1. Hơn 3 thập niên, đời sống của dân tộc Việt Nam hoàn toàn bế tắc dưới chế độ CHXHCN ưu việt! Xã hội què quặt đầy khuyết tật, ngập đầy bất công tham nhũng, cửa quyền, cán bộ lạm dụng quyền thế để bốc lột giai cấp công nhân và nông dân, tạo nên những tệ đoan xã hội đầy rẫy từ thành thị đến thôn quê: đĩ điếm, băng đảng, cướp của, giết người, số người nghiện xì ke ma túy, nhậu chết bỏ trên từng cây số cho quên đời.
Tôn giáo bị nhà cầm quyền trù dập nặng nề, nền văn hóa truyền thống dân tộc bị hủy diệt, di tích lịch sử bị đào xới không thương tiếc, luân thường đạo lý bị đảo ngược, con giết cha mẹ, huynh đệ tương tàn, giành giựt nhau từng miếng ăn để tranh sống. Tự do và nhân quyền bị tước đoạt, đạo dức suy đồi, dân tình đói rách, túng quẫn...
Xã hội bây giờ đầy những nghịch lý, xô bồ xô bộn, hỗn độn, chỉ dấu của sự tuyệt vọng cùng cực đưa đến một xã hội đầy phiền muộn, bệnh hoạn “malaise” về tinh thần. Dưới một chế độ mà niềm tin của dân chúng bị thui chột, ngày ngày phải đối diện với cái đói rách triền miên...
Giai cấp công nhân và nông dân trở thành mặt hàng lao động để nhà nước xuất khẩu kiếm ngoại tệ. Người dân lao động nói chung, sống dưới hai từng áp bức vừa bị những tên cai thầu của tập đoàn tư bản nước ngoài: Đài Loan, Đại Hàn, Nhật Bản, Trung Cộng... đánh đập, bốc lột sức lao động tàn nhẫn với đồng lương chết đói trong các hảng xưởng do họ làm chủ nhân ông, vừa bị nhà nước cộng sản bán dân ra nước ngoài làm nô lệ để thu ngoại tệ, làm giàu trên xương máu của họ...
Các nhà tâm lý học và chuyên gia xã hội tại Việt Nam cho rằng những thay đổi quá nhanh chóng trong xã hội Việt Nam ngày nay, tạo nên khoảng cách giữa người giàu và người nghèo quá cách biệt là nguyên nhân chính dẫn đến sự tăng vọt số bệnh nhân tâm thần và số người tự tử vì đời sống bị bế tắc không có lối thoát. Theo con số thống kê của “Viện kiểm sát Nhân dân tối cao” của nhà cầm quyền CSVN trong năm 1997, toàn quốc có tất cả 6.022 vụ tự tử, khiến 3.191 người bị thiệt mạng và trong số đó có các nạn nhân trong lứa tuổi từ 18 đến 28 chiếm khoảng 60%.
Trước “sự cố” nầy, Tiến sĩ Trần Hòa Bình, thuộc viện Xã Hội Học phải lên tiếng khuyến cáo rằng: “Đã đến lúc cần xem xét hiện tượng nầy một cách nghiêm chỉnh, không thể coi nó như những bi kịch cá nhân đơn lẻ, mà phải xem xét một cách sâu sắc và toàn diện trên các bối cảnh xã hội.”
Bác sĩ Bùi Nguyên, Trưởng khu Nội khoa bệnh viện Saint Paul cho biết: trung bình mỗi ngày khu Nội Khoa phải cấp cứu và rửa ruột cho 4, 5 trường hợp uống thuốc độc tự tử.
Trong khi đó bác sĩ Chiến, Trưởng Khoa hồi sức bệnh viện Hai Bà Trưng, tường trình trong 6 tháng đầu năm 1997, khoa cấp cứu đã phải giải quyết 49 trường hợp tự tử.
