Home Tin Tức Bình Luận Khí Phách Còn, Dân Tộc Còn

Khí Phách Còn, Dân Tộc Còn PDF Print E-mail
Tác Giả: Bằng Phong Đặng văn Âu   
Thứ Sáu, 10 Tháng 4 Năm 2009 22:54

Lời thỉnh cầu: Vì chính sách bưng bít thông tin của nhà đương quyền trên đất nước Việt Nam, người viết kính mong qúi vị có phương tiện thông tin đại chúng vui lòng phổ biến rộng rãi bài viết này. Lâu nay đã có những trái tim, khối óc đem điều hơn lẽ thiệt cống hiến cho Đất Nước, nhưng nhà cầm quyền này đều coi khinh. Vậy thì đây là lúc phải hành động: Cương quyết đấu tranh chống lại sự Ác Độc, sự Dối Trá, sự Lừa Đảo. Kính mời độc giả cứu xét đề nghị về một đấu pháp khả thi. Trân trọng.

Việt Nam là một quốc gia bé nhỏ nằm nép mình bên cạnh nước khổng lồ Trung Hoa đông dân háu đói, luôn luôn nuôi giấc mộng bá quyền thôn tính lân bang từ xưa cho tới ngày hôm nay. Giặc Tầu đã đô hộ nước ta một ngàn năm, nhưng dân tộc ta không bị đồng hóa thành người Tầu và đất nước ta không biến thành châu quận của kẻ xâm lăng. Ấy là nhờ chí khí dân tộc ta kiên cường và dũng cảm vô bờ bến.

Lịch sử còn ghi, danh tướng Lý Thường Kiệt từng trỏ ngón tay lên Phương Bắc để cảnh cáo nhà Nam Tống: “Nam quốc sơn hà Nam đế cư, Tiệt nhiên định phận tại thiên thư. Nhữ hà nghịch lỗ lai xâm phạm, nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”. Rồi đến lời khẳng khái của Trần Thủ Độ: “Đầu tôi chưa rơi xuống đất, xin bệ hạ đừng lo”, hoặc tiếng quát uy dũng của Trần Bình Trọng trước mặt quân thù: “Ta thà làm qủy nước Nam, còn hơn làm vương đất Bắc!”. Đó là những tiếng nói khí phách mãi mãi rền vang trong lịch sử giống nòi khiến cho hàng hàng lớp lớp thế hệ trước đến thế hệ sau dám hy sinh xương máu để gìn giữ cõi bờ và nền tự chủ dân tộc. Khí phách ấy chính là sự kết tụ của hồn thiêng sông núi!

Từ khi chủ nghĩa Mác-Lê du nhập vào Việt Nam bởi ông Hồ Chí Minh, chính ông ta và tập đoàn một mặt đã khai thác khí phách của dân tộc nhằm hy sinh máu xương để Cướp Chính Quyền; một mặt khác chính ông ta và tập đoàn đã chủ trương hủy diệt cái khí phách của bất cứ ai dám nghĩ khác, nói khác với luận điệu của Đảng, nhất là giới sĩ phu, trí thức, văn nghệ sĩ thì phải thẳng tay trừng trị. Phát động chiến dịch “Trăm Hoa Đua Nở” là để giăng chiếc bẫy nhằm hốt “trọn gói” những ai chưa lộ ra tư tưởng đối lập, chứ không phải để phát huy nền văn hóa đa nguyên. Phong trào Nhân văn Giai phẩm – một tập hợp tinh hoa của đất nước – gồm những nhà văn hóa, nhà trí thức, nhà nghệ sĩ ưu tú hàng đầu đều bị Đảng Cộng Sản trù đập, bỏ tù, cô lập, bỏ đói đến hết đời. Chẳng hạn, nhà thơ Phùng Quán viết bài “Lời Mẹ Dặn” là cốt để khuyên mọi người giữ phong cách: Nói Thật! Một thiên tài khác của đất nước – Nguyễn Mạnh Tường, năm 23 tuổi đã đỗ một lúc hai bằng Tiến sĩ Luật và Văn chương ở Pháp – chỉ đọc một bài tham luận, sau khi Cải Cách Ruộng Đất thất bại, khuyên Đảng nên cai trị nhân dân bằng luật pháp chính qui, đừng xài luật rừng (Tòa Án Nhân Dân), rồi cũng bị trù đập, bao vây kinh tế, cách ly với mọi người (một hình thức quản chế). Nói tóm lại, dù đem trí tuệ và tâm huyết cống hiến cho Tổ Quốc quý báu đến đâu, mà không nằm trong ý thức hệ độc tài, độc ác của Đảng đều bị hủy hoại không thương tiếc, chứ đừng nói là có tham vọng đào mồ chôn chủ nghĩa cộng sản. Tội ác của Cộng Sản nào kém gì Tần Thủy Hoàng đốt sách, chôn học trò?

Nhà văn, nhà báo, nhà phê bình văn học Phan Khôi, một đại diện khí phách tiêu biểu của sĩ phu Bắc Hà, đã dùng mấy câu thơ ngắn ngủi để cực tả hành động Đảng coi văn nghệ sĩ như đàn heo:

Đánh đùng một cái, kêu éc éc ngay.
Bịt mồm, bịt miệng, trói chân trói tay.
Từ dây đến cái đao, chẳng còn bao xa”.

Mặc dầu bị ngược đãi, tuy tuổi đã già, cụ vẫn tỏ ra cương cường. Như:

“Nắng chiều tuy có đẹp,
Tiếc tài gần chạng vạng.
Mặc dầu gần chạng vạng,
Nắng được thì cứ nắng”

hoặc:

“Làm sao cũng chẳng làm sao,
Dẫu có thế nào cũng chẳng làm chi.
Làm chi cũng chẳng làm chi,
Dẫu có làm gì cũng chẳng làm sao”.

Những câu thơ ngắn ngủi của cụ nhằm nhắn gửi với mọi người rằng dù cộng sản tàn bạo, gian ác đến mức nào đi nữa thì ta cũng phải nhớ giữ cái khí phách để bảo toàn nhân cách, vì đó là Hồn Nước.

