“Người ta có hội, có đoàn nên có nhiều hơn để phân phát. Còn tôi, tôi chỉ có một mình, tự bỏ tiền túi và lu bu mấy tuần nay mới có được như vậy,”
Bà Kimberly Đỗ phân phát quà tại khu hành chánh Santa Ana. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)
SANTA ANA, California (NV) – Bà Kimberly Đỗ, một chuyên viên về da tại Fountain Valley, tổ chức buổi phát quà Thanksgiving cho người vô gia cư tại khu hành chánh và bến xe buýt cũ tại Santa Ana hôm Chủ Nhật, 19 Tháng Mười Một.
“Đây là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà tôi tự tặng cho mình,” bà Kimberly chia sẻ.
Bà giải thích: “Bắt đầu từ ngày 1 Tháng Mười Một là sinh nhật của tôi, tôi tự nguyện để dành toàn bộ số tiền thu được từ tiệm ‘Skin Care’ của tôi trong hai tuần rồi mua quà biếu những người vô gia cư.”
Số tiền bà để ra trong hai tuần đủ để mua 230 phần quà, gồm nón len, khăn len, bàn chải răng, khăn mặt, vớ, mì tô, mì ly.
“Người ta có hội, có đoàn nên có nhiều hơn để phân phát. Còn tôi, tôi chỉ có một mình, tự bỏ tiền túi và lu bu mấy tuần nay mới có được như vậy,” bà nói sau khi sực nhớ ra là quên mua găng tay len, giúp người ta bớt lạnh ban đêm.
Tuy đã làm từ thiện nhiều năm nay, nhưng vì chưa quen tiếp xúc với người vô gia cư nên bà có ít nhiều lúng túng, nhất là khi người ta bu lại hăm hở đòi quà. Cũng may, trong nhóm có người từng giúp những hội thiện nguyện khác, quen tiếp xúc với người vô gia cư nên cũng giúp bà Kimberly lấy lại phần nào bình tĩnh.
Bỏ bàn chải răng vào túi quần, quàng khăn len lên vai, bà Faith Ellis nói: “Lâu lắm rồi tôi mới thấy cái bàn chải răng. Hơn hai năm rồi tôi mới có cái khăn quàng cho ấm cổ. Thường thì người ta cho chúng tôi thức ăn, thức uống hay túi ngủ (sleeping bag) chứ ít người nghĩ đến mấy thứ lỉnh kỉnh này. Nho nhỏ mà tôi lại thích chứ.”
Bà Kimberly Đỗ và nhóm thiện nguyện viên trước giờ khởi hành. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)
Ông Hector Cruiz ôm mì ly và mì tô vào bụng rồi gật gù: “Đêm nay tôi sẽ có món ăn khuya. Hồi chưa sống lều, tôi hay đưa vợ tôi đi ăn khuya.” Sự hồi tưởng làm khuôn mặt xạm nắng của ông sũng buồn. “Từ ngày vợ tôi chết vì ung thư gan, đầu óc tôi suy sụp nên phải ra đường sống. Hai đứa con cho tôi ở với em gái tôi. Đây là cái Thanksgiving lần thứ tư tôi chưa gặp con tôi.”
Ông Victor Miller vừa cắt móng tay, vừa nói: “May quá, có cái này, tôi phải cắt liền. Mùa này ban đêm lạnh lắm, nhưng khi nắng lên thì đầu tôi rất ngứa. Có hôm gãi hơi mạnh tay, rách da đầu nên khi đi tắm, xót lắm.”
Ông nhìn lại móng tay vừa cắt rôi tiếp: “Bây giờ cắt ngắn rồi, tôi không sợ lỡ tay nữa. Phải là đàn bà mới tỉ mỉ mua mấy món này. Không đắt tiền nhưng phải có lòng thì mới nghĩ đến chuyện này. Cám ơn Chúa còn có những người nhân đạo, không quên chúng tôi. Tôi sống hai năm nay nhờ vào lòng tốt của người khác.”
Làm việc 12 tiếng một ngày, “tám ngày một tuần,” hễ có thời gian là bà Kimberly lại nghĩ đến chuyện thiện nguyện, khi thì quà cám ơn cựu chiến binh, lúc thì quà an ủi những người trong viện dưỡng lão.
“Nếu Noel mà có đủ điều kiện, tôi sẽ mua quà giúp các em cô nhi ở Orange County,” bà dự định. “Hôm ấy không phải sinh nhật tôi nữa, nhưng cần gì phải đợi sinh nhật. Nếu muốn chia sẻ niềm vui mà phải đợi sinh nhật thì mỗi năm chỉ được có một lần mà thôi.”
Mùa Tạ Ơn năm nay, bà Kimberly sẽ ấm lòng vì món quà sinh nhật của mình.