Để rồi từ đó, tôi tự cắn răng không dám liên lạc với nàng nữa. Tôi biết tôi không xứng đáng với tình yêu của nàng...
Chính trong những lá thơ nàng gởi nàng vẫn viết về con đường ấy. Con đường bệnh hoạn như cuộc đời của nàng: bệnh hoạn liên miên. Và không hiểu sao nàng lại yêu nó đến ngây ngất. Lời nàng dịu dàng bên tôi, và tôi nghe bằng một tâm trạng cay đắng. Tôi liên tưởng đến cái đêm trên bãi biển. Tôi nhớ lại cơn mộng du tuổi trẻ với kết cuộc là phũ phàng, thất vọng ê chề. Và tôi nhắm mắt. Tôi cũng không hiểu nổi cõi lòng của tôi nữa. Tôi dịu dàng bảo nàng ngồi dưới một gốc cây phong. Tôi dịu dàng bảo nàng hát. Và nàng vừa nhặt một chiếc lá chết vừa cất tiếng hát. Bài hát về mùa thu, về số phận mong manh của những chiếc lá cuối mùa. Tiếng hát của nàng cũng đầy nước mắt trong khi trên cao, lá từng chiếc từng chiếc rụng xuống như mưa, và tiếng gió thổi xao xuyến một lúc… Quả là tiếng hát kỳ diệu. Nó cất lên bằng cả một con tim yếu đuối. Nó tỏa ra bằng nước mắt bệnh hoạn. Và nàng đã hát bằng tất cả nỗi lòng tha thiết nhất, Mùa thu. Thu đi cho lá vàng bay. Tại sao nàng nức nở. Tại sao bờ vai yếu mềm của nàng run rẩy tội tình. Tại sao bờ ngực của nàng thoi thóp. Nàng đã trao trọn vẹn tâm sự thầm kín nhất, u ẩn nhất cho ai. Cho tôi hay cho Trời Cao. Cho Định mệnh. Phải, tôi biết, sau này, nàng đã trao cho Định mệnh. Bởi vì, vô tình tôi thấy nàng mang theo trong chiếc sắc tay học trò những viên thuốc trợ tim màu hồng, mà nàng vẫn dùng như suốt đời con gái. Tôi cựa tim đau đớn. Tôi sợ cũng nên. Nhìn nàng tôi thấy má tái xanh. Tôi thương nàng quá. Rõ ràng lúc này là lúc tôi cảm thấy nàng vô tội. Tôi nhìn lên trời cao. Màu lá vàng ngợp ngàn. Màu mây trắng mong manh sương khói. Và tiếng biển gào thét vang động dưới đồi. Bỗng dưng tôi thấy lại bộ áo đen tuyền của vị linh mục. Trong tiếng gió, tiếng sóng có cả lời réo gọi của vị Cha xứ:
- Cầu Chúa phù hộ con. Rồi con sẽ trở về với Chúa…
Tôi mới thấy một điều là trên đầu tôi Chúa hiển hiện. Bằng cõi lòng bao la, khoan dung và tha thứ. Trên quả đất này, Chúa luôn luôn mở rộng vòng tay, ban xuống những ơn mưa móc. Cho mỗi mùa một vẻ đẹp. Cho con tim con người tình yêu. Cho lá vàng rơi rụng, cho mây trời thôi trôi về biển khơi. Cho tôi một người con gái. Không hiểu sao, tôi ôm choàng lấy nàng, và hôn như mưa trên tóc nàng, má nàng, môi nàng. Tôi hôn như hôn một thứ tuổi trẻ ngọc ngà nhất mà từ lâu tôi đã đánh mất. Đó là lúc tôi vừa nếm được hương vị của ái tình và vừa thổ lộ niềm ân hận, tạ lỗi. Nhưng hỡi ơi, nàng đã ngất xỉu rồi. Cái hôn lần đầu, sự luyến ái lần đầu trong đời người con gái bệnh hoạn đã làm nàng trở bệnh. Căn bệnh tim của nàng lại tái phát vì sự xúc động. Trời ơi, tôi ôm nàng trong vòng tay của tôi, hốt hoảng cực độ. Tôi lay nàng, tôi nắn nót, xoa bóp nàng. Nhưng nàng vẫn còn nằm yên đấy, má tái xanh và ngực thập thò yếu ớt. Sau đó, nhớ lại vài kinh nghiệm ở chiến trường, tôi bắt đầu làm vài động tác hô hấp nhân tạo, và lấy chai dầu thoa khắp thân thể. Lúc này là lúc tôi yêu nàng cực độ. Lúc này là lúc tôi khám phá được hạnh phúc cũng như tình yêu. Nhưng cũng lúc này, tôi biết tôi sợ. Vì, cơn mộng du của tôi đã hóa ra một cơn mộng du đẫm đầy nước mắt. Như người con gái đang ngất xỉu trên đám lá vàng khô này.