Tháng 3/2001, bác sĩ Nguyễn văn Chánh, Phó giám đốc trung tâm cho biết thì bệnh hoang tưởng “schizophrenia” đang trên đà gia tăng nhưng số người bị chứng lo lắng ưu phiền lên cao hơn cả. Có đến 75% các bệnh nhân loại nầy ở vào lớp tuổi từ 30 đến 50. Và có từ 70% đến 80% trong số nầy bị thất nghiệp hoặc không có việc làm đều đặn. Các bác sĩ tại trung tâm cho rằng số bệnh nhân này sẽ còn lên cao hơn nữa. Bác sĩ Chánh còn cho biết số người nghiện rượu cũng trên đà gia tăng, dùng men rượu để quên đi phiền muộn và cảm giác bị bất lực trong cuộc sống hàng ngày.
Chuyện trái khuáy xảy ra tại một quốc gia xuất cảng gạo đúng vào hàng thứ hai thế giới. Nhưng, hiện có khoảng 2.3 triệu người chết vì đói (trong đó có 223.000 trẻ em). Một sự thật đau lòng đã xảy ra vào tháng 7 năm 1999 tại Cần Thơ. Ông Phạm Hồng Nam cùng với vợ và ba con uống thuốc chuột để tự tử hầu thoát cảnh đói rách.
Chuyện xảy ra cũng tại Cần Thơ vào ngày 10/12/2000, vì nghèo đói túng quẫn mà ông vợ chồng ông Nguyễn văn Cuông ở ấp Thạnh Phú 2, xã Trung Hưng, huyện Thốt Nốt, tỉnh Hậu Giang giết 3 con rồi tự sát.
Trường hợp tự tử tập thể có 4 cô: Lê thị Hồng Phương, Bùi Hiếu Văn, Tống Thị Ngọc Đào, và Mari (cha Ấn, mẹ Việt) đều ở lứa tuổi 16, ngụ tại Hóc Môn (Sài Gòn), đã dùng giây buộc vào nhau và nhảy từ cầu Sáng Ấp xuống sông vào lúc 9 giờ sáng ngày 10/2 nhằm mồng 4 tết Ất Sửu cùng chết tập thể.
Trường hợp nầy mới thật đau lòng, vừa giận, vừa thương cho gia đình nạn nhân. Chuyện xảy ra vào tháng 8 năm 2000. Nguyễn văn Hùng, 38 tuổi cùng vợ và 3 con tuổi từ 9 đến 14 tuổi được khám phá nằm chết trong căn nhà của họ ở Nghệ An, khoảng 190 dặm phía nam Hà Nội. Công An tìm thấy một nồi lá độc dược ở trong nhà. Theo lời khai báo của một người dân làng là ông Hùng ăn trộm bò của ông, bán với giá 96 đô. Nội vụ đổ bể, ông Hùng cùng vợ con cùng uống lá độc dược tự tử vì xấu hổ. Theo tôi, cái chết của ông Nguyễn văn Hùng là một bài học liêm sĩ cho bọn đầu nậu Bắc Bộ Phủ và bọn đang cầm quyền nên lấy tấm gương của ông Nguyễn văn Hùng mà tự xử mới hợp với đạo lý và lẽ công bằng.
Theo TTXVN, ngày 30/10 /2008. Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết và Phu nhân cùng đoàn đại biểu Nhà nước CSVN đã tới thủ đô Ulanbato, bắt đầu chuyến thăm chính thức Mông Cổ theo lời của Tổng thống Mông Cổ là Nambaryn Enkhbayar. Nhân dịp nầy, Nguyễn Minh Triết đã thông báo việc VN quyết định tặng nhân dân Mông Cổ 1.000 tấn gạo và đồng ý bán cho Mông Cổ 20.000 tấn gạo với giá không tính lãi.” Nhưng, trước đó một ngày, báo Tuổi Trẻ đã đăng bài phóng sự “ĐÓI QUAY QUẮT GIỮA MIỀN U MINH HẠ”. Có ai ngờ rằng, đồng bào sống giữa rừng U Minh “tiền rừng bạc biển” dưới chế độ VNCH trước đây, mà ngày nay lại đói quay quắt, 10 gia đình thì hết 3 gia đình ăn cháo cầm hơi, sống lay lất qua ngày. Cái đói len vào từng ngõ ngách, có tới 6.000 hộ dân sống dưới tán rừng U Minh đói triền miên, đói ăn hàng ngày, hàng tháng. Nông dân làm ra hạt lúa, đóng thuế làm giàu cho nhà nước; vậy mà, khi họ đói chẳng có ma nào cứu giúp. Đáng lẽ ra, nhà nước CSVN phải ngưng sản xuất 20.000 tấn gạo sang Mông Cổ và dùng 1.000 tấn gạo làm quà tặng dân Mông Cổ kia, để ưu tiên cứu đói đồng bào ruột thịt tại quê nhà. Điều nầy đã chứng tỏ bọn lãnh đạo Hà Nội chỉ biết sống phè phỡn trong những tháp ngà, ngày càng xa rời quần chúng “dân chết đói mặc bây”.
