Home Đời Sống Tài Liệu Gã Đấu Bò Thành Málaga

Gã Đấu Bò Thành Málaga PDF Print E-mail
Tác Giả: Lê Quỳnh Mai   
Thứ Sáu, 14 Tháng 11 Năm 2008 12:20

Trong các ngươi ai không có tội
hãy là người đầu tiên ném đá người đàn bà này.
Que celui de Vous qui est sans péché
jette le premier la pierre contre elle .
Tân Ước, Jean 8- 8

Buổi chiều điệu nhạc Flamenco quyến rũ quấn tròn theo những cặp mông lắc lư uốn éo của các thiếu nữ gợi tình tưng bừng chào đón sự trở về sau cái chết hụt của gã đấu bò lừng danh thành Málaga. Antonio Sanchez Torres. Tên gã phát ra vang xa như một khúc khải hoàn mà không một ai không ngã mũ chào sùng bái. Đã từ lâu những cột nhà cổ xưa của xóm thanh lâu vẫn truyền tụng những huyền thoại hoang đường vây quanh gã. Antonio Sanchez Torres mang nét đa tình của một tay giang hồ từng trải. Tự thủa nào không ai biết. Gã đột ngột xuất hiện trên đấu trường như một bất khả xâm phạm.

Những chiếc cột kháo nhau gã đến từ thị trấn Sévilla khô cằn sỏi đá. Còn dẫy máng xối hóng chuyện cãi rằng Antonio đã di chuyển từ cổ thành này sang cổ thành khác trên khắp các miền đại lục. Gã rao giảng một thứ nghệ thuật đấu bò cổ xưa ở một nơi xa xôi nào đó trước khi dừng bước ở Málaga. Tiếng mưa rơi cũng thêm thắt nơi xa xôi ấy là đô thị cổ Luy Lâu thuộc Kinh Bắc ở tận Châu Á. Nơi này có thôn Viêm Xá trong làng Diềm. Những ngày hội hè tưng bừng náo nhiệt thu hút người qua lại bởi những buổi đấu vật vô cùng khủng khiếp tàn nhẫn. Lúc ấy con người và con vật chỉ là một. Hoa loa kèn trước nhà đầu hẻm cũng rung rinh tiếp chuyện chính nghệ thuật đấu vật cổ truyền tận xứ nghèo nàn nắng cháy mang hình chữ S bên kia bờ lục địa đã mang Antonio lên đỉnh cao danh vọng. Nghệ thuật này cũng cho gã phóng tầm nhìn đàn bà giống hệt như những con bò mộng to lớn điên cuồng. Hai miếng gạch vỡ trên con hẻm nhỏ thì thầm vào tai nhau ở tối hè nóng bức rằng Antonio mang dòng máu giác đấu da vàng. Cho nên ánh mắt đen nhánh dưới lớp mí lót của gã phản chiếu hình ảnh buồn bã của một di dân luôn tìm về gốc tích của mình.

Quá khứ của Antonio bí mật ít ai biết. Nhưng bộ râu mép đen nhánh và mái tóc dài xoã trên bờ vai có khi được quấn thành búi của gã thì chẳng những các ả đào ở tửu điếm mà đến các mệnh phụ quyền qúy cũng để ý. Đã lắm thây đàn bà chuyên chính đức hạnh ngã bật ngửa tựa con bò mộng bị đâm chết khi trông thấy Antonio Sanchez Torres hùng dũng trong bộ áo cánh giát kim loại óng ánh. Bộ áo sặc sỡ thắt chẻn lấy lưng gã. Ghịt bó làm nổi những bắp thịt của một tay chơi thiện nghệ. Có trông thấy Antonio đi giữa kinh thành mới hiểu vì sao đàn bà mê gã điên loạn. Người gã toát ra hơi nóng hừng hực nhưng đầy mùi thơm lúa chín làm úa tất cả những giàn hoa giấy và khát cháy bỏng tất cả mọi cuống họng phụ nữ. Lớp lớp ngói vỡ rạn thường rung lên tranh nhau giành kể câu chuyện lâm ly gã mang trong mình dòng máu Conquistador nên có sở thích rất kỳ quái. Antonio thích chinh phục những con bò mộng và phụ nữ. Gã không hề phân biệt súc vật và đàn bà. Trước mỗi khi ra đấu trường Antonio làm tình với ít nhất một mệnh phụ lả lơi nào đó muốn tìm hoan lạc hoặc phụ nữ tài hoa muốn hiến thân cho thanh gươm dài của gã. Càng làm tình nhiều bao nhiêu Antonio càng sung sức và càng đoạt nhiều chiến thắng. Chỉ có những hạt bụi dưới chân gã đấu bò ngay sau chiến thắng mới nhìn thấy Antonio mang ánh mắt buồn tê tái thê thiết của một người đàn ông cô độc đến lạ lùng. Cũng những hạt bụi nói chuyện với nhau. Gương mặt gã khi ấy mất hết sát khí mà hiện lên tròng mắt đen nhánh trong suốt của một đứa bé bị bỏ rơi trong một chủng viện quá khứ. Ít ai biết bí mật này của Antonio.