oOo
Để rồi từ đó, tôi tự cắn răng không dám liên lạc với nàng nữa. Tôi biết tôi không xứng đáng với tình yêu của nàng. Tôi biết, với cuốc sống trận mạc của tôi chỉ làm nàng hãi sợ, nhuốm bệnh thêm lên. Vì, tưởng tượng mỗi đêm, nàng nghe tin từ đài phát thanh báo về một mặt trận lớn có tôi tham dự thì nàng sẽ như thế nào? Cũng như đọc một bản tin trên tờ báo, hay một lời phân ưu nhỏ mọn thì nàng sẽ như thế nào. Điều đó; ai cũng biết. Bởi thế, tôi cắn răng chấm dứt mối tình đang độ nồng cháy nhất của đời tôi. Khi từ giã thành phố, nàng bảo nàng không đưa, và tôi cũng khuyên nàng như vậy vì sợ nàng lại chịu thêm một nỗi xúc động mới. Nhưng ngày cuối cùng, ngồi trên xe ca, tôi lại thấy nàng đứng ở ngã tư, nhìn tôi trong khi chiếc xe lăn bánh. Nàng mặc áo vàng, tựa như màu úa trên ngọn đồi vĩnh cửu. Sau đó, nàng vừa chạy vừa bưng mặt khóc. Còn, tôi thì nhào ra cửa xe, giữ chặt lan can xe mà cay con mắt. Xe càng lúc càng xa dần. Bánh xe nhẹ nhàng, lăn như nhịp điệu của một bài hát. Người đi qua đời tôi. Người đi qua đời tôi. Là chia biệt. Người áo vàng xa khuất. Thành phố từ giã. Còn lại một mình tôi. Người đi qua đời tôi, bằng xót xa, bằng đắng cay… bằng tất cả tấm lòng trinh trắng, nhưng tôi không bao giờ nếu giữ nổi….
oOo
Rồi một ngày mùa thu năm sau, tôi được phép trở về thành phố cũ. Tình yêu bão bùng ngày trước bây giờ nhường lại cho một tâm trạng bâng khuâng, tiếc nuối. Tôi trở về, để nghe tin nàng đã chết vì một trận đau tim kinh khủng. Đó là điều nàng vẫn hay kể trong những lá thư gởi cho tôi trước đây. Và điều ấy đã đến thật sự. Bạn tôi lại kể thêm, là sau khi tôi đi khỏi, nàng càng lúc càng vàng võ, càng sợ người đời. Chừng như nàng có một mặc cảm phạm tội. Nhưng tôi biết, chính nàng là nạn nhân của tôi. Chính tôi đã mang cho nàng cái vết thương dậy thì. Chính tôi đã tập cho nàng làm chinh phụ. Trời ơi, tôi không thể ngờ được. Nàng đã chết. Lần trở về, có tôi thất thểu trên ngọn đồi Thu, có tôi một mình trên mỏm đồi cao, nhìn về phương trời, trong khi lá thu rơi rụng như mưa và mây trắng vẫn bay qua không hề dừng lại. Một đám mây trắng thật tinh khiết dịu dàng trôi thật thấp, thật thấp, rồi vô tình trôi qua không luyến tiếc, không xót thương. Chỉ có trong tiếng gió là tiếng hát về mùa thu. Về mùa bệnh hoạn. Tiếng hát vĩnh cửu của người con gái Đà nẵng…