... Tàu nào cũng vẫn là Tàu |
Tác Giả: Phong Uyên | |||
Thứ Hai, 09 Tháng 2 Năm 2009 01:20 | |||
“... cửa vào thành đã bị Tham nhũng của ĐCSVN mở toang. Trung Quốc tha hồ tràn ngập hàng hoá của mình qua cửa này để làm đắm chìm kinh tế Việt Nam. Chỉ có hậu thuẫn dân chủ mới đóng lại được cánh cửa. Làm sao có được cái hậu thuẫn này khi biểu hiện nhỏ nhất của nó là tự do ngôn luận đang bị triệt tiêu?...” Ngày 31/01/2009 vừa rồi, BBC Việt ngữ có đăng một bài của Giáo sư Thạch Chi Du thuộc Đại học Quốc gia Đài Loan khuyên Việt Nam không nên nhắc tới Chiến tranh biên giới Việt Trung (hồi 79) mà phải coi quan hệ”hữu nghị”với Trung Quốc ( cộng sản ) là”cơ sở vững chắc”để tiếp tục học bài Trung Quốc. Tôi xin phân tích những ý chính trong bài viết của vị giáo sư này để chứng minh là Tàu đời nào cũng vậy: Tàu Hán cách đây 2000 năm, Tàu Mông, Tàu Mãn, Tàu Tưởng, Tàu Mao... Tàu nào cũng chỉ nuôi một ý nghĩ duy nhất là thôn tính Việt Nam. Ông Thạch Chi Du bắt đầu bài bằng câu: “vấn đề Chiến tranh biên giới Việt Trung là đề tài không nên nhắc tới. Ngược lại quan hệ hữu nghị do chủ tịch Hồ Chí Minh và chủ tịch Mao Trạch Đông gây dựng vào những năm 50 của thế kỷ trước thường xuyên được nhắc tới và được coi là cơ sở vững chắc trong quan hệ Việt Trung”. Rõ ràng là Gs Thạch ngồi ở Đài Loan nhưng đang đứng ở cương vị một người Tàu Bắc Kinh để khuyên Việt Nam phải quên mối hận 79 để chỉ lo củng cố quan hệ”hữu nghị “Việt Trung” do Mao Trạch Đông áp đặt cách đây 60 năm, và đem ông Hồ ra làm bằng chứng vì ông Hồ đã làm thơ ca tụng “Việt Trung 2 nước thắm tình hữu nghị, vừa là bạn lại vừa là đồng chí”. Gs Thạch nói tiếp: “Trong 10 năm trở lại đây, khi các học giả phương Tây bắt đầu thảo luận về Trung quốc là mối đe dọa thì các học giả ở Việt Nam dường như không đề cập tới vấn đề đó”. Ông Thạch thừa biết là toàn dân Việt Nam đều coi Trung Quốc là mối đe doạ thường trực cho đất nước Việt Nam. Nhưng ĐCSVN sợ mất lòng đàn anh Trung Quốc nên đã cấm các học giả Việt Nam bàn luận tới. Cẩn thận hơn, ông Thạch đã tự thay mặt Bắc Kinh khuyến cáo chính phủ Việt Nam không được đả động đến Trung quốc: “Nghiên cứu về Trung Quốc... đến bá quyền quốc tế hay trật tự quốc tế không phải là vấn đề mà chính phủ Việt Nam yêu cầu các chuyên gia (VN) lưu tâm đến... Cái mà Việt Nam cần là kinh nghiệm và bài học của Trung Quốc chứ không coi Trung Quốc là mối đe dọa bên cạnh mình”. Khuyến cáo này hoàn toàn thừa: chính phủ Việt Nam từ trước tới nay đã luôn luôn học tập tốt “kinh nghiệm và bài học của Trung Quốc”, có bao giờ dám nói đụng đến “bá quyền, trật tự” Trung Quốc? Và chuyên gia Việt Nam nào dám lưu tâm đến những vấn đề quốc cấm này mà không sợ bị bịt miệng? Thấy chưa đủ, Gs Thạch Chi Du còn muốn bắt các học giả Việt Nam phải đổi toàn diện cách nhìn về lịch sử để cùng chung với cách nhìn của người Trung Quốc: “vấn đề chiến tranh biên giới Trung Việt dường như biểu hiện rõ là học giả VN vẫn chưa tìm được con đường thoả đáng để giải quyết cách nhìn về lịch sử.... 2 nước vẫn chưa có cách nhìn chung. Cũng vì vậy trong quá trình xung đột biên giới giữa Việt Nam và Trung quốc, người Việt chưa bao giờ đứng cùng chiến tuyến với Trung Quốc. Chiến tranh Tây phương vào cuối thế kỷ 19 là ví dụ điển hình cho điều này”. Nói cho