Các cột gỗ lập đi lập lại cảnh quang đấu trường thành Málaga sôi động hẳn mỗi lên khi Antonio xuất hiện. Gã mang đến cho dân chúng một niềm háo hức hồi hộp trông đợi những trận đấu bò quyết tử. Đã từ lâu lắm kể từ lúc dân tộc Tây Ban Nha lừng lẫy một góc trời xuyên đại dương chinh phục Nam Mỹ đã không còn trò chơi giải trí nào khác ngoài thân xác đàn bà bản xứ trên lục địa cổ xưa già nua. Rồi đám Conquistadors trở về đem theo những đứa con rơi và tập tục của những buổi giết súc vật tập thể. Lâu dần dân chúng cũng mang sở thích tàn nhẫn nhìn những con bò mộng hung hãn bị thanh kiếm dài chọc vào cần cổ làm rách bươm da thịt đến lòi gân và máu đỏ phun tóe lên bờm lông đen tuyền. Dân chúng cũng thoả mãn khi nhìn thân thể của những Matadors thua trận bị kéo lê trên sân đầy bụi cát cho đến khi mềm oặt thành cái xác nhũn bị bò dàøy. Súc vật hoặc con người cái chết đều đem đến thỏa mãn. Tất cả những thú tính Conquistador ấy Antonio Sanchez Torres sớm chiêm nghiệm và hiểu biết. Nhưng một điều duy nhất gã không bao giờ hiểu ra là bản năng không sắm vai lý trí và tình cảm luôn phản bội đức tin.

*Một buổi sáng Antonio Sanchez Torres đột ngột linh cảm những xúc động ra trận trong lòng gã không còn giống như những lần đã đem về chiến thắng lúc trước. Mặc dù tấm gương huyền bí to lớn chiếm ngự khắp gian buồng vẫn đang phản chiếu thân thể cường tráng của người đàn ông duy nhất thuộc dòng họ Torres thậm chí khi khuy áo cuối cùng của bộ y phục sặc sỡ dành cho Toreador được gài bằng cây kim vàng óng ánh. Antonio cũng không một mảy may rung động. Gã bắt đầu nhủ thầm sẽ rời bỏ chiến trường không bao giờ mặc lại y trang này nữa. Tấm gương phản chiếu cơ bắp không phản chiếu cảm giác mệt mỏi đến rũ cả hai cánh tay của gã đã để mặc cho người trợ thủ làm công việc thay đổi xiêm y. Ánh mắt của tay toreador đã từng xuất hiện nhiều lần nơi đấu trường không còn rực lửa quyết liệt như trong những buổi đấu corrida nhộn nhịp đến nỗi dân thành Malaga không tin bất cứ ai thoát chết dưới sức tấn công khủng khiếp của bầy bò mộng hung dữ. Antonio mang cảm giác già nua thật sự. Gã đã thóp người lại khi ấn giải lụa đen to bản quấn ngang bụng hai vòng. Bộ áo khoác màu xanh lá mạ đính những hột đá xanh vàng tím đỏù lóng lánh trên cầu vai to lớn hoà điệu với chiếc nón đen đan kiểu bò húc càng làm dáng điệu Antonio càng nặng nề thêm nữa. Chính lúc ấy gã nhìn thấy tất cả chỉ là trò chơi không hơn kém. Những người đàn bà nổi danh mỹ miều hương sắc. Những phụ nữ tài hoa hiếm có của thành Málaga. Những con bò mộng hung hăng mà bắp đùi to lớn không khác đùi phụ nữ săn chắc làm đàn ông khi vừa nhìn thấy xốn xang sợ hãi lẫn thèm muốn khống chế. Kể cả cuộc đời vinh quang mang đầy dấu ấn tranh giành hào quang trong những năm tháng trẻ tuổi của gã cũng trở thành trò chơi vô nghĩa khi cánh cửa đấu trường bắt đầu mở rộng.

