Tình hình đối đầu giữa Việt Nam và Trung Cộng ngày càng mở ra nhiều điều mới lạ, càng mới lạ, chúng ta càng thấy sự chiến thắng đang dần dần nghiêng về dân tộc.
Nói như thế chắc có nhiều người sẽ cho người viết “lạc quan tếu”, hay điếc không sợ súng. Nhưng nếu chúng ta nhìn kỹ sẽ thấy một tương lai sáng lạn đang chờ đón dân tộc, miễn là chúng ta biết lợi dụng những biến chuyển của thời cuộc, biết những “tử huyệt” của đối phương để khai thác, để hướng dẫn dư luận quốc tế cũng như quốc nội phải chấp nhận những sự thật, phải thấy rõ dân chúng Việt Nam đang đi đúng đường, đường đó lại là đường Chính Nghĩa, đường Chân Lý.
Một cuộc biểu tình, một ván cờ.
Trong cuộc biểu tình ngày 24.7.2011 vừa qua có những đặc điểm sau đây: - không biểu tình trước sứ quán Trung Cộng khiến Việt Cộng thấy “dễ thở” cho chúng hơn, vì không trực tiếp phản đối trước Tòa Ðại sứ quan thầy của chúng, do đó, sự đàn áp có phần nới lỏng. Không biểu tình trước sứ quán Trung Cộng, nhưng hô những khẩu hiệu chống Trung Cộng lại gần với các cơ quan đầu não của Việt Cộng. Nói cách khác là dân chúng đang thúc dục Việt Cộng phải mở mắt ra nhìn vào thực tế như vậy mới có đường sống. Cuộc biểu tình có ý ca ngợi các chiến sĩ đã hy sinh vì chống Trung Cộng kể cả các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa. Vị thế chống xâm lăng Trung Cộng, chống Việt Cộng làm nô lệ Trung Cộng hèn hạ mà cai trị dân một cách độc ác. Dân chúng ngày càng biết rõ vai trò chính nghĩa của miền Nam, hay nói cách khác chính Việt Cộng mới là kẻ bán nước buôn dân, là kẻ gây ra 2 cuộc chiến khốc liệt, không cần thiết.
Một bản văn, 2 bản án:
Trung Cộng đã đưa ra bằng chứng bán nước của Hồ Chí Minh và Phạm Văn Ðồng bằng cách cho phổ biến bức thư của Hồ Chí Minh và Phạm Văn Ðồng ký gởi ngày 14.9.1958 chấp nhận ranh giới hải phận mới do Trung Cộng vạch ra ngày 4.9.1958, coi như đây là “bằng chứng cụ thể”, đảng Cộng Sản Việt Nam đã cấp “thẻ đỏ” cho đảng Cộng Sản Tàu một phần lãnh hải của mình trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa, khiến cho Hồ Xuân Sơn còn miệng ăn không còn miệng nói và chắc chắn phải chấp nhận những điều kiện mới do Trung Cộng “đề xuất” hay ra lệnh. Và khi trở lại Việt Nam, bị các nhà trí thức “xin trình bày”, Hồ Xuân Sơn đã ấp a ấp úng để rồi đánh trống lãng. Việt Cộng ở vào cái thế kẹt; nếu chấp nhận bản văn đó như bằng chứng thì hóa ra “chửi luôn Bác Hồ kính yêu của chúng là kẻ bán nước”? Trong khi đó, bản văn của Hồ Chí Minh và Phạm Văn Ðồng không khác chi một loại “giấy viết tay”, không thị thực chữ ký, không đăng bộ v.v… nếu đưa ra các cơ quan tài phán quốc tế thì nó không có một giá trị nào, ngoài giá trị chứng nhận lòng tham vô đáy nên đã đưa ra một bằng cớ làm trò cười cho thiên hạ. Quốc tế sẽ lên án Trung Cộng dốt nát và tham lam. Nhưng chắc chắn Trung Cộng không dại làm trò cười cho thế giới mà đưa ra “thẻ đỏ” này, chúng chỉ dọa non, dọa già Hồ Xuân Sơn mà thôi. Trên thực tế, cái thư tình của con đàn bà ngoại tình không thể là tờ hôn thú hay tờ ly dị để tên sở khanh “trình làng mà chia gia tài”.