Nhà văn Nguyễn Tuân vốn là một người khinh bạc, cao ngạo, sau năm 1975 vào Miền Nam đã tâm sự với thi sĩ Phạm Nhuận được ông ta coi như anh em: “Sở dĩ tao sống được đến ngày hôm nay là nhờ vì tao biết sợ!”. Nhà thơ Xuân Diệu được hỏi tại sao cứ phải diễn tuồng lấy khăn mù-soa trong túi ra lau nước mắt mỗi lần độc tấu thơ Bác Hồ? Nhà thơ Xuân Diệu đã không xấu hổ, thản nhiên trả lời: “Phải kịch như thế thì sau đó mới được Đảng phát cho một lạng thịt bò!”. Thật đáng thương cho những tài năng của Đất Nước phải sống dưới một chế độ khốn kiếp! Dùng miếng ăn để nhục mạ, hạ thấp phầm giá con người. Tiết tháo của kẻ sĩ không còn nữa!

Lạ lùng thay! Ông Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản chủ trương tiêu diệt cái khí phách (hồn thiêng sông núi) của dân tộc để không còn mầm mống chống đối, để độc quyền độc trị, thì chính ông ta và Đảng Cộng Sản lại càng hèn hạ hơn: rập đầu, nhắm mắt tuân lệnh Mao Trạch Đông thi hành những chính sách cai trị cực kỳ tàn bạo, dã man, hung ác lên đầu dân tộc! Và sự hèn hạ ấy còn kéo dài cho đến hôm nay.

Bao nhiêu năm Đảng Cộng Sản Việt Nam khắng khít với đàn anh Trung Quốc ví như môi với răng (môi hở răng lạnh), vẫn bị Đặng Tiểu Bình xua quân sang dậy cho bài học vào năm 1979, thế mà chẳng bao lâu sau Đảng vội sang triều kiến Bắc Kinh, dâng đất, dâng biển (tài sản của cha ông để lại) cho kẻ thù để giữ khư khư quyền lợi và địa vị. Ký hiệp định biên giới với lân bang mà giấu giếm không cho quốc dân biết, ai động đến thì kết tội người đó làm lộ bí mật quốc gia, chống lại Tổ Quốc. Thử hỏi trên cõi đời này còn cái Đảng nào hèn hạ và bất lương hơn Đảng Cộng sản Việt Nam?

Người xưa từng viết lên câu: “Phú qúi bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất” (giàu không tham, nghèo không hèn, mạnh không sợ) để dạy người đời sau cách xử thế sao cho xứng đáng là con người. Làm giàu bằng sức cần lao, bằng trí óc thông minh chẳng có gì là xấu, là tội lỗi. Nhưng ăn cướp của người dân lương thiện để làm giàu như cộng sản là bất lương. Cộng sản dùng sức mạnh súng đạn, giáo Mác, lưỡi Lê của ngoại bang triệt tiêu khí phách của dân tộc, thì chính họ đánh mất cái dũng khí, cái danh dự của kẻ có quyền, chỉ vì họ quá mê say điên cuồng địa vị, tiền tài nên mới thản nhiên để cho nhà văn Dương Thu Hương mạt sát một cách thậm tệ mà chẳng chút xấu hổ, lại còn hiêu hiêu tự đắc “đỉnh cao trí tuệ loài người”. Đó chính là nỗi bất hạnh của người Việt Nam!

Học giả Phạm Quỳnh viết: “Truyện Kiều còn, tiếng ta còn. Tiếng ta còn, nước ta còn”. Nay người viết xin phép đổi: “Khí phách còn, dân ta còn. Dân ta còn, Nước ta còn!”. Phúc thay cho dân tộc, Cộng Sản dùng sự đàn áp dã man, áp dụng bất kỳ thủ đoạn đê tiện nào mà vẫn không đè bẹp nổi sức kháng cự của lương tri: những nhà dân chủ đang dũng cảm đứng lên đòi quyền tự do! Càng ngày, chúng ta càng nghe nhiều hơn những tiếng nói khí phách cất lên từ các nam phụ lão ấu, từ thôn quê đến thị thành. Đó là dấu hiệu đáng mừng, đáng lạc quan vì hồn thiêng sông núi đang dần dần trỗi dậy.
* * *
Vì sự sống còn, Đảng Cộng Sản Việt Nam (viết tắt: CSVN) bắt đầu “cởi trói” cho dân, rồi từ từ treo cổ chủ nghĩa Mác – Lê. Họ đã hoàn toàn phế bỏ con đường chuyên chính vô sản – nền tảng cơ bản của chủ nghĩa cộng sản – như chúng ta đều biết và trở nên giàu có đến độ không một đảng chính trị nào ở quốc gia tự do có thể sánh bằng . Những cái gọi là lý tưởng mà trước kia họ thường rêu rao như công bằng xã hội, quân phân tài sản, làm theo khả năng hưởng theo nhu cầu, chấm dứt nạn người bóc lột người, không còn ai nghe họ đề cập đến nữa. Và nếu có ai cắc cớ lặp lại những lời mà họ thường tuyên truyền trước kia đều sẽ bị quy cho cái tội … gián điệp, phản quốc hoặc âm mưu lật đổ chính quyền! Vậy, theo thuyết chính danh, trong khi chờ đợi quyết định của toàn dân, người viết xin đề nghị tạm đổi tên Đảng CSVN thành Đảng Cầm Quyền Việt Nam (viết tắt: CQVN; phát âm: Xê-Cu-Vê-Anh). Từ hai chữ Xê-Cu, người dân có thể hiểu theo nhiều cách khác nhau do sự phong phú của trí tưởng tượng: Xê-Cu là Cầm Quyền, Cửa Quyền, Cướp Quyền, Cậy Quyền, và gì gì đó v… v…

Trong thực tế, ngày nay Đảng Xê-Cu-Vê-Anh là một đảng Chống Cộng triệt để, không khoan nhượng. Đây không phải là lời phát biểu cường điệu, người viết xin dẫn chứng bằng những sự kiện có thật:

Tướng Trần Độ là người cộng sản thuần thành, đã đem những lời tâm huyết để chấn chỉnh sự suy thoái của Đảng Cộng Sản thì bị Đảng vu cho tội dâm ô với phụ nữ, rồi bị tước thẻ đảng và khi nhắm mắt lìa đời còn bị Đảng bắt buộc gia đình xóa bỏ các chữ “vô cùng thương tiếc” trên các vòng hoa phúng điếu, cấm không được phép ghi quân hàm Trung Tướng, bỏ tù kẻ nào đi thắp nén hương trên phần mộ nhân ngày giỗ chạp.