Tiếng hoan hô dành cho người đàn ông gan dạ nhất thị trấn Sévilla và cổ thành Málaga liên tiếp vang dậy một góc trời trong trận đấu lớn nhất Tây Ban Nha năm ấy. Khi tiến đến khoảng đất rộng trước cánh cửa thả bò mộng theo những tiếng kèn báo hiệu. Antonio từ từ quì xuống dang rộng hai đầu gối trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Gã trải rộng tấm áo choàng ngoài đỏ rực xuống nền đất nâu thẫm còn đọng những vết máu khô cũ. Antonio còn nhìn thấy giữa những vệt máu bầm đen của súc vật quá khứ thời trai tráng của gã. Làm như ánh mắt thời thanh niên của Antonio hãy còn phản chiếu trên mỗi hạt bụi cát. Cuối cùng gã cũng quỳ xuống trước chiếc bóng trai trẻ của mình chờ đợi và khiêu khích đối thủ. Đột nhiên. Cánh cửa gỗ bật tung ra lao xốc tới dáng một con thú to lớn đen nhuyễn với cặp sừng trắng bạch phóng về phía có màu đỏ. Gã cúi rập người giật ngược tấm áo lừa lách. Một Antonio mang dáng điệu của vũ công thiện nghệ bật đứng lên trong bộ y phục rực rỡ quay vòn g thân thể làm dân chúng cổ thành nín thở rồi vỗ tay ầm ĩ . Chỉ một đường kẽ gió. Một luồng không khí chia đôi phần bụng của gã với cặp sừng. Khán giả đang chứng kiến một hoàng tử đi chân đất trên sân trước một thích khách và một triều thần. Nhưng chỉ trong tích tắc Antonio ngã bật ngửa ra phía sau và bị kéo lê dưới cát bụi mù trời. Cả đấu trường vang lên những tiếng thét hãi hùng.

Cho đến khi một gã trẻ tuổi đẹp trai mang nụ cười trẻ con trên khuôn mặt trắng sữa xuất hiện dùng tấm vải đỏ khiêu khích con bò mộng quay đầu lại. Thế rồi không ai còn nhìn thấy thân thể của Antonio nữa. Tất cả nhốn nháo tìm kiếm trên nền đất rộng lớn của đấu trường một dấu máu tươi. Tiếng kèn thi nhau vang lên ầm ĩ báo động. Người ta bàn tán xôn xao về sự mất tích kỳ lạ của Antonio. Các mệnh phụ tình nhân của gã thất vọng lần lượt rời đấu trường bỏ về. Buổi tối hôm ấy trong thành Málaga cả những gốc phượng cũng trổ những nụ hoa ảm đạm chết chóc vấy máu. Ánh nến lung linh được thắp sáng trong các hũ thủy tinh màu đỏ của từng căn nhà trong cổ thành và thị trấn. Họ thì thầm khấn nguyện cho Antonio bình an trở về. Tiếng kinh cầu của những kẻ ái mộ gã vang đến tận chủng viện Santa Marcellina trên ngọn đồi cao. Các tay matador bàn tán xôn xao đoán xem ai sẽ là người kế thừa Antonio dành đoạt chiến thắng giữa đấu trường. Người ta cá cược gã trẻ tuổi đẹp trai mang nụ cười trẻ con Julio Vasquez Timada.

