Home Tin Tức Bình Luận Đâu là chiến thắng của giáo xứ Thái Hà?

Đâu là chiến thắng của giáo xứ Thái Hà? PDF Print E-mail
Tác Giả: Alfonso Hoàng Gia Bảo   
Thứ Hai, 30 Tháng 3 Năm 2009 00:05
VietCatholic News (28 Mar 2009 15:10)
Trong bài “Hồi kết vở kịch công lý” (http://vietcatholic.net/News/Html/65523.htm) của tác giả ‘Thập Giá’ (có lẽ là một linh mục?) có một đoạn khiến người đọc phải suy nghĩ, nguyên văn như sau:

Khi biết kết quả về vụ xử phúc thẩm, một số giáo dân gọi điện hỏi tôi: “ như vậy chúng ta thua rồi sao?” Không ! cho dù tòa tuyên án thế nào thì chúng ta vẫn là người chiến thắng, hãy xem những hình ảnh của đoàn người sáng hôm nay, sự lúng túng của cán bộ công an khi họ làm trái lương tâm, làm trái luật pháp … chúng ta sẽ hiểu chiến thắng của chúng ta quan trọng như thế nào. Chiến thắng không nằm nơi lời tuyên án vô tội ( tuy đó là điều mọi người mong đợi ) nhưng nằm ở cách chúng ta ra tòa, cách chúng ta đòi công lý. (hết trích) . Vâng, “cách giáo dân ra tòa” chính xác là như vậy!

Việc này cũng tương tự như nếu hôm qua trong lúc vài ngàn giáo dân đang hớn hở kéo về nhà thờ Hà Đông để dâng Lễ Tạ Ơn sau phiên tòa, có ai đó ghé tai ta hỏi nhỏ “Ủa, chứ tòa xử ‘huề vốn’ như vậy thì có gì đáng để quí vị tạ ơn với ăn mừng chứ?” một câu hỏi “cắc cớ” nhưng dễ làm chúng ta ú ớ lắm chứ chẳng chơi! Tưởng đơn giản nhưng hoàn toàn không dễ trả lời chút nào, nếu người được hỏi sực nhớ ra phiên xử này không ai trong số tám giáo dân trên đã phải đến tòa từ trại tạm giam như lần trước. Vậy đâu là chiến thắng của Thái Hà?

Như bao người ở xa chẳng được diễm phúc tận mắt chứng kiến quang cảnh phiên xử hôm qua, nhưng thật may nhờ có internet, chúng ta mới có được cơ hội chia sẻ những thông tin “nóng hổi” hết sức quí giá, và cũng cực kỳ nhanh nhạy mà tôi chắc rằng ngay cả phóng viên các báo lớn trên thế giới họ cũng chỉ cập nhật live nhanh tới đó là cùng, và những đoạn video và hình ảnh “biết nói” gởi đi từ phiên tòa chính là đáp án cho câu hỏi trên.

Vì ngoài việc giúp chúng ta cảm thấy yên lòng và hân hoan khi biết rằng tám giáo dân gặp nạn đã được hàng ngàn đồng đạo hộ tống ra tòa, để họ khỏi lâm vào cái cảnh bị thiên hạ bắt nạt như một số những vụ án tôn giáo trước đây như vụ LM Nguyễn Văn Lý đã từng nếm mùi, chúng còn đem lại cho ta cái cảm giác thật là lạ mắt khi xem.

Đơn giản chỉ vì sau mấy chục năm sống trong ‘thiên đường’ XHCN ngột ngạt, nhiều người thế hệ 5x chúng tôi tóc nay đã bắt đầu đổi màu, vậy mà đã có mấy ai được diễm phúc chứng kiến một đám đông khoảng vài ngàn con người tụ tập đâu đó không phải do đảng csvn triệu tập để tâng bốc chế độ, mà để ngợi ca ‘SỰ THẬT - CÔNG LÝ’ như các giáo dân Hà Nội vừa làm sáng qua?

Chẳng những tụ tập không cần xin phép, họ còn hiên ngang trương ‘băng rôn’ miệng hô vang các khẩu hiệu là lời kinh thánh thay vì hô tên Hồ Chí Minh, toàn là những thứ gây chướng tai gai mắt đối với nhà cầm quyền, mà lại diễn ra ngay trước mặt các quan rất ư là khí thế.

Nếu đưọc phép chấm tôi sẽ cho tấm ảnh đính kèm kế bên điểm 10 tối đa. Bởi dân Sàigòn chúng tôi trước giờ rất ám ảnh với cái nón cối bộ đội, nhưng ở tấm ảnh này lại thấy ‘chú’ bộ đội của “SỰ THẬT SẼ GIẢI THOÁT TÔI” kia sao mà quá đáng yêu!

Càng đáng khâm phục biết bao sau hơn nửa thế kỷ bị nhà cầm quyền chèn ép đủ thứ, đức tin của họ chẳng những không mai một mà có khi còn vững mạnh hơn cả dân miền Nam chúng tôi.