Cựu Đại tá Lê Hồng Hà, nguyên chánh văn phòng Bộ Công An, một nhà ái quốc nhiệt tình đòi phục hồi đạo đức cách mạng của cán bộ, kiện toàn cơ cấu tổ chức Đảng cũng đã bị Đảng tống vào ngục thất. Họ không cho phép Đại tá Lê Hồng Hà cứu nguy Đảng Cộng Sản!

Cựu Đại tá Phạm Quế Dương và giáo sư Trần Khuê vì lo sợ nạn ăn cắp, tống tiền, trấn lột của đảng viên làm sụp đổ chế độ nên đã lễ phép viết đơn xin thành lập Hội Chống Tham Nhũng nhằm tiếp tay với Đảng cũng đã bị Đảng giam vào tù vì tội … lợi dụng quyền dân chủ!

Tiến sĩ Nguyễn Xuân Tụ (bút danh Hà Sĩ Phu) bị khám xét thấy trong chiếc cặp có bức thư của một cộng sản gộc – Võ văn Kiệt – gửi Bộ Chính Trị, cũng bị nhốt vì tội làm lộ bí mật quốc gia!

Nhà thơ Bùi Minh Quốc, người chiến sĩ cộng sản xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước, bị cầm tù cũng chỉ vì đặt vấn đề với Đảng về hiệp định biên giới – lãnh hải của Việt Nam với Trung Cộng.

Nếu kể cho hết những thành tích Chống Cộng của Đảng Xê-Cu-Vê-Anh như trên thì viết hàng vạn trang cũng chưa đủ. Thậm chí, giả thử ông Hồ Chí Minh sống dậy, rồi ông đem bản Tuyên Ngôn Độc Lập do chính ông ta đọc vào ngày 2 tháng 9 năm 1945 ở vườn hoa Ba Đình đi tán phát có đoạn mở đầu như sau: “Hỡi đồng bào cả nước, Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.” , thì người viết xin bảo đảm rằng ông ta cũng sẽ bị Trùm Công An Nguyễn Tấn Dũng nhốt ngay, chẳng cần biết ông Hồ là cha đẻ cái Đảng tiền thân của họ.

Đến đoạn kế tiếp ông Hồ có lời tán tụng Hoa Kỳ và Đại Pháp, như: “Lời bất hủ ấy trong bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ. Suy rộng ra, câu ấy có nghĩa là: tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng, dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do. Bản Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền của Cách mạng Pháp năm 1791 cũng nói: Người ta sinh ra tự do và bình đẳng về quyền lợi; và phải luôn luôn được tự do và bình đẳng về quyền lợi. Đó là những lẽ phải không ai chối cãi được.”, chắc chắn một ngàn phần trăm (1000%) ông Hồ sẽ bị Ban Văn Hóa Tư Tưởng Trung Ương kết tội làm gián điệp cho ngoại bang hoặc bị tống vào nhà thương điên vì mắc chứng bệnh tâm thần phát biểu linh tinh. Hàng ngày Đảng Xê-Cu làm bộ rao giảng tư tưởng Hồ Chí Minh và nâng lên hạ xuống cái xác của ông Hồ ở quảng trường Ba Đình cho du khách tò mò xem thì cũng giống như bọn ăn mày gây thương tích tật nguyền cho con cái, rồi đem chúng ra giữa chợ khóc than để khơi dậy lòng từ tâm của ông đi qua bà đi lại, chứ nào phải thương xót hay kính trọng gì người đã khuất? Những món tiền viện trợ to lớn của quốc tế đổ vào Việt Nam chính là của bố thí đang chạy vào túi của Mẹ Mìn! Ông Hồ đề ra phương thức sinh hoạt trong Đảng là: “Tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách” để rồi ngày nay đưa Đảng đến tình trạng cá mè một lứa, không ai bảo được ai. Quyền lợi thì đua nhau vơ vét, nhưng trách nhiệm thì không ai nhận.

Vì vậy, dù ông Hồ đã chết, họ vẫn phải dựng ông Hồ dậy để mỗi đảng viên núp sau cái bóng ấy nhằm tự tung tự tác. Cho nên, bất cứ ai đụng đến ông Hồ là đồng nghĩa với sự đập bể nồi cơm của họ. Đảng Xê-Cu đang đứng trước cuộc khủng hoảng lãnh đạo, lúng túng không biết giải thích ra sao với dân về quá trình “chống Mỹ cứu nước” mà ngày nay gửi con sang Mỹ học, thông gia với “Việt kiều phản động”; độc quyền tiếp rước Mỹ một cách linh đình và trọng thể, trong khi ấy lại quản thúc tại gia các nhà dân chủ! Ngày trước họ gọi Miền Nam đồng minh với Mỹ là Ngụy; bây giờ họ độc quyền làm … Ngụy! Thật là tai ngược và trớ trêu! Ngoài ra, Đảng Xê-Cu-Vê-Anh chống Cộng cạn tầu ráo máng đến độ bỏ tù tất cả những đảng viên cộng sản thuần thành kỳ cựu dám thẳng thắn lên tiếng, nói điều công chính (bất luận người đảng viên cộng sản ấy là cấp chỉ huy cũ, thầy cũ, đồng đội cũ); nhưng một thuyền nhân tị nạn từng bị hải tặc Thái Lan hãm hiếp vợ con, nay trở thành nhà truyền thông ở hải ngoại (chủ một đài phát thanh), hằng ngày từng phát đi khắp năm châu bón bể những bài tham luận Chống Cộng nẩy lửa, mà khi trở về thăm (?) cố quốc thì được Đảng Xê-Cu trọng vọng, đối đãi rất tử tế; lại còn được hỗ rợ tài chánh để phát triển kinh doanh! Hóa ra những bài tham luận Chống Cộng nẩy lửa bấy lâu nay là viết theo chỉ thị của Đảng Xê-Cu!