Những ngày sau đó đấu trường vắng lặng như bãi tha ma. Chỉ luẩn quẩn vài ba đứa bé đi lang thang trên sân như những linh hồn thất thểu. Thằng bé Pablo Picasso mang cái đầu lắc lư to hơn thân thể ở tuổi lên chín. Ngứa tay nghịch ngợm dùng cành cây khô vẽ những hình thù lập thể ngộ nghĩnh lên băng ghế ghỗ phủ kín bụi cát trên khán đài. Tiếng đàn guitar của gã mù ăn xin trước kịch viện Málaga vang lên điệu nhạc não nề adios. Dân chúng kéo nhau lên đỉnh ngọn đồi cao nhìn ra phía biển. Chờ sóng đánh tiếng trả lời về sự mất tích huyền bí nhất trong lịch sử đấu bò rừng tại Tây Ban Nha. Những đoàn xe ngựa dập dìu hướng về nơi vang tiếng kinh cầu nguyện.

*Nơi ấy là chủng viện Santa Marcellina. Nằm trên đồi nhìn ra phiá biển xanh mênh mông một màu về phía tây nam cách thành Málaga ba dặm. Thánh đường cũ kỹ rộng lớn đầy những vết nứt dọc theo tường như nếp nhăn trên khuôn mặt của Mẹ Bề Trên Maria Ducos. Đã tự thủa nào chủng viện nối tiếp mở rộng cánh cửa đón nhận những đứa trẻ mồ côi tứ xứ. Chúng xuất thân từ đâu không ai ngoài Mẹ Bề Trên được biết. Có trẻ may mắn được nhà quí tộc nào đó xin về làm con nuôi hay làm kẻ hầu hạ cho các công nương đỏm dáng. Nhưng đa số các bé gái lớn lên đều trở thành nữ tu tiếp tục chăm sóc các trẻ mồ côi khác. Leila Quinte. Người nữ tu trẻ tuổi nhất vừa khấn nguyện trọn đời dâng mình cho Thiên Chúa.

Tiếng kêu rên rỉ làm Leila tò mò bước theo con đường đất đỏ rời xa cánh cửa chủng viện đi lần về phiá sau sườn đồi. Bất chợt ánh mắt dì gặp thân hình to lớn của người đàn ông ngồi dựa bên hốc đá. Quay đầu bỏ chạy. Nhưng tiếng rên càng lúc càng có âm điệu đau đớn khiến đôi chân Leila dừng lại. Người nữ tu có đôi mắt man dại màu nâu che phủ bằng hàng lông mi dầy đậm há hốc mồm khi nhìn thấy vết máu loang lổ chung quanh chỗ ngồi của tiếng rên rỉ không ngừng. Senõrita, Por Favor! Senõrita. Leila tiến lần đến chỗ người đàn ông và nhận ra những vết máu chảy từ bụng gã. Lấy tay bụm miệng để không phát ra tiếng kêu từ cổ họng. Dì bối rối tiến đến quì xuống nâng đầu gã đặt lên đùi rồi cầm vạt áo dòng thấm nơi máu đang rỉ xuống. Vết thương làm Antonio rên xiết không ngừng.

Lần đầu tiên tay người nữ tu chạm vào thân thể đàn ông. Dì mang cảm giác toàn thân ngừng luân chuyển. Leila bất động nhìn người đang gối đầu vào đùi mình. Tim Leila như bóp chặt trong lồng ngực. Đau đớn nhưng Antonio còn đủ sức nhìn người nữ tu trẻ tuổi nở một nụ cười trước khi ngất đi. Leila ngạc nhiên nhận ra nụ cười ấy mang âm hưởng tuyệt vời như một bản thánh ca vang lên trong giờ hành lễ. Nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông mang bộ râu mép đen nhánh với cặp mắt mí lót không giống bất cứ nụ cười nào của các nhà quí tộc Tây Ban Nha thường đến ủy lạo trẻ mồ côi trong chủng viện. Gã mang nét Á đông xa lạ nào đó mà dì mơ hồ thấy phảng phất trên sống mũi ngắn của mình. Bất chợt người nữ tu cúi xuống kề sát mặt lên đôi môi người đàn ông xa lạ và nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc tiềm thức Leila bật lên một điều bí ẩn mà nhiều năm về sau chính dì không thể nào hiểu nổi tại sao đã có hành động vô ý thức như vậy. Sự mỏi mòn tìm kiếm nguồn gốc của mình đã được Leila nhìn thấy trên sống mũi ngắn và cặp mắt mí lót mang màu đen tuyền như bộ lông con bò mộng lúc húc vào bụng Antonio Sanchez Torres.

