Mua bán “cái ngàn vàng” |
Tác Giả: Phương Thúy | |||||
Thứ Sáu, 24 Tháng 9 Năm 2010 10:04 | |||||
Nhập cảng màng trinh giả cũng có nhiều tác động xấu, như nhiều em trẻ sẽ ít quan tâm đến trinh tiết, vì nếu lỡ thì… có thể có cách khác… như câu chuyện dưới đây từ báo trong nước…
Nhờ tìm “hàng” cho em gái mà trở thành lái buôn Trong một lần về Hải Phòng chơi, tôi gặp chị M. (27 tuổi, ở Lê Chân, Hải Phòng) đang nhỏ to nói về màng trinh nhân tạo. Được biết, chị M. đang mở một dịch vụ nhằm giúp đỡ những cô bé lỡ ăn trái cấm tìm lại “cái ngàn vàng” của mình. Chị M. kể lại: “Cách đây không lâu, em gái chị lên xe hoa, người chồng của nó rất gia trưởng và bảo thủ mà nó thì mang tiếng ăn chơi nên chị mua cho nó một cái màng trinh nhân tạo về để đảm bảo hạnh phúc. Cơ duyên đẩy đưa chị đến với việc mua màng trinh nhân tạo về đất Cảng bán”. Một tháng, chị lại bắt ô tô lên Hà Nội một lần, lấy hàng ở phố Hàng Chiếu và một ít hàng cao cấp. “Việc buôn bán rất nhàn và kiếm lời cũng được” - Chị M. cho biết. Việc buôn bán của chị chủ yếu là ở các trung tâm “ăn chơi” như các quán bar, sàn nhảy. Chị chia phần trăm cho nhân viên phục vụ để họ có cách mời hàng. Mỗi tháng, chị tiêu thụ được khoảng 20 cái, trong đó chủ yếu là hàng bình dân. Khi tôi ngỏ ý muốn được theo chân chị buôn bán vì có nhiều địa điểm khá màu mỡ để tiêu thụ sản phẩm này, chị phấn khởi: “Được đấy, thời bây giờ con gái chỉ cần đi xe đạp cũng có thể rách màng trinh, sẽ rất nhiều em chạy tới mua”. Tuyệt đối không bán tại cửa hàng! M. giới thiệu cho tôi gặp chị H. (Hà Nội) - đầu mối chuyên cung cấp các loại màng trinh nhân tạo cho các địa phương khác và các thẩm mỹ viện lớn trong thành phố. “Chị H. có hẳn công ty phân phối, các địa lý tuyến dưới lên đến con số hàng chục ý chứ!” – chị M giới thiệu. Chúng tôi điện thoại liên hệ với giám đốc Công ty T. H (Đống Đa, Hà Nội, chị này thao thao bất tuyệt giới thiệu về mặt hàng này: “Đơn giản lắm, nếu em lỡ mất rồi thì tội gì phải đi may vá cho tốn kém mà lại đau đớn. Nếu em mua sản phẩm này, bọn chị sẽ hướng dẫn cách dùng tỉ mỉ để đạt được hiệu quả cao nhất. Vấn đề là ở em chọn sản phẩm nào thôi”. Tuy nhiên, khi cho chúng tôi địa chỉ công ty, thì đó lại là địa chỉ ảo. Phải mất nhiều lần trao đổi qua lại qua điện thoại, “nhà phân phối” cũng cho chúng tôi một cái hẹn tại một quán cafe trên phố Hàng Cháo. Người giao dịch là một người đàn ông. Anh này giải thích: “Xin lỗi đã cho địa chỉ ảo. Chúng tôi phải thử vài lần để xem các em có định mua thật không”. Thấy tôi thắc mắc: “Thế sao anh không cho địa chỉ để chúng em đến tận nơi chọn hàng có phải tiện không?”. Anh này giải thích tiếp: “Em thông cảm, hàng này công ty làm thêm nhưng cũng là hàng nhập khẩu chính ngạch, không phải hàng lậu, vì chưa được cấp phép kinh doanh nên tạm bợ vậy”. Anh này cho biết thêm, việc mua bán của họ chủ yếu là qua điện thoại, người mua sẽ chuyển tiền, khi nào nhận được tiền, người bán sẽ chuyển hàng cho. Khi tôi hỏi mua hàng với số lượng lớn để bán, anh này yêu cầu phải có chứng minh thư mới bán. Anh bắt đầu giao hàng: Sản phẩm của Nhật giá 1,2 triệu đồng, Hồng Kông giá 900 nghìn đồng…
|