Cho nên, cuộc đấu tranh Quốc – Cộng từ suốt bảy thập niên qua thật sự đã bị đẩy lùi vào lịch sử. Do đó, những Đoàn thể, những Tổ chức, những Mặt trận Chống Cộng ở hải ngoại hãy suy nghĩ cho kỹ, vì rất có thể vô thức tự biến mình thành công cụ Chống Cộng cho Đảng Xê-Cu-Vê-Anh mà vẫn cứ tưởng mình kiên định lập trường!

Đảng Xê-Cu thối thân từ đảng CSVN, đã chối bỏ nền tảng cơ bản của chủ nghĩa Mác-Lê, nhưng vẫn duy trì tội ác cũ bằng những phương thức hiểm độc và tinh vi hơn trước. Một trong những tội ác lớn lao nhất của Đảng Xê-Cu là tội ác chống nhân loại cần phải được đem ra xử trước Tòa án Quốc tế La Haye. Xin chứng minh lời buộc tội này: Trời Đất sinh ra muôn loài động vật, duy nhất loài người là có ngôn ngữ (tiếng nói và chữ viết) để diễn đạt tư tưởng. Loài két có thể nói tiếng người nếu được loài người dạy cho nói, nhưng chúng không có tư tưởng và chữ viết. Vì vậy mà người ta thường bảo: “nói như vẹt”. Đảng Xê-Cu chủ trương tiêu diệt con người vì họ đang có hành động biến người Việt Nam thành con két hoặc con hến (chỉ được phép nói như vẹt hoặc câm miệng như hến). Hành động ngăn cấm những nhà bất đồng chính kiến không được tiếp xúc với báo chí nước ngoài, cúp điện thoại không cho liên lạc với thế giới – đặc biệt nhân dịp Đảng tổ chức Hội nghị APEC – là những biểu hiện cụ thể nhất trong dã tâm biến con người Việt Nam thành con vật. Hơn 600 tờ báo giấy, hàng chục đài truyền thanh, truyền hình được phát ra hàng ngày trong nước đều là những con vẹt, nếu những con vẹt này chỉ sơ ý (như đăng vụ in tiền giả) một chút xíu thôi, Đảng lập tức khóa mỏ ngay và những con vẹt trở thành những con hến!

Tóm lại, từ nay cuộc đấu tranh Quốc – Cộng không còn. Vậy cuộc đấu tranh trong những ngày tới là cuộc đấu tranh gì? Xin thưa, đó là cuộc đấu tranh chống lại một tập đoàn thống trị có chủ trương biến con người Việt Nam thành con vật như loài két, loài nghêu sò ốc hến, loài cừu ngoan ngoãn. Phải chi dân tộc ta đang bị cai trị bởi một chủng tộc khác đến từ một đế quốc xâm lược thì chúng ta hiểu được sự tàn ác của kẻ thù. Nhưng ở đây, tập đoàn cai trị này là người cùng nòi giống nhân danh Tổ Quốc và Dân Tộc Việt, bước lên ngôi vị cầm quyền nhờ tiền bạc, máu xương đồng bào mà lại đàn áp, khủng bố ân nhân còn độc ác, dã man hơn cả thời kỳ Tầu, Tây đô hộ. Thái Thú Tô Định bắt dân ta lên rừng kiếm ngà voi, sừng tê giác; xuống biển mò ngọc trai, nhưng không chôn sống hàng ngàn sinh linh như cộng sản đã làm trong dịp Tết Mậu Thân. Phải chăng tập đoàn cai trị này là những con ác qủy, yêu tinh thoát khỏi bàn tay Diêm Vương ở chín tầng địa ngục, rồi hiện thành người trở lên trần thế để tiêu diệt dòng Việt tộc, nên chúng không nghe thấy tiếng kêu than khóc thống thiết của hàng triệu người oan ức vì bị mất đất, mất nhà? Ác thú ăn thịt người do bản năng, chứ không bày mưu tính kế tiêu diệt loài người. Hơn nữa, loài người còn dạy ác thú làm xiếc được, tại sao kẻ thống trị cũng là người cùng nòi giống lại đang tâm hãm hại đồng bào? Thế nên, chỉ có loài yêu tinh mới có lắm mưu ma chước qủy hủy diệt con người tài tình như tập đoàn cai trị này mà thôi!

Vậy, người viết xin khẳng định: cuộc đấu tranh này là cuộc đấu tranh giữa Thiện và Ác, giữa Chính và Tà, giữa Sự Thật và Dối Trá, giữa Tình Thương và Hận Thù, giữa Con Người và Qủy Sứ mà lực lượng chủ yếu là tín đồ của tất cả mọi Tôn Giáo và những người Việt còn lương tri bất luận là quốc gia hay cộng sản. Càng có tín ngưỡng tôn giáo mạnh mẽ, càng phải quyết tâm tiêu diệt tà ma, yêu tinh, quỷ quái.
* * *
Vài dòng tâm tình của cá nhân người viết:

Cùng các anh chị em Công An thân mến,

Nhiệm vụ giữ gìn an ninh Tổ Quốc, trật tự Xã Hội là vô cùng cao quý. Nhưng các anh chị em đang phục vụ cho một tập đoàn hèn hạ, vô trách nhiệm. Họ ra lệnh “miệng” cho anh chị em thi hành phận sự đàn áp, nhũng nhiễu dân lành mà không dám ký vào bất cứ giấy tờ gì, vì họ sợ lưu lại chứng tích của tội ác. Tôi cảm thấy ái ngại, xót xa cho anh chị em vô cùng vì anh chị em đang bị nhà cầm quyền biến thành con vật: chó săn! Ai trong chúng ta đều cần có công ăn việc làm để sinh nhai, nhưng cũng cần được đối xử như một con người có nhân cách, vì không một ai muốn danh dự của mình bị tổn thương. Một ngày kia, chế độ bất nhân ấy sụp đổ, bọn chóp bu rủng rỉnh ôm tiền ra ngoại quốc sống ung dung; trong khi ấy anh chị em phải đối diện với Thần Công Lý. Đã có biết bao chiến sĩ cách mạng lão thành, vào tù ra khám nhiều lần, từng bị địch tra tấn để dựng lên cái chế độ này mà rồi cuối cùng cũng bị ngược đãi, tống giam nếu vì lương tri mà lên tiếng. Các anh chị em đang chứng kiến cảnh tượng ấy diễn ra hàng ngày đấy, chứ nào phải tôi hù dọa để làm nhụt sự hăng hái của anh chị em? Xin các anh chị em hãy suy nghĩ cho kỹ và nên kiếm một nghề lương thiện nào khác sinh sống để đừng bị những ông chủ biến mình thành … những con chó săn.