Tấm hình này cùng rất nhiều tấm khác thoạt nhìn mới chỉ thấy nó rất là lạ mắt nhưng nếu chịu khó ‘giải mã’ thêm, chúng ta mới nhận ra hết cái sự phi thường của chúng: Kể từ 1975 đến nay ngoài đảng cộng sản đang nắm quyền ra, đã có tổ chức nào có thể làm được những điều phi thường tụ tập đông người “quấy rối nơi công cộng” chẳng cần xin xỏ ai mà chẳng thấy chú công an, cảnh sát cơ động nào đụng đến như giáo dân Hà Nội vừa làm chưa?

Cho dẫu việc tụ tập này hoàn toàn không nhằm mục đích chính trị, nhưng chúng ta cũng cần biết cách nay chưa lâu vài trăm em sinh viên yêu nước tụ tập nhau chống TQ xâm lăng Hoàng sa chứ chẳng phải chống đảng, ấy vậy mà họ đã bị nhà cầm quyền đánh cho tan tác.

Do vậy, cảnh hàng ngàn giáo dân rong ruổi suốt đoạn đường hơn chục cây số và tụ họp trước tòa sáng nay, nếu nó đã để lại trong lòng các tầng lớp dân chúng những ấn tượng và suy nghĩ tích cực, thì đối với nhà cầm quyền tôi tin từ sau phiên tòa chẳng còn dám hăm hở ‘lôi cổ’ giáo dân này ra tòa “trị tội” như vừa qua.

Có những dấu hiệu cho thấy nhà cầm quyền Hà Nội đã nhận ra ‘cái dại’ của họ khi tạo điều kiện cho đám đông giáo dân hàng ngàn người qui tụ lại với nhau như vậy, và họ đã bắt đầu cảm thấy lo ngại khi có người đã cho biết “…trong phiên toà phúc thẩm lần này, nhà cầm quyền lại lấy làm lo sợ trước sức mạnh của giới trẻ biết đứng về phía công lý như thế. Một số vị lãnh đạo đã cho các linh mục có mặt trong phiên toà hôm nay biết, họ quan ngại về việc những người trẻ không chịu ngồi yên một chỗ mà lại cứ căng băng rôn đỏ: Công lý- Sự thật, đi dạo quanh phố phường !!!”

Rõ ràng để xảy ra cảnh hàng ngàn giáo dân tụ tập ‘xuống đường’ như sáng qua là chuyện cực chẳng đã chẳng có chính thể độc tài nào muốn thấy chứ chẳng riêng gì nhà cầm quyền Hà Nội. Ngay từ khi phong trào dân oan rục rịch bùng phát cách dưới thời ông Phan Văn Khải VN đã ban hành một nghị định rất ư là “thất đức” (nên tôi cũng chẳng buồn để ý tên và số) nghiêm bất kỳ cuộc tụ tập nào trên 10 người ở những nơi công cộng, kể cả công viên mà không xin phép. Dựa vào nó, công an đã thoải mái bắt dân và oan quẳng lên xe như quẳng những con heo!

Nhưng khi truy tố tám giáo dân ra tòa nhà cầm quyền lại chẳng lường trước nổi cái cảnh bị can ăn mặc đẹp đẽ, sạch sẽ mặt mày ai nấy hớn hở, vừa đi vừa ca hát líu lo như thể trẩy hội hay đi picnic! Mà ai nghe và thấy cứ ngỡ như mình đang xem truyện thần thoại vì nó đã xảy ra trên một đất nước mà xưa nay dân chúng nghe nói đến chuyện tù tội ai nấy đều hãi hùng.

Có thể vì không muốn thấy cảnh tụ họp này kéo dài mà nhà cầm quyền đã biến phiên tòa 27/3 hôm qua thành phiên tòa… ma đuổi! Tuyên bố của các báo trong nước sau phiên tòa thì “Hội đồng xét xử nhận định, hành vi phạm tội của các bị cáo là nguy hiểm cho xã hội, gây hậu quả nghiêm trọng” ấy thế mà phiên tòa chỉ diễn ra vỏn vẹn có 6 giờ, chủ và tớ ‘đánh vật’ với nhau liên tục chỉ được nghỉ 10 phút giải lao. Một phiên tòa xứng đáng ghi vào sách kỷ lục.

Phải xử nhanh là bởi nếu cứ tiếp tục để cái đám đông kia đứng đó hoài, dễ khiến cho dân chúng thủ đô dễ bị “tiêm nhiễm” cái cảnh tụ họp, xuống đường kiểu này thì thử hỏi còn gì tai họa hơn cho chế độ?

Có người nói với tôi rằng, mỗi lần để xảy ra một phiên tòa như Thái Hà tuổi thọ của chế độ độc tài này lại bị phong trào dân chủ “cướp” đi mất một tuổi. Nếu anh này nói đúng, vậy là sau hai chuyến ra tòa vừa qua, giáo dân Thái Hà đã giúp cho hơn 80 triệu dân Việt bớt đi được hơn 700 ngày đêm phải sống thiếu CÔNG LÝ - SỰ THẬT và tôi cho rằng đó chính là chiến thắng của giáo xứ Thái Hà.

(Kính tặng giáo dân xứ Thái Hà – Hà Nội) Sàigòn, 28/3/2009