main billboard

Mary Higgins Clark lại dùng tựa đề một nhạc khúc Giáng Sinh nổi tiếng, Silent Night, đặt tên cho tác phẩm của mình, và câu chuyện cũng thật là ly kỳ hấp dẫn.

Xmas card 1
Mary Higgins Clark, tác giả của những truyện nghẹt thở ăn khách hiện nay - All Through The Night và Silent Night – được dàn dựng trong khung cảnh an bình, thánh thiện của mùa Giáng Sinh nhưng câu chuyện gay cấn, hồi hộp ngay từ bắt đầu . Xin sơ lược hai cuốn truyện nêu trên nhân mùa Giáng Sinh như một quà đọc cho mọi người.

SILENT NIGHT

Catherine Dornan, cùng hai con nhỏ, Michael, mười tuổi, và Brian bảy tuổi đang ở tại khu Rockefeller, thành phố New York buổi chiều trước đêm Giáng Sinh. Chồng nàng, bác sĩ Thomas Dornan, vừa trải qua cuộc giải phẫu để chữa bệnh hoại huyết, đang nằm tại một bệnh viện ở thành phố nầy, trong tình trạng chưa biết tốt xấu thế nào. Bất hạnh đột ngột đến, ám ảnh về cảnh góa bụa có thể xảy ra, Catherine chẳng còn tâm trí đi ngoạn cảnh, nhưng không muốn hai con mình bị giao động, nàng đã dẫn chúng đến đây xem cây Giáng Sinh nổi tiếng hằng năm tại trung tâm Rockefeller, hy vọng chúng quên đi những lo âu, buồn phiền. Nhưng chính tại đây, trên vỉa hè của một Nữu Ước xô bồ, một Nữu Ước với thiện ác lẫn lộn, gia đình Dornan lại rơi vào cảnh họa vô đơn chí.

*
Cally, một nữ y tá, vừa rời sở làm sau ca trực năm giờ chiều, đang rảo bước trên hè phố, mong tìm mua một món quà Giáng Sinh cho bé Gigi, con nàng. Đây là Giáng Sinh đầu tiên trong hai năm nay nàng mới có dịp gần con. Hai Giáng Sinh trước của Cally diễn ra trong tù, sau khi nàng cho Jimmy, em trai, mượn xe trốn khỏi thành phố trên đường vượt ngục. Nghĩ đến Jimmy, một cảm giác bất an, lo sợ như chạy khắp châu thân nàng. Cally thầm cầu mong hắn để cho nàng yên thân. Sáng nay cảnh sát đã giận dữ gõ cửa nàng tìm kiếm Jimmy. Thằng em khốn nạn lại vượt ngục nữa rồi, lần này thêm tội giết người!

Một đám đông đứng nghe một người hát dạo đang độc tấu vĩ cầm bản Silent Night. Cally gia nhập đám đông. Ba mẹ con Catherine Dornan cũng vừa tới, và dừng lại nghe. Catherine móc ví lấy tiền cho người hát dạo. Lúc bỏ ví trở lại vị trí cũ trong túi mang vai, nàng đã vô ý làm ví rơi xuống đất mà không hay. Bé Brian thấy, vừa xoay người, định cúi nhặt, thì một chiếc giày đá chiếc ví và một bàn tay đàn bà với tới và nắm lấy. Thằng bé quay lại và thấy người đàn bà đó tách ra khỏi đám đông. Nó gọi mẹ nó, nhưng rủi thay lúc đó bản đàn Silent Night lại nổi lên và tiếng đồng ca của đám đông át hẳn tiếng kêu của Brian. Không chần chờ, nó quyết định theo bén gót bà ta. Thằng bé hành động vì sợ mất tượng thánh Christopher mà nó tin sẽ làm bố khỏi bệnh; chiếc tượng đang nằm trong ví kia. Bà ngoại kể rằng tượng thánh đó đã giúp ông ngoại nó qua khỏi bao lần hiểm nguy ở trận mạc hồi trước; bây giờ bà muốn mẹ nó đem vào bệnh viện cho bố nó. Và nó đã định tối nay sẽ đem vào làm quà cho bố.

Về phần Cally, sau khi đá phải một vật mềm nàng nhìn xuống và thấy một chiếc ví. Với phản xạ tự nhiên, nàng nhặt lên. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy Cally thấy như vừa phạm tội. Một lần tù tội khiến nàng giống một con chim bị tên sợ cây cong. Tưởng như mọi người đang dòm mình, tưởng như cảnh sát đang được gọi đến, Cally rảo bước rời đám đông. Nàng bỏ ý định cuốc bộ dọc đại lộ số 5 tìm mua con búp bê cho Gigi. Nàng tự nhủ, lỡ rồi, mình sẽ gửi ví qua đường bưu điện hoàn lại cho chủ nó. Cally rẽ ở ngã tư kế tiếp. Nàng đi đến Grand Central Station,
chen lấn vào sân ga chính, rồi bước xuống mấy bực thềm vào cửa tàu điện ngầm Lexington Avenue. Trạm xe đông nghẹt người, ồn ào, huyên náo. Bước lên toa xe được là cả một sự khó khăn. Xe dừng, lại leo mấy bực thềm, đổi sang một xe khác. Lại xuống xe, leo cầu thang, lên mặt đường phố, đường 14. Băng qua một ngã tư, quẹo trái, theo vỉa hè thoai thoải đổ dốc.