Kính thưa tất cả những cựu chiến binh trong cuộc chiến vừa qua,

Vì hoàn cảnh nghiệt ngã của lịch sử, chúng ta bị đẩy vào cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt. Nay thời gian qua cũng đã đủ dài để chúng ta chiêm nghiệm, thức tỉnh, không cần phải mất thi giờ tranh luận ai thắng ai, ai đúng ai sai. Trước mắt chúng ta, tình hình xứ sở đang lâm nguy, đất nước đang bị một tập đoàn lợi dụng danh nghĩa Tổ Quốc, Dân Tộc để thi hành một chính sách bất nhân, bất nghĩa, chà đạp lên nhân phẩm, biến con người thành con vật. Cái Đảng này đang ra sức hòa hợp, hòa giải với cựu thù để kiếm chác lợi lộc cho phe nhóm; nhưng lại thẳng tay “thú vật hóa” đồng bào mình, đang biến toàn dân thành những con vẹt, con hến, con cừu, con chó săn. Ngày nay tuy đã bớt dần cái cảnh “đầu đường Đại tá vá xe, cuối đường Đại tá bán chè đậu đen”, đời sống vật chất khả quan hơn trước nhờ kinh tế thị trường, nhưng con người đâu phải là con vật, chỉ biết sống vì miếng ăn? Ngoan ngoãn cúi đầu chấp nhận sự trấn lột của bọn cường hào ác bá thì được yên thân; bằng không thì bị ném vào xà-lim, ngục tối!
Cái việc họ dùng bọn côn đồ, bọn đầu trộm đuôi cướp đánh đập các nhà bất đồng chính kiến rồi bảo rằng đó là những Cựu Chiến Binh là một sự nhục mạ danh dự anh em vô cùng nghiêm trọng. Máu xương của anh em đã đổ ra để phá tan xiềng xích nô lệ, chẳng lẽ bây giờ lại lặng yên khoanh tay đứng nhìn cục diện đất nước đảo điên vì những tên cai ngục? Việt Nam mình rồi sẽ đi về đâu, dưới bàn tay cai trị của giống yêu tinh này?

Kính thưa các anh chị em nông dân, công nhân,

Đảng Cộng Sản nào cũng hô hào anh chị em nông dân, công nhân là lực lượng tiền phong, là nòng cốt của cách mạng, nhưng hơn nửa thế kỷ qua trên đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta thì thành phần nông dân, công nhân khốn khổ khốn nạn nhất. Vì vậy, tập đoàn thống trị này là bọn bẻm mép, điêu ngoa “thay trắng đổi đen” nhất trong lịch sử loài người. Chưa có một vị lãnh đạo nào trên thế giới như cái ông Chủ Tịch Nước Trần Đức Lương đã bay sang Nhật để xin lỗi chủ nhân ông ngoại bang vì công nhân của nước mình đình công đòi quyền được đối xử công bằng. Việc làm này chứng tỏ giới lãnh đạo Việt Nam đã toa rập với ngoại bang để trấn lột nhân dân của mình. Vậy thì còn chờ gì nữa mà các anh chị em không chịu ra tay hành động? Chẳng lẽ suốt đời cam phận làm trâu ngựa để kéo cái cỗ máy tàn ác bất nhân này sao?

Kính thưa những nhà đấu tranh nhân quyền cho Việt Nam ở hải ngoại và quốc nội,

Do tình máu mủ ruột thịt, do tấm lòng lân tuất đối với nỗi thống khổ của đồng bào, dù có đời sống đầy đủ, ấm êm ở nơi đồng đất nước người, qúi vị vẫn không quên nghĩa vụ của mình đối với Tổ Quốc, qúi vị đã không ngừng vận động các thế lực quốc tế tranh đấu cho nhân dân ta có cuộc sống xứng đáng là con người. Thật đáng trân trọng xiết bao những việc làm của qúi vị cho Đất Nước từ hơn ba chục năm qua. Trong khi ấy những anh chị em dân chủ ở quốc nội thì vô cùng dũng cảm. Sống dưới một chế độ bạo tàn, qủi quyệt, gian manh hơn tất cả quân ngoại xâm cai trị nước ta trước đây, qúi vị này đã vượt qua sự sợ hãi, chấp nhận tất cả tai ương khủng khiếp giáng xuống gia đình và bản thân mà vẫn quyết chí, bền gan, làm cho tôi vô cùng khâm phục và ngưỡng mộ. Cho nên, tôi đã tôn vinh cái khí phách của qúi vị là sự kết tụ của hồn thiêng sông núi. Và càng ngày càng có nhiều tiếng nói khí phách vang lên như tiếng chuông đồng vọng làm cho biết bao người phấn khởi tin tưởng vào vận hội huy hoàng của Dân Tộc.