Tiếu Sỹ tôi, muốn kể một chuyện cổ “Hỏi Thăm Dân” của Triệu Văn để nhắc nhở cho bọn CS Hà Nội thức tỉnh:
“Vua nước TỀ sai sứ đem thơ sang hỏi thăm bà UY HẬU nước TRIỆU. Sang đến nơi, bà Uy Hậu chưa xem thơ, đã hỏi sứ giả rằng: -“Năm nay không mất mùa chứ? Dân bình yên chứ?”
Sứ giả nghe hỏi, không bằng lòng, nói rằng: -“Tôi vâng mệnh vua nước tôi sang sứ bên nầy. Sao Thái Hậu không hỏi đến vua nước tôi lại hỏi thăm mùa màng với dân sự trước, thế chẳng ra tôn trọng kẻ hèn hơn người sang ư?”
Uy Hậu bảo: -“Không phải thế. Nếu không có mùa màng thì lấy đâu có dân. Không có dân thì lấy đâu có vua? Cho nên, ta hỏi mùa màng và nhân dân trước. Ai lại bỏ “gốc” mà hỏi “ngọn” bao giờ!”
Việc nước lấy “dân” làm gốc. Dân đói thì nước nguy, dân không an cư thì nước loạn - nói theo ngôn từ của ông Mạnh Tử - “Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh”. Không biết bọn CS Hà Nội đã ngộ ra điều nầy chưa vậy?
Chết là một vấn đề quan trọng, ai mà chẳng sợ chết. Con kiến còn muốn sống huống hồ gì là con người. Tùy theo quan niệm mỗi người, chết để thoát một xã hội đầy phiền muộn như tại Việt Nam hiện nay, nó có thể là một sự chấm dứt, để bắt đầu một cuộc sống khác tốt đẹp hơn?
Vấn đề tự tử tùy thuộc vào cá nhân của mỗi người, nhưng chịu ảnh hưởng rất lớn bởi yếu tố đời sống xã hội. Người Cộng Sản bài bác tự tử vì chẳng lẽ trong thiên đường cộng sản làm gì có người chán sống chớ? Tự tử là bôi bác chế độ rồi còn gì? Thiên Chúa Giáo cũng phản đối tự tử vì họ cho rằng: Thượng Đế ban cho loài sự sống nên chỉ có Thượng Đế mới quyết định được sự chết. Điều nầy trái với quan niệm của Albert Camus. Trong cuốn huyền thoại “Sisyphe”, ông cho rằng tự tử là một vấn đề hoàn toàn có tính cách cá nhân để cho con người hoàn toàn quyết định lấy cuộc đời của họ.
Cách đây hơn một thế kỷ, nhà xã hội học DURKHEIM đã nghiên cứu vấn đề tự tử.
Trong cuốn “Le suicide”, ông phân biệt ra làm 3 loại tự tử căn cứ trên quan hệ giữa con người và xã hội:
- Loại tự tử vị tha “altruistic”, xảy ra với những người mà mối quan hệ của họ với xã hội, cộng đồng hoặc tập thể quá bền chặt như những cái chết của hào hùng của Ngũ Hổ Tướng: Nguyễn Khoa Nam, Lê văn Hưng, Trần văn Hai, Nguyễn văn Phú, Lê Nguyên Vỹ... Họ đã tìm cái chết để giữ khí tiết cho bản thân và còn cho cả tập thể mà họ đã gắn bó: NINH THỌ TỬ, BẤT NINH THỌ NHỤC.
- Loại tự tử “anomic,” xảy ra khi con người phải đối phó với những thay đổi bất ngờ của xã hội và tương quan giữa con người với ngoại giới mất cân bằng như trường hợp của VLADIMIR MAIAKOVKY tự tử vì thất vọng với chủ nghĩa Cộng Sản Xô Viết. MISHIMA đã tự tử vì sự suy sụp của tinh thần Võ sĩ đạo Nhật....
