Home Văn Học THƠ Các thi sĩ Thơ PHANXICÔ XAVIÊ

Thơ PHANXICÔ XAVIÊ PDF Print E-mail
Tác Giả: Phanxicô Xaviê   
Thứ Năm, 04 Tháng 12 Năm 2008 12:05

MẸ LÀ NIỀM HY VỌNG ĐỜI CON

  (Nhớ về những người dân Thái Hà)

Một đời người, ai cũng từng lớn lên,
Từng một lần trải qua dòng lịch sử.
Dù chiến tranh hay thiên tai mưa lũ,
Cũng không bằng môt lần mất tự do.

Vì công lý, thân nay vướng  tội đồ
Mang phận người, đắng cay trong ngục tối.
Chốn lao tù, không biết ngày mai tới,
Nhưng có Mẹ, con luôn vững niềm tin.

Mẹ là niềm hy vọng của đời con,
Là bình minh của một nhân loại mới.
Là suối nguồn tràn trề ơn cứu rỗi,
Cho muôn người chiêm ngắm và cậy trông

Nhìn lên Mẹ, con cất tiếng xin vâng,
Phận yếu hèn, thân con nay phó thác.
Trong tay Mẹ, chở che khỏi gian ác,
Chốn ba thù, con vững dạ kiên trung.

NGƯỜI NÔ LỆ MUÔN DÂN

 Kính nhớ tôi tớ Chúa : H.Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận
(Theo 1Cr 9, 19-23)

Nam kỳ khởi nghĩa, Công Lý mất,
Sài Gòn đồng khởi, mất Tự Do.
Muôn người phải sống trong lây lất,
Lang thang phố chợ, chốn nương nhờ.

Thương người, sớm hôm trong ngục thất,
Mười ba năm ấy, một chữ tình.
Vì yêu công lý, yêu sự thật,
Nên nỗi trần ai vướng lụy phiền.

Vâng nghe tiếng gọi Thầy Chí Thánh :
Theo Ta, phải từ bỏ chính mình !
Quên mình nghĩ đến muôn người khác,
Tình yêu đích thực phải hy sinh.

Nghiệt ngã phận người, tôi tớ Chúa,
Vinh quang Thiên Quốc, hưởng thanh nhàn.
Tình yêu nuôi dưỡng bằng cuộc sống,
Lao tù nguy khó, vẫn hiên ngang.

Một đời nhân ái luôn tha thứ :
Nguyện cầu Thiên Chúa rộng thương ban.
Hồng ân thánh hóa cho tôi tớ,
Những người tìm kiếm, bách hại con !

Một người tự do, không lệ thuộc,
Nhưng thành nô lệ của muôn dân.
Quy tụ muôn người thành một Nước,
Thông chia phần phúc một niềm tin.

 

PHẢI CANH THỨC !

 

Viết tặng Nữ tu Dòng Bác ái Thánh Vinh Sơn - Quận 3.
(Theo Mc 13, 33-37)

Quỳ bên hang đá giáo đường,
Con nghe thánh thót, lòng thương xót Người.
Đêm nay Chúa xuống bên đời,
Mang ơn giải thoát con người lầm than.
Xin thương con cái giữa đàng,
Ngày đêm canh giữ tấc vàng được trao.
Tài sản là của Trời cao,
Dòng con quản lý, dám nào lãng quên.
Cướp ngày rồi lại cướp đêm,
Chúng luôn rình rập, lấy thêm bội phần..
Trần gian lắm nỗi gian truân,
Chỉ thương dân sống ngàn lần đắng cay.
Con nguyện tỉnh thức đên ngày,
Kẻo không chúng lấy, mất ngay nhà Người.
"Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
Bình an dưới thế, cho người thiện tâm"

LỜI HỐI HẬN MUỘN MÀNG

 Dành tặng những người đã mất "một nửa" kia của mình.

                        Người đi một nửa hồn tôi mất,
                        Một nửa hồn kia bỗng dại khờ.
                                                (Hàn Mặc Tử).


Sớm mai thức giấc mơ màng,
Người yêu đâu thấy, ngỡ ngàng xót xa.
Không còn người ấy bên ta,
Không còn sớm tối đi về có nhau.
Chúa ơi, con biết làm sao,
Nếu người ấy có mệnh nào, Chúa ơi ?
Làm sao con sống trên đời,
Mà không thấy bóng dáng người con yêu.
Xin đừng lấy đi ít nhiều,
Phần xương thịt ấy đều là của con.
Hồng ân vô giá Chúa ban,
Con nguyện giữ lấy, tình nàng không thôi.
Con nay đã hối hận rồi,
Xin ơn tha thứ, Chúa Trời dủ thương.
Lòng con nặng mối sầu vương,
Bao nhiêu năm ấy còn thương nhớ người.
Mùa đông lạnh lẽo bên đời,
Cho con nhớ mãi một người yêu con.

 

TÌNH YÊU NHẬP THỂ

 Tình yêu Thiên Chúa tinh khôi,
Thuở hoang sơ ấy, có đôi vợ chồng.
Sống trong hạnh phúc tình hồng,
Say men ân ái, còn nồng vấn vương.
Tưởng như thành một thịt xương,
Nhưng rồi đánh mất, tình thương Chúa Trời.
Vì nghe lời rắn gọi mời,
Ăn vào trái cấm, ngàn đời đa mang.
Cho thân nặng kiếp giữa đàng,
Đi trong đêm tối, lang thang phận người.

Tình yêu Thiên Chúa khôn nguôi,
Ấp ủ một mối sầu nơi cung lòng.
Hứa ban cho Đấng Toàn Năng,
Trời cao xuống thế, ngự trong một nhà.
Từ nơi dòng dõi Vương gia,
Một Người Con sẽ là con loài người.

Tình yêu Thiên Chúa cao vời,
Nay vì dương thế, sống đời nhân gian.
Trút bỏ mọi thứ vinh quang,
Mang thân nô lệ, giống phàm nhân ta.
Tình yêu : từ bỏ, vị tha,
Bỏ mình, mang đến tự do cho người.
Từ nay tội lỗi đầy vơi,
Nhờ ơn giải thoát, Chúa Trời dủ thương.
Xóa tan mọi mối sầu vương,
Xích xiềng tháo cởi, mở đường yêu thương.

Mùa đông giá lạnh hơi sương
Ngôi Lời Nhập Thể đêm trường hỷ hoan.
Muôn vàn Thần Thánh Thiên đàng,
Ca vang khúc hát : Chúa thương loài người,
Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
Bình an dưới thế cho người thiện tâm.


Buồn Thương Cho Kiếp Tơ Tằm

 Lại thương đến kiếp con người lầm than.
Bởi đâu phải sống cơ hàn,
Mấy mươi năm ấy với đàn sói hoang.
Sống theo bầy lũ ngang tàng,
Rủ nhau ăn cướp của làng, của dân
Lại còn cái miệng tham ăn,
Oang oang tranh lấy là phần của quan.
Chỉ thương cái kiếp thanh bần,
Càng thêm khốn khó là quần chúng đây.
Thưong thay cũng một kiếp này,
Làm dân một nước có bầy tham quan.
Lãnh đạo có đảng "vinh quang",
Dân lành đói rách lang thang kiếp ngưòi.