Mới đây tôi đọc một số bài trên Net phê bình việc chính quyền Mỹ xóa bỏ Nhà Nước độc tài VN ra khỏi danh sách quốc gia cần được quan tâm (CPC). Nước Mỹ là một nước cầm ngọn cờ đầu về tự do, nhân quyền. Nhưng vấn đề nhân quyền mà họ đặt ra chỉ để làm áp lực buộc nước khác nhượng bộ những yêu sách thích ứng với quyền lợi nước Mỹ, chứ không phải thương yêu gì dân tộc khác. Đó là một sự thật phũ phàng, nhưng ta phải hiểu để đừng cay đắng, để luôn luôn tự nhủ: “CHỈ CÓ TA MỚI CỨU NỔI TA THÔI!”. Nếu quốc tế phụ họa vào cuộc đấu tranh nhân quyền của ta là đáng quý, đáng biết ơn. Nhưng chủ lực vẫn là NHÂN DÂN TA! Một sự kiện rất gần gũi cho ta thấy: Nhà độc tài Saddam Hussein coi mạng người dân như cỏ rác, nhưng vào thời kỳ Iraq đánh Iran thì được Mỹ tiếp tế vũ khí, chứ không đặt vần đề vi phạm nhân quyền với Saddam. Cho đến khi Saddam đi ngược quyền lợi Hoa Kỳ thì Hoa Kỳ mang quân hạ bệ Saddam với lý do nhà độc tài này dùng vũ khí giết người hàng loạt (WMD) để tiêu diệt chủng tộc Kurd. Đâu phải vì chính quyền Mỹ yêu thương chủng tộc người Kurd? Vậy Hoa Kỳ xóa bỏ VN trong danh sách CPC là vì không muốn “già néo đứt dây” để Việt Nam ngả về phía Trung Cộng một cách mật thiết, chặt chẽ hơn.

Chiến lược ngoại giao của các cường quốc trên thế giới là “Không bao giờ có người bạn muôn đời và cũng không bao giờ có kẻ thù truyền kiếp. Chỉ có quyền lợi hổ tương mà thôi”. Lịch sử đã chứng minh điều đó. Trong thời Đệ Nhị Thế Chiến, Hoa Kỳ là đồng minh của Nga Xô-Viết, nhưng sau khi chiến tranh chấm dứt thì Hoa Kỳ và Nga Xô-Viết là kẻ thù không đội trời chung và nay thì Hoa Kỳ và Nga trở lại thành bạn (mặc dù vẫn đồng sàng dị mộng). Trong tất cả những nhà cách mạng đấu tranh giành độc lập như Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Trần Qúi Cáp, Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Thế Truyền, Nguyễn Tường Tam, Ngô Đình Diệm, Hồ Chí Minh thì Hồ Chí Minh là người có trình độ kiến thức kém cỏi nhất. Do đó, ông Hồ không có đủ viễn kiến để nhìn thấy Cộng Sản là tai họa của nhân loại, của dân tộc Việt Nam. Khi làm đồng minh của Nga-Hoa, vì không hiểu nguyên tắc bạn thù dựa trên quyền lợi quốc gia, ông Hồ đã nhắm mắt theo Nga-Hoa một cách mù quáng như người nô lệ trung thành, răn rắc tuân thủ mệnh lệnh Mao Trạch Đông để thi hành những chính sách dã man, bất chấp quyền lợi và nỗi khổ đau của dân tộc.

Năm 1979 đàn anh Trung Cộng đã xua hàng chục sư đoàn sang cầy nát vùng biên giới phía Bắc để dạy thằng em bất nghĩa, bất trung một bài học (lời của Đặng Tiểu Bình), mà Nga Xô-Viết bình chân như vại, mặc dầu đã ký hiệp ước liên minh phòng thủ với Việt Nam. Đó là thời điểm tốt nhất để Việt Nam tự mình tháo bỏ chiếc vòng kim cô trên đầu do đàn anh chụp vào từ khi ông Hồ dâng Đất Nước cho chủ nghĩa cộng sản. Nếu những người cầm đầu Việt Nam lúc bấy giờ đủ trí tuệ để hiểu nguyên tắc bạn thù, đừng khăng khăng đòi mấy tỉ bạc tiền bồi thường chiến tranh do Nixon hứa, thì đã biết nắm lấy bàn tay Hoa Kỳ chìa ra nhiều lần dưới thời Jimmy Carter do phái đoàn Woodcock đại diện, thì ngày nay đâu đến nỗi cậy cục van xin Hoa Kỳ cho vào Tổ Chức Mậu Dịch Thế giới (WTO)? Và ngày nay đâu còn phải bị chiếc vòng kim cô của bọn bành trướng phương Bắc xiết chặt, mà phải đành lén lút ký hiệp định biên giới dâng đất dâng biển cho kẻ thù?
* * *
NÓI, VIẾT NHIỀU RỒI !
PHẢI HÀNH ĐỘNG ĐI THÔI !

Hàng chục năm nay đã có vô số nhà ái quốc rất ôn hòa đem trí tuệ, tâm huyết để khuyên Đảng Cộng Sản sửa sai nhằm chấn hưng xứ sở sau cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Mà hầu hết những người ái quốc ấy là những đảng viên cộng sản thuần thành đã dành trọn đời cống hiến cho lý tưởng cộng sản, chứ không thuộc lực lượng thù địch, tay sai của bất cứ đế quốc nào. Họ là những người chỉ nêu lên một yêu cầu duy nhất: Đảng phải thi hành nghiêm chỉnh bản Hiến Pháp 1946 do chính ông Hồ Chính Minh viết ra, chứ chưa một ai đòi đào mồ chôn chủ nghĩa cộng sản. Sau đó Tiến sĩ Hà Sĩ Phu Nguyễn Xuân Tụ – một nhà trí thức rất yêu nước – đã viết những bài tham luận bằng lời lẽ nhẹ nhàng và lý luận có tình có nghĩa để khuyên Đảng hãy dùng trí tuệ để dẫn dắt nhân dân, chỉ cho Đảng thấy rõ những khuyết tật của chủ nghĩa. Nhóm cầm đầu Đảng đã không biết trọng dụng nhân tài, đãi ngộ người khí phách, lại đem bỏ tù hoặc bôi nhọ thanh danh của những đồng chí từng cùng ăn, cùng nằm gai nếm mật trong kháng chiến, từng bị đối phương tra tấn đọa đầy. Trần Xuân Bách – một ứng viên có khả năng trở thành Tổng Bí Thư Đảng – chỉ mới có toan tính (chưa thành hiện thực) noi gương Mikhail Gorbachev đi theo con đường Glasnost và Perestroika (cởi mở và tái cấu trúc) thì liền bị loại ngay. Rõ ràng cái Đảng này hoàn toàn chạy theo chủ nghĩa Duy Lợi, còn chuyện lý tưởng công bằng xã hội chỉ để rêu rao hầu đánh lừa kẻ nhẹ dạ mà thôi!