Phần Việt Cộng:
Đây là bằng cớ cho toàn dân thấy rằng Hồ Chí Minh, Phạm Văn Ðồng và cả đảng Cộng Sản Việt Nam rặt một phường phản quốc hại dân. Phản quốc vì đã dùng giang sơn của cha ông để trao đổi với ngoại bang. Trao đổi gì? Trao đổi vũ khí đạn dược để chuẩn bị một cuộc xâm lăng miền Nam, giết hại đồng bào miền Nam và đưa cả triệu người miền Bắc vào chỗ chết. Cũng vì vậy mà ngoài báo Ðại Ðoàn Kết với những lập luận kiểu “dư giấy vẽ voi” của những thí sinh không thuộc bài, không còn tờ báo nào, cơ quan truyền thông nào của Việt Cộng mổ xẻ văn bản này. Vì không thể đẩy bản mặt phản quốc hại dân của “Bác” cho công chúng biết! Nếu “Bác” là tên phản dân hại nước thì những kẻ tôn thờ “Bác” là ai? Dĩ nhiên cũng là bè lũ phản quốc. Việt Cộng phản quốc đồng bào ơi! Toàn thể đồng bào trong và ngoài nước, các cơ quan truyền thông, các bloggers phải phổ biến bản văn bán nước này cho rộng rãi, đến tận các “vùng cao, vùng sâu” cho mọi người Việt Nam cùng biết cái bản mặt thật của đảng Cộng Sản, đánh tan câu nói bào chữa tội ác của Việt Cộng “nếu còn Bác thì không đến nỗi (khốn nạn) như ngày nay.”. Thực tế “Bác” là đầu nậu của tội ác phản quốc. Bản văn ngày 14.9.58 của Phạm Văn Ðồng càng được phổ biến nhiều chừng nào, số người tham dự biểu tình càng đông, những tên Công an khát máu cũng sẽ có tên tỉnh ngủ, các tướng lãnh Bộ đội Việt Cộng cũng sẽ có tên dùng lý trí mà phán đoán. Phải phổ biến thực rộng rãi bản án phản quốc này.
Một cổ 2 tròng:
Phải cho tờ báo Ðại Ðoàn Kết, một cơ quan ngôn luận của Mặt Trận Tổ Quốc, một thứ được gọi là “cơ quan ngoại vi” của Ðảng, viết bài chống chế bản văn này, chứ cơ quan ngôn luận chính thức của Ðảng là tờ Nhân Dân, cơ quan ngôn luận của Bộ Ðội là tờ Quân Ðội Nhân Dân không dám nói đến. Ðiều này nói lên rằng chính Việt Cộng đã biết đây là bản văn bán nước, mà nếu đây là bản văn bán nước thì Bác và Ðảng” là kẻ bán nước. Còn gì để nói nữa?
Trong tương lai, Trung Cộng còn dùng bản văn này để áp lực Việt Cộng, vì chúng biết nếu toàn dân Việt Nam biết bản văn này, cả thế giới biết bản văn này thì chẳng khác gì Trung Cộng khắc lên má Việt Cộng 2 chữ phản quốc, đây là thế “tá đao sát nhân”, mượn dao giết người của Trung Cộng, mượn tay dân Việt Nam giết Việt Cộng. Nhưng một khi Trung Cộng đã “bắt thóp” được chỗ nhược rồi, chúng đi từ điều kiện này, sang điều kiện khác, chúng sai khiến làm những tội tày trời, giúp chúng xâm lăng Việt Nam, mà “cao điểm” là đầu hàng Trung Cộng”, bằng lòng biến Việt Nam thành một phần đất của Trung Cộng, hoặc “vùng tự trị”, một hình thức sáp nhập vào lãnh thổ của Trung Cộng. Ðến nước này, Việt Cộng sẽ chết không có đất chôn, vì toàn dân Việt Nam sẽ giết bọn chúng trước khi đánh giặc Tàu xâm lược. Chạy không khỏi chết.
Một cái cổ Việt Cộng bị luôn 2 cái tròng, một của Trung Cộng, một của toàn dân. Chỉ còn cách “vào tử địa để tìm sinh lộ”, mạnh dạn, dứt khoát ra một tuyên cáo với quốc dân đồng bào và cả thế giới rằng bản văn đó chính là một văn tự bán nước của Hồ Chí Minh và Phạm Văn Ðồng nói riêng, của đảng Cộng Sản nói chung. Những hành động kế tiếp của Ðảng là những sai lầm, tội ác, nay đứng trước họa xâm lăng của Trung Cộng, đảng xin thú tội và trở về với dân tộc để chống xâm lăng. Hồ Chí Minh sau chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất cũng đã thú tội và sửa sai, ngày nay, Bộ Chính Trị có thú tội cũng không phải là chuyện mới mẻ, miễn "đảng viên sống" là được rồi. Thú tội với quốc dân chả có gì đáng xấu hổ trái lại đó là hành động của kẻ biết phục thiện. Những đầu óc trong Bộ Chính Trị Việt Cộng cần phải suy nghĩ kỹ và chọn một trong 2 con đường, theo Trung Cộng có cứu được Ðảng không? Theo dân tộc có cứu được Ðảng không? Thực sự, theo con đường nào cũng không cứu được Ðảng! Ðảng phải chết! Vì nhân danh Ðảng, đảng viên đã gây ra quá nhiều tội ác, dù khách quan đến đâu cũng phải chấp nhận là Ðảng đã gây ra quá nhiều tội ác với nhân dân, với tổ quốc. Theo Trung Quốc, khi chúng thành công thì chắc chắn 100% chúng sẽ loại bỏ Ðảng viên cũ. Tại sao tôi nói như vậy?