- Loại tự tử vị kỷ “egoistic”, xảy ra đối với những người gặp khó khăn trong mối giao tiếp với xã hội chung quanh, và có lẽ đây là yếu tố chính mà đa số thanh niên, thanh nữ Việt Nam muốn từ giã thiên đường XHCN kinh dị đã chiếm 60% trong tổng số các vụ tự tử.
Những nghiên cứu mới nhất vào cuối tháng 10 năm 2008, về vấn nạn tự tử trong giới công, nông dân có khuynh hướng gia tăng đột xuất đến mức báo động đỏ, nhất là ở thành phần thiếu nữ trẻ vị thành niên. Tại một bệnh viện ở Sài Gòn đã tiếp nhận 310 trường hợp nhập viện vì chán đời, tự tử. Tính trung bình, cứ 28 giờ thì xảy ra một vụ quyên sinh. Cũng theo báo cáo, tỉ lệ nữ tự tử nhiều hơn nam giới, chiếm đến 72% và nguyên nhân chính do thất vọng vì không có công ăn việc làm, cuộc sống bế tắc và tìm đến cái chết, được coi là một hình thức tiêu cực để tự giải thoát cuộc đời.
2. Một thành phần thiếu nữ vị thành niên khác, đa số ở thôn quê lên thành phố kiếm sống, vì không có nghề chuyên môn, nên làm những việc nặng nhọc khác như phục vụ tại nhà hàng, quán ăn, khách sạn, buôn gánh bán bưng tại các chợ... được trả với giá lương bèo, không đủ nuôi sống bản thân và trang trải các chi phí ăn uống, chỗ nghỉ ngơi, nên họ lao đầu vào cuộc sống như con thiêu thân để kiếm đồng tiền không trong sạch, cơ bản là kinh doanh bằng “nghề không vốn” nhằm giải quyết cái khó khăn trước mắt, bất chấp hậu quả là mang thai. Vì vậy, các vụ phá thai đã tăng vọt hàng năm và đưa VN lên hàng đầu các nước có tỷ lệ phá thai cao nhất thế giới.
Theo thống kê của Bộ Y Tế đã kiểm nhận được 1.500.000 trường hợp phá thai mỗi năm. Nhưng, trên thực tế có nhiều trường hợp phá thai lén lút tại bệnh viện tư không nằm trong thống kê lên đến 4.000.000 trường hợp. Trung bình mỗi phụ nữ VN phá thai 2 lần trong đời.
Tờ ANTĐ nhận định trên Diễn đàn ANTĐ ngày 31/08 /2008, đã đưa ra một con số kinh hoàng: “Theo thống kê của hội Kế hoạch hóa gia đình mỗi năm cả nước có 1.200.000 đến 1.600.000 triệu ca nạo phá thai (kiểm soát được). Có những sản phụ chỉ mới 12 tuổi. Việc nạo phá thai bừa bãi còn khiến các em bị bịnh đường sinh dục, bị vô sinh...” (Theo bản phúc trình của Viện East West Center, Đại học Hawai tại Honolulu thì riêng tại VN số sinh đã giảm một cách rõ rệt, bắt đầu vào những năm 1995).
Tại bệnh viện Từ Dũ vào mỗi buổi sáng. Hằng ngày, người ta thấy trước hành lang Khoa “Kế Hoạch Hóa Gia Đình” (KHHGĐ) luôn luôn đông nghẹt hàng trăm cô gái trẻ vị thành niên, trên khuôn mặt họ đầy vẻ ưu tư, lo lắng được thân nhân đưa tới nhờ giải quyết “hậu quả”.