Rồi đến những người thuộc phía thua trận đang ở hải ngoại như Giáo sư Tiến sĩ Lê Xuân Khoa, Nhà Tài chánh ngoại hạng Nguyễn Hữu Hanh – nguyên Thống Đốc Ngân hàng Quốc Gia Việt Nam, Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ – nguyên Thủ tướng, Phó Tổng thống VNCH, Giáo sư Tiến Sĩ Cao Huy Thuần …v. v… cũng đã về nước để đem lời tâm huyết khuyên nhà cầm quyền thay đổi đường lối cai trị, chính sách ngoại giao để dần dần thoát ra khỏi ảnh hưởng của Trung Cộng. Nhưng tất cả mọi nỗ lực, mọi thành tâm của họ với Đất Nước đều bị tập đoàn cầm quyền này bỏ ngoài tai. Chính tập đoàn này cũng đã tự biết đang mắc chứng bệnh trầm kha như ung thư, từng công khai ca thán đang bị kẻ NỘI THÙ (tham nhũng) tấn công nhưng nhất định không thèm cứu chữa theo lời khuyên của bất cứ lương y nào!

Mấy tháng trước ngày khai diễn Đại Hội Toàn Đảng (ĐH 10), Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh đến tham dự Đại Hội Đảng tại mỗi địa phương đều nhắn nhủ các đại biểu một câu: “Hãy chọn người tài đức để lãnh đạo Đất Nước”. Đó là một điều không thể thực hiện được, vì Đảng đã tận diệt, khai trừ tất cả những đảng viên có tài, có viễn kiến, có khí phách thì lấy đâu ra người tài đức để phụng sự xứ sở? Đảng còn gửi lời kêu gọi mọi người góp ý với Đảng để “thay da, đổi thịt” Đất Nước. Thế là từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, từ trong đến ngoài Đảng đều hớn hở nặn óc, vắt tim viết lên biết bao điều tâm huyết, nhưng rút cục Đảng đều ném vào sọt rác, không thèm đếm xỉa đến bất cứ một ý kiến nào. Đảng đã coi khinh toàn dân Việt như một bầy con nít, muốn đánh lừa thế nào cũng được. Sở dĩ Đảng có thái độ khinh miệt ấy là vì Đảng tưởng rằng những con người khí phách đã bị Đảng tận diệt hết cả rồi!

Sau khi Hội Nghị APEC bế mạc hơn một tuần, Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng liền ký Nghị Định 37 và tuyên bố: “Việt Nam kiên quyết không bao giờ cho phép tư nhân hóa báo chí dưới bất cứ hình thức nào”. Xuyên qua lời tuyên bố này, chúng ta nhìn thấy hai điểm:

Lời tuyên bố ấy nhằm xác minh với Hoàng Đế Hồ Cầm Đào rằng Việt Nam chúng tôi sẽ quyết tâm đặt mình dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.

Lời tuyên bố ấy là một thách thức xấc láo đối với toàn thể dân tộc Việt Nam rằng Đảng chỉ cho phép những CON VẸT của Đảng được nói, kỳ dư còn lại đều phải là CON HẾN.

Người viết xin phép giải thích nhận định nêu trên:

Trước ngày Đại Hội 10 khai diễn, Đảng đánh lừa nhân dân bằng cách cho phép mọi người phát biểu ý kiến, thậm chí các báo Đảng cũng được hùa vào đánh vụ PMU-18 làm cho bầu không khí có vẻ cởi mở khiến những nhà chính trị bên Trung Quốc lên tiếng khuyên chính quyền của họ nên bắt chước Việt Nam. Vì thế Hồ Cẩm Đào là vị quốc khách đến VN trước tiên để chỉ thị cho Đảng Xê-Cu phải chấm dứt cái trò mở cửa báo chí. Do đó, Nguyễn Tấn Dũng phải ký cái Nghị Định 37 rất phản dân chủ, khi Đảng vừa mới tấp tểnh vào sân chơi quốc tế, để làm đẹp lòng quan thầy.

Điểm này thì quá rõ ràng, không cần giải thích ai cũng hiểu. Mặc dầu hầu hết toàn dân Việt khinh bỉ những bộ mặt người cầm quyền, nhưng họ vẫn giữ thói cao ngạo cố hữu, coi dân như súc vật. Sở dĩ Nguyễn Tấn Dũng có luận điệu xấc láo ấy đối với nhân dân như vậy là vì ông ta không thấy có một lực lượng nào đủ sức lật đổ cái chính quyền này hoặc cho rằng quần chúng Việt Nam đều là một lũ hèn!

Vua quan nhà Nguyễn bút phê vào bản điều trần đề nghị canh tân xứ sở của nhà ái quốc Nguyễn Trường Tộ bốn chữ: “Yêu Ngôn Hoặc Chúng” (lời yêu quái mê hoặc lòng người). Sở dĩ đặt bút phê bốn chữ ấy là vì vua quan nhà Nguyễn chưa hề bước chân ra nước ngoài để nhìn thấy thế giới văn minh tiến bộ. Kết quả là: Đất Nước ta rơi vào vòng nô lệ thực dân Pháp và sau đó là họa Cộng Sản. Ngày nay, tập đoàn cầm quyền đều đã đi du hí khắp thế giới, tận hưởng tất cả những thứ xa xỉ nhất hoàn cầu, đã quăng vào sọt rác hàng vạn bản điều trần qúy giá, không thèm đếm xỉa đến bất cứ một lời khuyên nào. Rõ ràng tập đoàn thống trị này là bọn “mãi quốc cầu vinh”, không lý gì đến tiền đồ Tổ Quốc, mà chỉ cố nhét đô-la cho đầy túi thôi!

Cái việc Đảng Xê-Cu xin gia nhập WTO là nhằm mục đích đưa toàn dân Việt Nam đi làm đầy tớ khắp hoàn cầu. Bởi vì một ngày gần đây Đảng sẽ làm cai thầu duy nhất bí mật ký những hợp đồng rất béo bở với các ông chủ ngoại bang giầu có. Ký hiệp định biên giới với Trung Quốc là bán tài sản đất đai của tổ tiên (đã qua đời) mà các chúa đảng còn giấu giếm và nếu có ai đả động đến thì vu cho cái tội phản quốc, gián điệp. Vậy lấy gì bảo đảm bọn cai thầu này không “ăn chặn” mồ hôi nước mắt nhân dân? Chưa gì họ đã ký Nghị Định 37 để khóa mõm mọi người. Ai dám bảo họ ngu, làm ăn không có kế hoạch?