rõ ràng hơn, ông Thạch muốn người Việt phải cùng một cách nhìn lịch sử với người Trung Quốc. Nghĩa là phải bỏ lịch sử Việt Nam, học lịch sử Trung Quốc như hồi Pháp thuộc con nít Việt Nam phải học lịch sử Pháp “Nos ancêtres sont des Gaulois”. Theo lịch sử Trung Quốc, không có Trung Quốc xâm lăng Việt Nam. Chỉ có xung đột biên thùy khi quân Thiên triều đi trừng phạt Nam man. Ngay trong lịch sử cận đại ông Thạch cũng không bỏ được cách nhìn đặc Tàu về cái ông gọi là “Chiến tranh Tây phương cuối thế kỷ 19”: Ông dư biết khi đó Tàu Mãn Thanh không dám ra mặt chống lại quân thực dân Pháp nên đã dùng quân giặc Cờ Đen trước nay vẫn cướp bóc Việt Nam, giả nhân giả nghĩa giúp Việt Nam đánh Pháp. Người Việt nào đứng cùng chiến tuyến với giặc Cờ Đen! Điều kỳ lạ hơn hết là ông Thạch là người Tàu Đài Loan mà lại có cái tư duy đặc Tàu cộng sản muốn “tẩy não” toàn dân Việt Nam, bắt mỗi người Việt phải có “nhiệm vụ tư tưởng không thể thiếu được” là “lý giải chiến tranh biên giới Trung Việt” ( theo kiểu Tàu ) “để trong tương lai có thể sử lý hoà thuận mối quan hệ 2 nước”. Đây cũng là một cách doạ dẫm kín đáo: Nếu cứ giữ tư tưởng coi Tàu là một mối đe doạ thì sẽ không có “xử lý hoà thuận”, nghĩa là sẽ luôn luôn có những bài học biên giới! Tôi tự hỏi tại sao một người Tàu Đài Loan đã bỏ lục địa chạy cộng sản trối chết, mà ngay cái đảo Đài Loan đất dung thân của mình cũng sẽ bị Tàu lục địa nuốt chửng lúc nào không hay nếu không có Hạm đội Mỹ bảo vệ, lại có thể viết như một giáo sư trong Ban Tư duy ĐCSTQ dọa dẫm Việt Nam trên Sina.com? Tôi đã tìm được căn nguyên: Chung qui là ngay từ thuở Tàu lập quốc cách đây 2200 năm, nước Nam Việt của Triệu Đà đã tạo trong đầu óc người Tàu một thứ “mặc cảm Caïn”. Theo Thánh Kinh, Caïn chỉ muốn một mình với Chúa nên đã giết Abel. Người Hán cũng như Abel muốn dưới bầu trời chỉ có 1 nước là Trung Quốc. Tất cả mọi mưu toan thôn tính và xoá bỏ Việt Nam trong lịch sử đều phát sinh ra từ cái mặc cảm này. Tôi xin nhắc qua một vài sự kiện lịch sử để chứng minh ý nghĩ của tôi: - Triệu Đà lập quốc xưng đế cùng thời với Hán Cao tổ đã nhiều lần xâm lược nước Tàu khiến Triều nhà Hán rất lo sợ sau này nhà Triệu mạnh sẽ thôn tính luôn cả nước Tàu. Khi Triệu Đà còn sống, nhà Hán không dám làm gì đợi tới đời con cháu Triệu Đà mới tìm cách xâm chiếm nước Nam Việt bằng một mưu mẹo vô cùng bỉ ổi, vô liêm sỉ, bất chấp lễ giáo, là gài Cù Thị cho tư thông, đẻ con Tàu với sứ nhà Hán rồi đưa lên ngôi. Nhà Tống vì muốn cổ võ quân sĩ đánh Đại Việt, đã bắt các nhà nho phải làm thơ tôn Cù Thị thành “liệt nữ vị quốc vong thân” và làm đền thờ. Nhà nho mà phải làm thơ ca tụng một người đàn bà dâm đãng ngoại tình thì khác gì chửi vào mặt Khổng Mạnh ? - Từ 111TCN tới năm 679 tức là sau 800 năm đô hộ, Tàu vẫn không hán hóa được Việt Nam. Nhà Đường khi phải tự xoá bỏ tên quận Giao Châu của mình để thay bằng An Nam với 12 châu tức là đã phải gián tiếp công nhận An Nam là một nước mặc dầu thêm cái đuôi “Đô hộ phủ”. - Trong suốt khoảng thời gian một ngàn năm đô hộ cho tới triều Đinh, mỗi lần các vua chúa nước Nam lấy lại được tự chủ đều có ý muốn lập lại đế hiệu Nam Việt như Lý Nam đế, vương hiệu Nam Việt như Nam Việt vương Đinh Liễn, để cho Tàu hiểu là nước Nam Việt không bao giờ bị tiêu