Theo Bác sỹ Nguyễn Kim Dung tại bệnh viện Từ Dũ, khoa KHHGĐ nói: “Chuyện ở đây kể hoài không hết. Chẳng ngày nào, không có những trường hợp mà bác sĩ tư vấn cũng cảm thấy bất lực vì thực trạng đáng buồn của xã hội,” Bác sỹ Dung nói. “Buổi sáng vừa giải quyết 2 ca nạo, phá thai cho hai cô gái tuổi 15 và 16 tuổi.” Có một trường hợp phá thai rất thương tâm, đó là cô N.H.A 21 tuổi, thân hình nhỏ nhắn, gương mặt rất xinh nhưng xanh xao. Cô thú nhận đã bỏ thai 3 lần ở Hà Nội và vào bệnh viện Tù Dũ lần nầy là lần thứ tư. Cũng như hằng trăm ngàn cô gái vị thành niên khác, cô N.H.A không biết là nguy cơ vô sinh sẽ tăng cao nếu cô nạo phá thai nhiều lần. Về kỷ lục phá thai, trước đây mấy năm, có người đạt đến lần thứ 10.
Còn Bác sỹ Dương Phương Mai - Trưởng khoa KHHGĐ - nói rằng: Theo tôi, để giảm bớt tình trạng nạo phá thai trong giới thanh thiếu nữ, nên đưa chương trình giáo dục giới tính vào học đường để các em nhận thức rõ hơn về sức khỏe sinh sản... Nhưng, đó chỉ là một trong 1001 lý do phá thai mà nguyên nhân chính là “XÃ HỘI XUỐNG CẤP” trầm trọng, phát sinh nhiều tệ đoan xã hội. Sau hơn 30 năm “Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến lên XHCN” rồi chuyển sang “Kinh tế thị trường theo định hướng XHCN”. Bạo quyền CS Hà Nội đã đưa đất nước và dân tộc đến tận cùng của sự nghèo đói và lạc hậu. Không một ai có thể thống kê chính xác con số gái mại dâm tại Việt Nam là bao nhiêu triệu người? Ngoại trừ Chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết.
Tưởng cũng nên nhắc lại: Nhân chuyến đi thăm Hoa Kỳ vào tháng 6/ 2007, Nguyễn Minh Triết đem phụ nữ VN làm mồi nhử giới tư bản Mỹ về VN đầu tư: “Việt Nam chúng tôi có nhiều gái đẹp!” giọng điệu giống như những tên “ma cô” xã hội đen chuyên nghiệp, chuyên đứng bắt khách tại các động mãi dâm ở Ngã ba Chú Ía hoặc Ngã Năm Chuồng Chó trước đây.
Đừng có nói là LHQ và các nước Tây Phương viện trợ “bao cao su” cho VN không đủ nhu cầu. Có viện trợ bao nhiêu thì cũng chui vào mồm bọn lãnh đạo và cán bộ VC ăn dộng mẹ nó hết rồi, còn bao nhiêu bao cao su tới tay cho người dân, dùng để bảo vệ “Cụ Hồ” chớ?
3. Nhìn lại 2 cuộc chiến tranh xâm lược MNVN vô ích, kéo dài suốt 30 năm chinh chiến. CSBV đã hy sinh trên 4.000.000 người. So sánh tệ nạn phá thai hiện nay, nếu không chận đứng kịp thời thì trong vòng 3 thập niên nữa, dân tộc VN sẽ bị hủy diệt 120 triệu sinh mạng con người. Đây không còn là “KẾ HOẠCH HÓA GIA ĐÌNH” nữa, mà là “KẾ HOẠCH DIỆT CHỦNG DÂN TỘC VIỆT NAM” vô cùng thâm độc, được Trung Cộng dàn dựng hẵn hoi và chỉ đạo bọn tay sai CS Hà Nội thực hiện, để tránh bị Thế giới lên án về tội ác diệt chủng dân tộc Tây Tạng trước đây. Trung Cộng đã dùng độc chiêu “TÁ ĐAO SÁT NHÂN” mượn tay bọn CS Hà Nội diệt chủng dân tộc Việt Nam thay cho bọn CS Bắc Kinh.
Tưởng cũng nên nhắc lại rằng: Ngày 28/6 /2005. Tòa án tại Madrid, Tây Ban Nha đã nhận được đơn thưa Giang Trạch Dân, Lý Bằng cùng với 5 lãnh tụ Trung Cộng phạm tội ác chống nhân loại đối với Tây Tạng. Đây là công trình nghiên cứu của bác sĩ JOSÉ ELIAS ESTEVE suốt 8 năm trời ròng rã và đơn kiếu tố đã được Ủy Ban Yểm Trợ Dân Tộc TÂY TẠNG (Comite de Apoyo al TIBET) đệ trình.