Cậu bé Brian vừa theo sau người đàn bà vừa liếc nhanh bảng đường, nhủ thầm phải nhớ tên đường. Nó có một kế hoạch trong đầu: theo dõi cho biết nơi ở của bà ta để gọi điện thoại báo cảnh sát thu hồi chiếc ví của mẹ nó. Khu phố không còn sáng sủa với ánh đèn giáng sinh nữa, nhiều nhà bỏ hoang, nạn vẽ bậy hoành hành trên nhiều tòa nhà. Những con người râu ria xồm xoàm ngồi uống rượu trước thềm nhà. Brian chết điếng vì sợ. Cuối cùng người đàn bà bước đến cửa một tòa chung cư cũ kỹ. Bà mở cửa, lách vào và đóng lại ngay. Brian chậm chân,
đành bị bỏ lại ngoài. Cally vẫn không hề biết có một đứa bé bám sát theo mình từ nãy giờ. Một ngưoi đàn ông từ trong chung cư mở cửa đi ra. Brian lẹ làng lách cửa bước vào trong. Hành lang tối tăm, dơ bẩn, mùi thức ăn cũ bốc lên khắp nơi. Nó định bụng sẽ tìm cho được nơi ở của người đàn bà.

Trong khi đó, Catherine Dornan và Michael tại đại lộ số 5 phát giác Brian mất tích. Hai mẹ con báo động. Cảnh sát được phái đến giúp tìm kiếm đứa bé.

*
Cậu bé Brian đang lang thang trong chung cư lạ, dò tìm nơi người đàn bà đó ở. Rủi thay, lúc đó tên tù vượt ngục Jimmy Siddons, đã đột nhập vào nhà trước đó, đang uy hiếp Cally, chị mình, để lấy tiền đặng bôn tẩu. Hắn nghe tiếng bước chân của đứa bé, mở cửa ra vừa lúc Brian đang quay lưng đi về phía cầu thang. Nghi là đứa bé nghe trộm ngoài cửa vừa rồi nên hắn rượt theo tóm cổ nó lôi vào phòng. Cally van xin Jimmy thả đứa bé, vì cô ta chẳng hề biết nó. Nhưng thật tai hại là trí óc non nớt của Brian lại nghĩ đến việc nhờ người đàn ông nầy lấy lại chiếc ví của mẹ mình! Nó chỉ vào Cally: “Bà ấy lấy cái ví của mẹ cháu.” Jimmy vội buông tay khỏi đứa bé, vẻ mặt hân hoan: “Vậy hả?”

Jimmy Siddons đoạt chiếc ví từ Cally, trong đó có gần bảy trăm mỹ kim, một món tiền rất quí với hắn trong lúc nầy. Brian lên tiếng đòi chiếc ví của mẹ nó. Jimmy quắc mắt làm nó hoảng sợ. Lôi chiếc tượng Thánh Christopher ra khỏi ví, hắn cười nhạo báng và vứt xuống nền nhà, “Tao không đi nhà thờ bao nhiêu năm nay nhưng cũng thừa biết người ta không còn công nhận Thánh Christopher nữa.”

Brian cúi nhặt lên, đeo vào cổ mình, ra vẻ bằng lòng với “báu vật” nầy. “Ông ngoại cháu mang nó suốt thời gian chiến tranh và đã bình yên trở về. Nay cháu sẽ đem đến cho bố cháu để bố lành bệnh. Chú cứ giữ cái ví đó đi, cháu không cần đâu. Thôi cháu về.” Brian mở cửa, toan chạy xuống cầu thang thì Jimmy bước theo nắm lại, lôi xễnh vào nhà, đẩy đứa bé ngã dúi xuống nền nhà, “mày phải ở đây với tao, nghe chưa.” Cally van xin cho đứa bé được thả, nhưng Jimmy cương quyết giữ nó. Không ai biết trong đầu hắn vừa nẩy sinh một kế hoạch nham hiểm. Dẫn đứa bé theo trên đường bôn tẩu để tránh tai mắt cảnh sát đang bủa vây, và khi thoát vùng nguy hiểm sẽ hạ sát đứa bé để trừ hậu họa. Sau khi bắt Cally thực hiện cuộc điện đàm giả với hắn, theo đó hắn báo sẽ đầu thú vào nửa đêm, sau thánh lễ, tại nhà thờ St. Patrick, Jimmy dẫn đứa bé ra đi, định vượt sang Canada. Cảnh sát toàn tiểu bang New York được báo động về vụ Jimmy Siddons vượt ngục, và vụ cậu bé Brian mất tích. Các hệ thống truyền thanh và truyền hình cũng tham gia chiến dịch săn đuổi nầy.