Từ hơn hai năm nay, kỹ sư Phương Nam Đỗ Nam Hải đưa ra yêu sách với Nhà Nước mở cuộc Trưng Cầu Dân Ý có quốc tế giám sát để xét xem chính quyền hiện tại có phải do dân, vì dân, nhưng họ đã khước từ. Điều đó càng xác minh rõ ràng hơn rằng cái chính quyền này không coi nguyện vọng quần chúng ra gì.

Cho nên, nếu nhân dân Việt Nam không muốn bị biến thành súc vật thì phải hạ quyết tâm lật đổ cái Đảng Xê-Cu-Vê-Anh hung tàn, bạo ngược, qủy quyệt, gian xảo này. Chắc chắn có độc giả sẽ hỏi người viết rằng chúng ta không có một tấc sắt trong tay, không có tổ chức, không có đoàn thể nhân dân thì lấy gì ra để lật đổ. Người viết xin đề nghị một chiến pháp khả thi, sẽ không tốn một giọt máu, không cần một tấc sắt. Đó không phải là một cuộc biểu tình rầm rộ giống như ở Thiên An Môn bên Trung Quốc, vì cái chính quyền tàn bạo này sẽ xả súng giết người không thương tiếc, mà đó là chiến pháp “Lấy Gậy Ông Đập Lưng Ông”. Chiếc gậy này là Thiết Bản của Tôn Hành Giả tiêu diệt loài yêu tinh, ma quái.

Đảng Xê-Cu-Vê-Anh thâm hiểm vào bậc nhất nhân loại. Họ nhốt người có lương tri bằng cái mỹ từ rất đểu: “Quản chế tại gia”, nghĩa là bỏ tù nhưng không tốn một đồng xu nuôi ăn tù nhân. Đã chơi thế, thì toàn thể nhân dân Việt Nam phải đồng lòng phản đòn bằng cách mọi người tự quản chế tại gia trên khắp cả nước, từ thành thị đến thôn quê, đến vùng sâu, vùng xa. Nghĩa là một cuộc Tổng Đình Công Toàn Diện: Nhất định không đi ra đường, chợ không họp, học trò không đi học, thầy giáo không đi dạy, nông dân không cày ruộng trồng trọt, công nhân không đến hãng xưởng … Thử hỏi Công An, Quân Đội có thể dùng súng đạn để bắn vào nhà của 80 triệu dân được không?

Diệt loài yêu tinh, ma qủy thì cần phải có Pháp Sư cao tay ấn. Người viết xin thỉnh cầu qúi vị lãnh đạo tinh thần của tất cả các tôn giáo hiệp lực nhau kêu gọi người đồng đạo hưởng ứng chiến dịch “Tự Quản Chế Tại Gia”, xin những nhà dân chủ cùng nhau soạn thảo một bài Hịch, rồi sử dụng lối truyền khẩu dân gian và nhờ phương tiện thông tin đại chúng khắp bốn bể năm châu phổ biến liên tục cho đến khi tình trạng chín muồi thì ấn định một ngày có ý nghĩa trọng đại trong lịch sử để bắt đầu chiến dịch.

Đó một cuộc trưng cầu dân ý không cần được chính quyền cho phép, không cần quốc tế giám sát. Chúng ta sẽ mở Hội Nghị Diên Hồng trên Mạng Lưới Toàn Cầu để bàn bạc, cùng nhau nhất trí tiến hành cuộc Cách Mạng Nhung, không đổ máu, không cần phải hy sinh to tát, mà chỉ cần tích lũy lương thực để sống tại gia cho đến ngày cả thế giới trông thấy nỗi khát khao tự do dân chủ của toàn dân Việt Nam vĩ đại đến mực nào. Cuộc vượt biển của đồng bào ta đã thức tỉnh lương tâm loài người để thế giới nhìn thấy rõ cái dã tâm của cộng sản, thì cuộc Tổng Đình Công này cũng có khả năng lật đổ bạo quyền. Chúng ta đã nói và viết nhiều rồi, bao nhiêu người đã bị tù đầy, đã chết chóc vì tiếng nói và ngòi bút khí phách mà vẫn không lay chuyển nổi cuồng vọng của ác qủy! Vậy bây giờ là lúc phải có hành động cụ thể để xua đuổi loài yêu tinh đầy đọa nhân dân ta quá dài lâu ngoài sức chịu đựng. Nếu như những lời kêu gọi thống thiết, uy nghiêm của một bài Hịch mà không vực dậy nổi cái khí phách dân tộc này, ai nấy thờ ơ không hưởng ứng thì thôi đành chấp nhận câu nói của nhà chính trị Phương Tây: “Nhân dân nào, chính quyền nấy”.

Khí Phách của người dân cho đến người cầm quyền không còn thì làm sao chống nổi giặc Ngoại xâm và giặc Nội xâm? Từ đó, giống dòng Việt Tộc xem như bị diệt chủng, nước Nam ta hoàn toàn nằm dưới sự chỉ đạo của Trung Cộng, mặc dầu hình thể Việt Nam vẫn còn trên bản đồ thế giới!

Người viết bài đã nghiền ngẫm khá lâu về kế sách này, nhận thấy khả thi và tin tưởng dân ta còn khí phách nên mới mạn phép trình bầy để mong gặp được kẻ ưu thời mẫn thế ý hiệp tâm đầu để cùng nhau đưa Nước Nhà qua cơn hoạn nạn. Nếu thánh nhân chưa ra đời thì chính chúng ta phải tự thanh tẩy để cứu lấy chúng ta!

Bằng Phong Đặng văn Âu
Houston, Texas, Hoa Kỳ. Ngày 8 tháng 12 năm 2006
Viết nhân ngày kỷ niệm Quốc Tế Nhân Quyền