Từ những năm 1950 và 1980, các nhà lãnh đạo Bắc Kinh phải chịu trách nhiệm về tội ác diệt chủng đối vối dân tộc Tây Tạng. Tháng 11/ 1992, Tòa án Thường trực các Dân Tộc (Tribunal Permanent des Peuples) đã nghị luận về đại thảm kịch Tây Tạng và phán quyết rằng (tóm tắt):
- Dân tộc Tây Tạng đã bị tước quyền tự quyết của mình từ năm 1950, bởi lẽ có những sự vi phạm nghiêm trọng nhân quyền.
- Chính sách di dân Hán và chủ trương chia cắt lãnh thổ Tây Tạng đã đưa đến hủy diệt tính thuần nhất chủng tộc và văn hóa.
- Dân tộc Tây Tạng vốn đã tự quản trị một cách tự do trong suốt nhiều thế kỷ, đã tự tạo cơ cấu từ năm 1911 thành một nhà nước mà các định chế sau đó, tiến hóa dưới sự bảo vệ của chính phủ Tây Tạng lưu vong.
Đồng thời Tòa Án nầy cũng yêu cầu LHQ đứng ra bảo đảm sự thực thi nghiêm chỉnh các điều khuyến cáo. Cơ quan công lý không quên nhắc chế độ Bắc Kinh đã CƯỠNG BÁCH DIỆT SINH ĐỐI VỚI PHỤ NỮ TÂY TẠNG và biến Tây Tạng thành kho chứa các phế phẩm phóng xạ để tiêu diệt môi trường sống. Chắc chắn bọn CS Bắc Kinh sẽ sử dụng độc chiêu nầy qua “DỰ ÁN KHAI THÁC BAUXITE Ở TÂY NGUYÊN”.
Để khuyến khích nạn phá thai gia tăng cường độ tại Việt Nam, Trung Cộng bỏ tiền mua các bào thai với giá thật cao để làm thuốc bổ trường sinh. Ngoài ra, những thai nhi còn tốt (5, 6 tháng trở lên) thường được bọn Đại gia Tàu mua về làm món thai nhi hầm thuốc Bắc. Chỉ cần 3, 4.000 nhân dân tệ (400 USD) là họ có thể thưởng món CANH THAI NHI VIỆT NAM có 6, 7 tháng tuổi, tráng dương bổ thận cực kỳ.
Bầy kênh kênh ăn thịt người từ phương Bắc đã vỗ bay về phương Nam, đang gậm nhấm thân xác Mẹ Việt Nam và hủy diệt mầm sống của Dân Tộc ta trong tương lai.
4. Một câu chuyện có thật đã xảy ra vào tháng 10/ 2004, được kể thay cho lời kết: Anh Nguyễn văn Hiền (21 tuổi đời) là một trong những thanh niên VN đến Hồng Kông theo kiểu “Tour du lịch với 2 viên đạn”. Họ phải trả 200 USD cho một tổ chức trong nước, đưa họ sang Trung Cộng và hướng dẫn họ cách trốn sang HK với 2 viên đạn và một con dao. Được trang bị với vũ khí trên, người vượt biên sẽ bị chánh quyền HK xử tù dài hạn từ 27 đến 28 tháng tù. Nhờ bản án nầy, anh sẽ có được chỗ ở, thực phẩm miễn phí và tiền lương hàng tháng là 50 USD. Họ từ bỏ thiên đường dỏm CHXHCNVN đầy kinh dị, chọn nhà tù HK để có đời sống no ấm và hạnh phúc hơn, đủ nói lên cái bản chất quái đản của chế độ CHXHCNVN hiện nay. Thế nhưng, một số Việt Kiều tại hải ngoại; hình như, quên hết tội ác của bạo quyền CSVN đối với dân tộc, lại mon men trở về nước để nếm lại vài độc chiêu của người cộng sản. Nói theo danh từ y học, bọn CSVN có bệnh “sadism”, càng hành hạ người khác càng khoái lạc và người Việt Kiều hải ngoại có chứng bệnh nan y “Masochisme” càng bị hành hạ thì càng sướng rên lên, nên cứ đâm đầu về Việt Nam cho chúng mặc sức hành lạc và moi đô la...
|