Niềm hân hoan cùng nỗi lo sợ phạm tội làm Leila quay đầu nhìn chung quanh hốc đá như tìm một chứng nhân cho giây phút ấy. Thế rồi người nữ tu trẻ tuổi đặt gã đàn ông xa lạ nằm xuống. Quay trở về chủng viện lén lấy những viên thuốc quí giá của các nhà quí tộc tặng cho Mẹ Bề Trên. Thu góp vài vật dụng cần thiết rồi vội vã ra ngoài theo con đường đất đỏ đi lần về phía hốc đá. Dì quì gối tháo tung đôi giầy rách nát đầy bụi. Cởi bỏ lớp y phục rực rỡ lóng lánh những viên đá xanh đỏ bị xé rách một mảng từ bụng mà không hề biết đó chính là gã đấu bò lừng danh của đấu trường Málaga mang tên Antonio. Leila bắt đầu lau chung quanh vết thương trên bụng rồi đắp những mảnh lá thuốc ghiền nát lên đó. Dì thấy như Antonio đã thuộc về mình và cũng mang cảm giác đấy kể từ lúc áp mặt vào đôi môi gã. Dì đã không còn trinh nguyên như ngày đầu khấn nguyện trọn đời yêu Thiên Chúa. Mặc cảm tội lỗi dấy lên làm Leila ngồi bất động sau khi pha thuốc cho Antonio uống. Vài ngày kế tiếp dì trở về chủng viện tìm thức ăn rồi trốn lánh mọi người tìm đến hốc đá. Antonio đã không còn nguy hiểm như ngày đầu tiên.

Chiều hôm ấy. Khói bụi bay mù mịt từ đám cháy rừng bên cạnh làm thành những cụm hoa đen lấm tấm trên nền áo dòng xanh xám nhạt. Sức nóng làm Leila gục xuống ngủ lúc nào không hay biết. Khi tỉnh dậy dì thấy mình đang gối đầu lên ngực người đàn ông xa lạ. Bàn tay gã cũng nằm yên trên bờ ngực vung đầy của người nữ tu trinh trắng. Đột nhiên. Antonio dùng hết sức lực kéo Leila quay xấp lại và bịt tiếng kêu phát ra từ miệng dì bằng đầu lưỡi đam mê. Sức quyến rũ của người đàn ông từng trải làm Leila rũ liệt không phản kháng. Toàn thân người nữ tu trẻ tuổi như gặp cơn chấn động khi lớp áo dòng màu xanh xám nhạt bị kéo tuột xuống đất. Thế rồi gã quấn lấy thân thể mang bầu ngực căng cứng như uốn lượn chung quanh cành cây xanh vừa trổ lên rực rỡ hút nhụy hoa trong tiếng la hét vang dội của Leila. Âm hưởng ấy vọng lên đụng vào vách đá hang động. Dội ngược ra cuốn theo tiếng sóng biển đánh dồn dập liên tiếp vào bờ đá. Cho và nhận. Dâng hiến trọn vẹn của Leila làm Antonio chìm đắm trong hạnh phúc bất ngờ.. Những ngày kế tiếp gã phát hiện ra mình cần một người đàn bà bên cạnh sau những ngày hoang đàng sôi nổi. Cảm giác hụt hẫng lơ lửng trong cô đơn thường bao phủ Antonio khi Leila rời hang động. Gã chờ đợi dì trở về mang thức ăn mớm vào miệng như đứa trẻ đùa chơi với bầu sữa mẹ. Có lúc Leila quấn đôi bàn chân Antonio bằng giải lụa đỏ huyết dụ và dắt gã tập đi. Những bước chân chập choạng quấn quít nhau in hằn trên mặt bãi cát ngoài mé biển. Hạnh phúc tột cùng làm người đàn ông đa tình nhất thành Málaga quyết định hỏi cưới Leila làm vợ.