Trừ khử đảng viên đảng Cộng Sản Việt Nam cũ chúng sẽ có nhiều cái lợi, cái lợi thứ nhất là trừ khử những kẻ phản bội; Tổ quốc và đồng bào chúng, chúng còn phản bội huống chi quan thầy, xưa nay, Cộng Sản làm chuyện “trừ căn” đã là bản chất, đã là "Đảng tính" rồi, không thay đổi được. Ðảng Cộng Sản Việt Nam chẳng đã diệt trừ Chính Phủ Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam ngay ngày 19.5.1975 sau khi chiếm được miền Nam là gì, Bộ Chính Trị còn nhớ không? Cái lợi thứ 2 là những tên “Quân Quản” của Tàu sẽ áp dụng câu: đảng viên ta giết, vợ đảng viên ta lấy, con đảng viên ta sai, của đảng viên ta chiếm, y như Việt Cộng khi vào miền Nam. Ðúng hay không đúng Bộ Chính Trị phải suy nghĩ kỹ. Cái lợi thứ ba là xoa dịu phần nào sự căm phẫn của người Việt Nam lâu nay đối với những thủ đoạn Việt Cộng đã áp đặt cho dân tộc Việt Nam.
Nếu Việt Cộng vẫn ngoan cố mà theo Trung Cộng thì chắc chắn Trung Cộng sẽ ra lệnh làm những việc phản dân hại nước, và đây chính là động cơ huy động được toàn lực dân chúng, dân Việt chắc chắn sẽ nổi lên chống đối và tiêu diệt. Đừng ỷ vào lực lượng công an hay sức mạnh quân đội. Cái gương trước mắt là Tunisia, Ai Cập, Lybia đã từng đàn áp dân chúng tay không, nhưng kết quả ra sao? Xa hơn nữa, Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản hùng mạnh có thua gì Hoa Kỳ và các quốc gia tự do Tây phương, chiếm hơn nửa thế giới, thế mà cuối cùng cũng đành phải tan rã trước những bàn tay không? Dựa vào bạo lực ở thời đại này thật là sai lầm. Con đường duy nhất là Việt Cộng phải đi theo để được sống: theo về với toàn dân.
Đảng chết nhưng đảng viên sống.
Đảng Cộng Sản Việt Nam phải chết đi để đảng viên được sống. Nói cách khác Việt Cộng phải lập tức trao trả quyền dân tộc tự quyết cho dân chúng, để dân chúng được tự do ngôn luận, tự do tôn giáo, tự do ngôn luận, tự do đi lại, tự do biểu tình.... tóm lại người dân phải được hưởng tất cả những tự do cần thiết. Trong khi đó, công bố tất cả những liên hệ về lãnh hải và lãnh thổ giữa Việt Nam và Tàu cho đồng bào biết, cương quyết chống sự xâm lăng của Trung Cộng và hô hào toàn dân chống sự xâm lăng của Trung Cộng.
Lấy lại lòng tin.
Mao Trạch Đông và Tưởng Giới Thạch đã "liên hiệp để chống Nhựt bản" tất cả 11 lần, nhưng lần nào cũng bị Mao Trạch Đông lường gạt, cuối cùng Tưởng phải chạy ra Đài Loan. Các đảng phái Quốc gia chống Pháp cũng đã liên hiệp với Hồ Chí Minh lúc "sơn hà nguy biến" nhưng rồi bị Hồ Chí Minh dùng thủ đoạn độc ác tiêu diệt các tổ chức, đảng phái quốc gia để cướp công của toàn dân rồi dành quyền lãnh đạo đất nước, tạo thêm cuộc kháng chiến chống Pháp không cần thiết để rồi đưa dân tộc đến thảm trạng ngày nay. Với quá khứ như vậy làm sao người Việt hôm nay có thể tin tưởng Việt Cộng? Chỉ còn cách chính Việt Cộng phải chứng tỏ lòng thành thật. Lòng thành thật này chỉ lấy lại được lòng tin của dân chúng khi Việt Cộng thực sự trả lại những quyền căn bản làm người cho dân tộc.
