Một người lính nghĩ về hòa bình |
Tác Giả: Phan Xuân Sinh | |||
Thứ Ba, 30 Tháng 3 Năm 2010 12:10 | |||
Ai đã gieo chiến tranh lên đầu dân tộc, để anh em bắn giết lẫn nhau 32 năm cuộc chiến tranh chấm dứt, một chặng đường dài đã phủ lên đời sống dân tộc bao nhiêu oan khiên, nghiệt ngã. Hòa bình đã về, nhưng trong lòng mọi người "cuộc chiến" vẫn còn ầm ỉ, nước mắt vẫn còn chảy, đôi bên vẫn còn xa lạ. Mọi người lục lại ký ức để tưởng niệm, để xoa dịu, để tha thứ nhưng tất cả đều ngoảnh mặt chối từ. Đã 32 năm mà tưởng chừng như mới hôm qua, trên chiến tuyến, tay ôm một thằng bạn đã chết, mắt còn trợn trừng uất ức. Trời ơi, sao hòa bình không đến sớm để không còn thấy, không còn gặp những cảnh đời nghiệt ngã, tang tóc do cuộc chiến mang lại. Sao hòa bình không đến để những người còn sống sót được trở về với gia đình, với người thân. Buông súng xuống bên nầy bên kia chạy lại ôm nhau v.v..tất cả đều là ảo tượng. Hòa bình đến, nhưng đến bằng đau thương tang tóc, đến bằng tù ngục đọa đày, bằng chia lìa đôi ngã. Ai đã gieo chiến tranh lên đầu dân tộc, để anh em bắn giết lẫn nhau. Thế mà khi đã có hòa bình thì mọi người lại gặp những cảnh đời tồi tệ, gia đình ly tán, chết trên đường trốn chạy, chết trong trại tù, chết ngoài lao động, chết đói chết khát. Mặc dù không còn bom đạn, không còn chiến trường nhưng người người bỏ thây không sao kể xiết.. Hòa bình được dựng lên bằng khổ ải tang tóc cho dân tộc, bằng còm cỏi của đời sống, bằng khánh tận của thân xác. Hòa bình được xây trên khổ nhục của nhân dân, được những kẻ thống trị rút rỉa tận xương tủy trên những chiếc thân bần cùng của dân tộc. Hòa bình là dịp để kẻ thắng trận trả những đòn thù trên thân phận cô thế hẩm hiu của những người bại trận. Hòa bình là dịp để kẻ thống trị vơ vét, làm giàu trên xương máu nhân dân.Thế thì hòa bình có nên đến không? Hòa bình, là niềm khát vọng của dân tộc, nhưng khi nó đến thì lại mang cả một tai họa ụp lên đầu của dân tộc, dân tộc lại sợ hãi trốn chạy nó. Trong khi còn chiến tranh thì mọi người đều gào thét: "Hòa Bình ơi, hãy đến". Nhưng khi quê hương không còn tiếng súng, đất nước thống nhất thì mọi người lại hô to: "Hòa bình ơi, đừng đến". Tại sao vậy, chỉ có Việt Nam mới gặp cảnh trớ trêu nầy, và chỉ có Việt Nam mới thấu hiểu được cái hòa bình mang đến đại họa nầy. Bây giờ cuộc chiến đã thực sự chấm dứt chưa? Không ai trả lời. Chiến tranh trên quê hương đã tắt, nhưng ngọn lửa hận thù vẫn còn âm ỷ trong lòng. Ai gây ra cảnh đời tồi tệ nầy? Làm sao quên được những thân nhân bỏ mạng trong trại cải tạo, trên vùng kinh tế mới. Biết bao nhiêu oan hồn vất vưởng trên đường vượt biển. Chế độ hà khắc trong nước vẫn đang ngự trị, vẫn còn mạnh tay vơ vét thì dù rộng lượng bao nhiêu cũng không thể chấp nhận được. Người lính năm xưa tay ghì chặt súng, mắt trợn trừng trong đêm để canh giặc nhưng lòng họ đổ vỡ tan hoang. Vì bên cạnh họ vẫn còn những kẻ thọc sau lưng, họ không tiếc tính mạng, họ sẵn sàng hy sinh nhưng họ không chịu được những hèn nhát của những đồng đội bán đứng họ để được an toàn ra đi trong những ngày sắp tàn cuộc chiến. 32 năm hình ảnh đó không phai nhạt trong lòng họ "giặc trong, giặc ngoài bao vây". Chỉ có những người cô thế như họ mới bị những búa rìu giáng lên đầu. Những người quyền cao chức trọng tháo chạy một cách nhục nhã, bỏ lại thuộc hạ còn ngơ ngáo thất thần. Ai chứng kiến cảnh nầy đều rơi nước mắt. Không còn tin ai được, lòng người tan hoang đổ nát. 32 năm qua, cố dằng lòng xuống. Nhưng mỗi khi nghĩ tới hòa bình, người lính chân chính của Miền Nam lại dậy lên những nỗi đau, vết thương bung ra. Trời ơi, ai thấu hiểu được những oan nghiệt dành cho chúng tôi như vậy.
|