Nhìn hình ảnh Catherine và Michael trên màn ảnh truyền hình đang kêu gọi mọi ngưoi tiếp tay cứu bé Brian, Cally đứng ngồi không yên. Nếu Gigi mất tích chắc chắn nàng cũng sẽ nói những lời cầu xin khẩn thiết kia. Nàng thấy rõ mình đã gây ra tai họa cho gia đình Dornan. Và Cally quyết định gọi Thanh Tra Mort Levy. Phải hành động gấp, trước khi Jimmy có thì giờ hãm hại thằng bé, và một ai khác nữa.
*
Xử dụng chiếc xe hiệu Toyota màu nâu đánh cắp, Jimmy chở Brian về hướng biên giới Mỹ-Canada thuộc vùng New York thượng. Hắn hăm dọa giết nếu Brian tìm cách trốn. Thằng bé ngồi im thin thít, mặc cho xe lăn bánh về phương nào! Nó mân mê chiếc tượng Thánh Christopher, cảm thấy bình an trong lòng, hình dung cảnh vị thánh dũng mãnh cõng trên vai một bé thơ và lội qua con sông hiểm nghèo, vị thánh đã cứu ông ngoại nó, và có lẽ sẽ giúp bố khỏi bệnh. Và trong trí tưởng, Brian cũng thấy mình đang ở trênvai của vị thánh kia.

Một hồi lâu, tin rằng mình đã thoát, Jimmy ghé xe vào một tiệm McDonald dọc đường, ngồi trong xe quây kiếng xuống mua thức ăn. Cô bán hàng vui tính, thoáng thay thằng bé mang chiếc tượng Thánh Christopher trước ngực liền tíu tít kể chuyện về ông thánh nầy, như hồi bé nghe mẹ kể.

Chris, viên cảnh sát tuần lưu xa lộ, đói bụng, nối đuôi theo xe của Jimmy. Thoáng thay chiếc xe nầy qua tấm kiếng chiếu hậu, Jimmy như chết cứng, nhưng cố phớt tỉnh. Hắn nóng lòng chờ cho xong câu chuyện “trời ơi” của cô bán hàng để chuồn cho nhanh. Qua khỏi tiệm hắn hằn học ra lệnh, “tháo cái tượng trời hại đó ra khỏi cổ ngay,” và Brian riu ríu làm theo. Đến phiên viên cảnh sát trờ tới cửa sổ nhận đồ ăn, Deidre, cô bán hàng, vốn quen biết anh ta, liền thao thao bất tuyệt về chiếc tượng Thánh Christopher vừa thấy trên ngực áo thằng bé trong xe trước. Chris không chú ý câu chuyện, chúc “giáng sinh vui vẻ” xong, phóng xe trở ra xa lộ. Một lát sau, tổng hành dinh cảnh sát New York gọi anh, báo chiếc xe Toyota màu nâu và đứa bé đeo tượng Thánh Christopher là đối tượng truy bắt. Chris nhớ lại câu chuyện của cô bán hàng ở tiệm McDonald, cùng chiếc xe Toyota màu nâu trước chiếc xe của mình. Không cách nào nhớ nổi bảng số xe! Anh phóng xe như bay, mong đuổi kịp. Và anh đã đuổi kịp ở gần exit 42 khi một chiếc toyota màu nâu với bảng số New York đang rẽ vào exit.

Về phần mình, Jimmy biết đang bị rượt theo, khi thấy chiếc xe cảnh sát đằng sau. Hắn quyết định táo bạo: sẽ hạ sát thằng bé, đẩy nó xuống đường để cảnh sát bận tâm cấp cứu nó, và mình phóng xe bôn tẩu. Và hắn ra tay. Hồn xiêu phách lạc khi thay Jimmy rút súng, Brian ném tượng Thánh Christopher trúng ngay mắt trái của hắn. Loạn quạng vì đau, hắn làm rơi súng. Trong khoảnh khắc đó Brian nghe như có một giọng nói hối thúc, “nhảy ra, nhảy ra ngay.” Nó mở tung cửa xe, phóng ra vừa lúc một viên đạn xẹt qua đầu, gần lỗ tai. Brian té, lăn mấy vòng trên cỏ, trong khi chiếc Toyota lạc tay lái, lật nghiêng trên sân cỏ của một tư gia. Cảnh sát viên Chris bàng hoàng, chạy đến bên đứa bé, bồng nó lên. May quá, nó vô sự. Nhưng anh ta vội để nó xuống, cầm súng lăm lăm tiến về chiếc xe lật.