Trong bài viết với tựa đề Tương Giao, Bà Tôn Nữ Hoàng Hoa (TNHH) có viết một đoạn (Trích): "Trong một cuộc phỏng vấn của nhật báo Người Việt ông Nguyễn Gia Kiểng thuộc nhóm Thông Luận Paris trong chủ trương Hòa Hợp Hòa Giải dân tộc đã trả lời: (Trích) - Người Việt: Liệu Trung Quốc có dám gây thêm một cuộc chiến với Việt Nam như năm 1979, và nếu chiến tranh bùng nổ người Việt hải ngoại nên chọn thái độ nào để một mặt chung sức cùng đồng bào trong nước chống xâm lược, mặt khác không bị mang tiếng là tiếp tay cho chế độ Cộng Sản hiện nay? Ông Nguyễn Gia Kiểng: Giữ nước là nhiệm vụ tối thượng, ngay nếu cần phải tiếp tay cho chính quyền Cộng Sản. Chế độ này rồi sẽ qua đi, không nên vì ghét nó mà làm ngơ trước những thiệt hại không thể đảo ngược cho đất nước (Hết trích). Và bà TNHH viết tiếp "Câu hỏi của tôi là tại sao VGCS đã xem những người trí thức như những Robot mà họ vẫn cam tâm chịu nhấn nút để chu toàn cái kiếp tôi đòi? Why???". Những tên tay sai Việt Cộng cũng có luận điệu này. Và loại trí thức này đã không còn "bộ nhớ" trong não của họ. Ngoài sự lừa bịp của CS Tàu cũng như Cộng Sản Việt Nam như đã ghi ra ở trên, cái nguy hiểm tai hại nhất là hiện nay Cộng Sản Việt Nam đang phục vụ Tàu Cộng để cứu đảng của chúng. Chúng có thể "đánh giặc giả" với Trung Cộng rồi mau chóng đầu hàng Trung Cộng như tôi đã cảnh giác đồng bào trong 2 bài viết trước. Trước đây, những tổ chức, những đảng phái quốc gia, nhóm Nhân Văn Giai Phẩm cũng đã phần nào biết Việt Cộng, đã có nhận định: "biết chúng là Cộng Sản, nhưng để đánh Pháp xong hẵn hay"; Và họ đã thân tàn ma dại vì Cộng Sản. Trả lời cho câu hỏi của bà TNHH là "vì họ sinh ra để làm kiếp tôi đòi". Thế thôi! Làm sao chúng ta có thể hợp tác với Việt Cộng để chống xâm lược Trung Cộng khi mà chúng công khai làm tay sai cho Trung Cộng? Điều kiện tiên quyết để dân tộc biết rằng VGCS quyết tâm hợp tác với dân tộc để chống xâm lăng của Tàu là PHẢI TRẢ QUYỀN DÂN TỘC TỰ QUYẾT CHO DÂN CHÚNG và PHẢI TỎ THÁI ĐỘ DỨT KHOÁT CHỐNG TRUNG CỘNG; tối thiểu cũng như Philippines đang làm. Nếu Việt Cộng thực tâm thi hành 2 điều này làm sao dân chúng không hợp tác với chúng để chống Trung Cộng? Nếu không có 2 điều kiện này, VC sẽ lợi dụng chống xâm lăng mà "bắn sẻ" chúng ta từng người một, hay là vô hiệu hóa công cuộc chống Trung Cộng của toàn dân.
Làm sao để giúp Việt Cộng?
Để giúp Việt Cộng thoát khỏi cái tròng, cái VÒNG KIM CÔ của Trung Cộng và trở về với dân tộc, một mặt, chúng ta phải phổ biến rộng rãi bản văn bán nước của Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng ngày 14.9.1958, mặt khác chúng ta phải biểu tình chống Trung Cộng ngày càng rộng và lớn trên khắp lãnh thổ để Trung Cộng thấy rằng Việt Cộng bất lực, không còn khả năng làm tay sai cho chúng. Biểu tình cũng là phương tiện để Trung Cộng và Việt Cộng thấy rằng Ý CHÍ CHỐNG XÂM LĂNG CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM không bao giờ suy giảm.
Chỉ có 2 cách này mới cứu được mạng sống của đảng viên Cộng Sản và thoát ra khỏi tội ác và phản bội tổ quốc. Bộ Chính Trị Việt Cộng phải mở to mắt ra để nhìn thế giới, nhất là Trung Đông và Phi Châu, nhìn Philippines và các nước lân cận. Đảng Cộng Sản phải chết, đảng viên Cộng Sản mới sống.
Lê Văn Ấn
|