Cho đến một buổi chiều khi mặt trời vừa nhắm nghiền đôi mắt ngủ. Tiếng chân người dồn dập tiến vào hang động. Leila bật người ngồi dậy lùi vào sát góc tường. Những ngọn đuốc sáng rực chiếu thẳng vào mặt dì. Tiếng la hò reo mừng ầm ĩ quyện tiếng rít lên giận dữ kết tội người nữ tu trẻ tuổi đã dấu Antonio. Đến giây phút ấy Leila mới biết mình đã sống bên cạnh người đàn ông lừng danh của đấu trường Málaga mà mọi người đang tìm kiếm. Dì lết đến sát Antonio nắm chặt tay gã như cần che chở. Sự bất lực vì cơn đau đớn nổi lên làm ánh mắt Antonio nhìn vào khoảng không vắng lặng. Không còn hình ảnh phản chiếu hạnh phúc ngắn ngủi vừa qua. Bản năng sinh tồn trong giờ phút ấy như động cơ thúc đẩy người đàn ông gan dạ nhất đấu trường Málaga từ từ giơ ngón tay chỉ về phiá Leila đồng tình kết tội người nữ tu bất hạnh. Cũng trong lúc ấy dòng nước từ khoé mắt gã chảy xuống làm dì sững người. Leila điên cuồng cắm đầu bỏ chạy ra khỏi hang động cho đến khi ngã chúi vào thân hình to lớn của gã đấu bò trẻ tuổi từ xa tiến đến. Người nữ tu ôm chầm lấy Julio khóc nức nở. Mặt hắn chạm sát đôi môi Leila và nhận ra đó là dì phước trẻ tuổi thường mang bình nước tưới hoa trên thánh đường. Phản xạ tự nhiên của bản năng đàn ông làm Julio quàng tay kéo Leila dấu sau lưng mình và lùi về phía biển chờ những ngọn đuốc xa dần hanh động. Sau đó hắn dắt Leila trở về nơi cũ rồi bỏ đi.

Khi Antonio được đưa rước trở về trên chiếc kiệu quấn những dây chuỗi xâu bằng đồng tiền chạm nhau kêu leng keng. Leila lặng lẽ ngồi một mình trong hốc đá. Dòng nước từ đôi mắt man dại của người nữ tu trẻ tuổi chảy dài trên gò má. Dì đau đớn nhận ra mình không thuộc về thế giới của Antonio đang sống. Thế giới đấu trường tranh giành hào quang danh vọng được che đậy bằng những lớp y phục lóng lánh rực rỡ mà dì chưa bao giờ bước chân vào trước đó. Leila muốn cởi bỏ áo dòng theo người đàn ông có bộ râu mép che khuất nụ cười hiền nhất mà dì chưa bao giờ tìm thấy trong cuộc đời bất hạnh của mình. Nhưng hai chân như có những sợi dây xích quấn chặt lại không cho người nữ tu mồ côi động đậy. Tâm hồn trong trắng của Leila uá tràn máu tươi như cần cổ con bò mộng bị cắm ngập thanh kiếm sắc. Sự tổn thương sâu xa không bờ bến ấy hoà điệu với tình yêu thuần khiết mãnh liệt dâng tặng cho gã đấu bò xa lạ khiến dì hét lên điên cuồng rũ liệt thân thể và đôi môi mấp máy thì thầm Adios Mi Amor. Adios Mi Amor.

Bóng đêm và cô đơn bao phủ thúc đẩy Leila lần theo con đường quen thuộc trở về chủng viện. Người nữ tu trẻ tuổi không quay đầu nhìn lại phiá sau lưng càng lúc dì càng bước nhanh cho đến khi ngã quị xuống. Leila hoảng hốt thét lên khi nhận ra mình đang lăn tròn như trái banh xuống đồi. Thân thể như có những mảnh đá sắc vụn cắm ngập làm hai tay dì quơ cào khoảng không trước mặt. Đau đớn điên cuồng từ tâm hồn đến thể xác Leila buông hai tay thả cho thân mình lao xuống phiá dưới. