Home Tin Tức Bình Luận Sự dối trá đáng nguyền rủa

Sự dối trá đáng nguyền rủa PDF Print E-mail
Tác Giả: Huy Phương   
Chúa Nhật, 25 Tháng 1 Năm 2009 09:26

Trong hàng nghìn nạn nhân vô tội bị Việt Cộng chôn sống trong dịp tổng tấn công tại Huế có hai giáo sư trường Quốc Học Huế, đó là hai ông Châu Khắc Túy và Lê Ðình Sỹ. Hai tháng sau khi Việt Cộng rút ra khỏi Huế, tại Lăng Xá Cồn, thuộc quận Phú Thứ người ta tìm ra một hầm chôn tập thể và khi đào lên, hai hài cốt đánh số 198 và 203 được nhận diện là của hai người thầy giáo này. Thi hài đã bị rữa nát của hai hai nạn nhân bị trói thúc ké ra sau lưng bằng dây điện thoại cũng như hầu hết các nạn nhân bị chôn sống hay bị xử tử tàn độc trên đường rút lui của các lực lượng Cộng Sản. 

Sau Tháng Ba 1975, sau khi Cộng Sản chiếm Huế, chúng bắt đầu thanh lọc các thành phần gọi là tay sai ngụy quân, ngụy quyền, đương nhiên kể cả các gia đình bị Việt Cộng “xử lý” vào dịp Tết Mậu Thân và gia đình của Giáo Sư Châu Khắc Túy cũng không qua khỏi giai đoạn oan nghiệt đó. Chị Túy là một cán sự y tế bị cho nghỉ việc, phải đi bán xăng lẻ ngoài đường phố để nuôi con. Con trai anh Châu Khắc Túy là một học sinh giỏi nhưng không được vào đại học vì lý lịch của cha, trước con đường cùng, uất ức phải uống thuốc độc tự vẫn. Chuyện gia đình của Châu Khắc Túy đã gây ra một nguồn dư luận bất lợi cho tân chế độ được tuyên truyền là chế độ “giải phóng” cho con người ra khỏi áp bức, bất công, nhất là trong một thành phố nhỏ như Huế, Quốc Học lại là một trường trung học lớn, hầu như gia đình nào cũng có học sinh theo học trường này và đều biết đến câu chuyện oan khuất của gia đình thầy Châu Khắc Túy. Trước chiều hướng có vẻ bất lợi này, đảng ủy và Ủy Ban Nhân Dân thành phố Huế tìm cách “chữa cháy”, giải quyết sự việc này một cách “thông minh, sáng tạo” như lối nói quen thuộc của người Cộng Sản, bằng cách phong “liệt sĩ” cho nhà giáo Châu Khắc Túy, coi như anh là một thành phần của “cách mạng” đã bị Mỹ Ngụy thủ tiêu và chôn sống. Như vậy bao nhiêu tiếng ác bây giờ được đổi hướng về cho chính quyền cũ, và chị Châu Khắc Túy được “phục hồi danh dự” cho đi làm việc trở lại. Ngày nay chị Túy đã già, “mất sức” lao động, cửa nhà sa sút, mỗi ngày nhìn tấm bảng “ghi công” treo trên vách, mà thấm nỗi đau mất chồng, mất con, càng thấy sự giả trá, điêu ngoa của Cộng Sản. Ở Huế, ai cũng biết chuyện giả dối ghê tởm này, trừ những đứa trẻ mới sinh ra và lớn lên bị bịt mắt che tai dưới chế độ xã hội chủ nghĩa. 

Trong câu chuyện này, chúng ta thấy rõ những gì gọi là gian manh, xảo quyệt của một chế độ mất tính người, có thể thay đổi từ trắng thành đen, từ không thành có, đây cũng là điều chỉ có thể xẩy ra dưới chế độ Cộng Sản, mà không cần đếm xỉa gì đến lương tri, lẽ phải, vì “phương tiện biện minh cho cứu cánh”. 

Câu chuyện người chết trong những hầm chôn tập thể trong dịp Tết Mậu Thân Huế năm 1968 là những câu chuyện thực, không ai có thể biện bác hay chứng minh khác đi được, thế mà năm ngoái đây Việt Cộng đã ăn mừng chiến thắng, đã tổ chức hội thảo, dựng lên một chuyện hoang đường là sự nổi dậy của quần chúng miền Nam hay nói rõ hơn là ở Huế. Trước đây Hoàng Phủ Ngọc Tường đã nói đến nguyên nhân vụ thảm sát như là một sự nổi dậy của quần chúng để diệt “bọn ác ôn tay sai”, Bùi Tín thì “độ lượng” hơn xem đây là những người bị bom đạn Mỹ sát hại được bộ đội “vùi nhanh” trước khi rút lui, và cũng cho rằng đây không phải là chính sách của Việt Cộng, mà chỉ là những vụ “tùy tiện” ở cấp nhỏ. Những lời nói trên đây, theo tôi rất đúng với một câu tục ngữ Huế, để nói đến những lời nói độc địa, bất công, gây oan khuất cho người khác là câu “một lời nói là một đọi (bát) máu”, mà những kẻ ác sẽ phải nhận tất cả những hậu quả về những lời nói của mình. 

Lịch sử của vụ thảm sát Mậu Thân là những sự thật như mưa nắng của thời gian, như ngọn gió thổi trên những trảng cát dài ở Phú Thứ, dần dà để lộ ra những mảng tóc, những mảnh đầu lâu bị đập vỡ, nhưng xác người bị thối rữa vẫn dính chặt với nhau bằng giây trói, làm sao che giấu ai được. Sự dối trá có thể che đậy trong một thời gian ngắn, nhưng không thể làm khuất lấp được sự thật muôn đời và chúng ta tự hỏi sự dối trá phải chăng là bản chất của con người Cộng Sản, phát xuất từ những trường hợp điển hình như nhân vật Hồ Chí Minh đã hành động. Viết sách tự đề cao mình dưới tên Trần Dân Tiên và T. Lan không phải là dối trá hay sao? Ngụy tạo ngày sinh nhật của mình để bắt Hà Nội treo cờ đón Ðô Ðốc Pháp D'argenlieu vào ngày 19 Tháng Năm 1948 không phải là lừa bịp quần chúng hay sao? Cộng Sản đã dựng lên chuyện cơ quan UNESCO công nhận Hồ Chí Minh là danh nhân thế giới, để đánh lừa người dân Việt Nam cả tin, không phải là dối trá hay sao? Bộ máy tuyên truyền đã viết lên những trang lịch sử “không có thật”, tạo nên chuyện Kim Ðồng, chuyện Võ Thị Sáu để nhồi nhét vào những đầu óc trẻ thơ, những điều này chưa bao giờ được xem là những hành động phỉnh gạt, mà còn được đề cao là linh động, ứng biến, thức thời, đương nhiên những thế hệ lớn lên dưới chế độ Cộng Sản xem dối trá là sự thường tình. Các sử gia Halberstam và Douglas Pike đều công nhận rằng: ... “Hồ luôn luôn chứng tỏ là kẻ đại tài về xảo trá và tàn bạo.” 

Có những chuyện hiển nhiên, sờ sờ trước con mắt của thiên hạ mà chính phủ Cộng Sản, thông qua phát ngôn viên trong các cuộc họp báo của chính phủ đã điên đảo, lật lọng đổi trắng thành đen một cách “tự nhiên như người Hà Nội”. Trong vụ Thái Hà, phóng viên hãng AP bị công an đánh lỗ đầu, thì đại diện nhà nước nói là không có, ra tòa những giáo dân bị xử được báo chí và đài phát thanh nhà nước nói là họ đã nhận tội và xin khoan hồng. Vụ các viên chức Việt Cộng ăn hối lộ các công ty Nhật Bản bị báo chí nước này hô hoán lên thì “người của nhà nước ta” nói là chưa nghe gì. Lửa cháy ở động cơ máy bay thì các giới chức nói là chỉ có khói chứ không phải cháy, như vậy cái câu tục ngữ Việt Nam nói rằng “không có lửa sao có khói?” là sai bét. 

Việt Cộng cũng đã cắt xén sách của bà Thượng Nghị Sĩ Hillary Clinton trước khi cho in ở Việt Nam, mới đây nhất cũng đã “kiểm duyệt” bài diễn văn nhậm chức của Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama trong đoạn nói về việc hạ gục chế độ Cộng Sản, về những chế độ tham nhũng, dối trá và về trận chiến Khe Sanh. Vậy thì Việt Cộng đâu có bao giờ tôn trọng sự thật và luôn luôn muốn nói điều dối trá, bưng bít, che mắt quần chúng, miễn là có lợi cho đường lối của đảng và chính phủ Cộng Sản. Theo quan điểm đấu tranh cách mạng, người Cộng Sản “sẵn sàng hy sinh những tiêu chuẩn đạo lý đã được nhìn nhận một cách phổ quát, để có thể nói dối, ăn gian vì lợi ích cách mạng” (HCM- Minh Võ 2003), thành ra chúng ta cũng không hề ngạc nhiên khi sự dối trá luôn luôn xẩy ra dưới chế độ Cộng Sản, những sự dối trá trắng trợn, rất đáng nguyền rủa. 

Này các em, tuy các em đã lớn lên ít nhiều dưới chế độ Cộng Sản, nhưng được may mắn hơn hàng triệu thanh thiếu niên đồng trang lứa, được học hỏi cái hay điều đẹp ở xứ người và còn giữ được truyền thống nhân nghĩa tốt đẹp, tử tế của người Việt Nam. Xin đừng nhân danh tuổi trẻ, đội lốt tự do, dùng chiêu bài nghệ thuật, bắt chước cái dối trá, đảo điên của con người Cộng Sản, ngụy biện để dối người và tự dối mình.