diệt. Những triều sau lại còn thêm vào tên nước chữ Đại (Đại Việt, Đại Nam) khi biên thùy được mở rộng thêm về phía nam để chứng tỏ là nước Nam Việt mỗi ngày một lớn và còn lớn hơn nữa khi lấy lại được Quảng Đông Quảng Tây. - Khi vua Gia Long lên ngôi muốn lấy lại tên nước Nam Việt, nhà Thanh sợ bóng sợ gió, sợ sau này nước Tàu yếu thế sẽ bị đòi lại Lưỡng Quảng nên bất chấp ngữ pháp chữ Hán đổi ngược lại là Việt Nam. - Khi Quang Trung đại thắng, Càn Long quá sợ hãi tự ý hứa gả công chúa và trả lại Lưỡng Quảng, tức là vẫn không bỏ được mặc cảm nước Nam Việt của Triệu Đà. - Không một triều đại nào dù là ngoại triều như Nhà Mông, nhà Mãn Thanh mà không tìm cách đánh Việt Nam để tâng công với tộc Hán, chứng tỏ Việt Nam luôn luôn là cái gai trong con mắt người Tàu kể cả Tàu đã bị đồng hoá. - Cái đầu tiên khi Tàu cộng toàn thắng tới được biên giới Việt Nam là bắt ép CSVN phải xác định thành phần, chỉnh huấn toàn quân với chủ đích ngầm là triệt tiêu toàn thể sĩ quan quân đội Việt Nam đều thuộc thành phần tư sản yêu nước, để thay vào đó toàn cố vấn Tàu và sau đó ép buộc dùng chiến thuật biển người để tiêu diệt toàn bộ quân đội Việt Nam với mục đích là sau này thay bằng quân đội Tàu. Nga Xô tàn sát 20 ngàn sĩ quan Ba Lan ở Katyn rồi đổ cho Đức cũng không thâm độc và tàn ác bằng. - Trước khi họp Hội nghị Genève năm 1954 Chu Ân Lai triệu Hồ Chí Minh tới Liễu Châu bắt Hồ Chí Minh phải chấp thuận chia đôi đất nước trong khi Hồ Chí Minh đã có ý muốn ký riêng với Pháp để thoát khỏi Tàu. Chia đôi Việt Nam như Cao Ly, Tàu có rất nhiều lợi là Bắc Việt sẽ đời đời phụ thuộc Tàu, Tàu dùng miền Nam để hoà với Mỹ, đồng thời Tàu Chợ Lớn sẽ chi phối hoàn toàn kinh tế miền Nam. Hậu quả Liễu Châu là nội chiến Nam Bắc kéo dài 20 năm làm thêm 3 triệu người chết, 3 triệu người phải bỏ nước ra đi. - Xúi Khờ me đỏ khiêu khích Việt Nam khiến Việt Nam phải đương đầu cùng lúc với 2 mặt trận: phía Bắc với 300 ngàn quân Tàu, phía Nam với 15-20 sư đoàn Khờ me đỏ. Trận chiến kéo dài từ 1979 đến 1989 mới chấm dứt, để lại biết bao nhiêu hậu quả về kinh tế, nhân lực và ngoại giao. - Từ 1976 tìm cách chia rẽ nội bộ ĐCSVN bằng con bài Hoàng Văn Hoan, khiến phe Lê Duẩn được dịp mượn cớ đánh Tàu Chợ Lớn, mở chiến dịch đánh tư sản miền Nam, thi hành chính sách tập trung bao cấp miền Bắc, làm kiệt quệ kinh tế Việt Nam cho tới tận 1989 mới phải đưa ra “Đổi mới”. Kết luận, từ 2000 năm nay bá quyền Tàu chưa bao giờ bỏ ý định thôn tính Việt Nam mặc dầu luôn luôn thất bại. Nhưng lần này có thể thành công vì đã biết bất kể thời gian, tuần tự như tiến thôn tính Việt Nam theo từng giai đoạn. Từ 1949 khi quân Tàu Cộng tới sát biên giới tới nay đã đúng 60 năm: Tàu tương đối đã thành công được 2 giai đoạn là khống chế chính trị và áp đảo quân sự. Nay chỉ còn giai đoạn 3 là triệt tiêu kinh tế, phá hủy môi trường Việt Nam. Đây là thành trì cuối cùng cần phải bảo vệ với bất cứ một giá nào nếu không muốn Việt Nam bị tiêu tùng. Vấn đề là cửa vào thành đã bị Tham nhũng của ĐCSVN mở toang. Trung Quốc tha hồ tràn ngập hàng hoá của mình qua cửa này để làm đắm chìm kinh tế Việt Nam. Chỉ có hậu thuẫn dân chủ mới đóng lại được cánh cửa. Làm sao có được cái hậu thuẫn này khi biểu hiện nhỏ nhất của nó là tự do ngôn luận đang bị triệt tiêu?
|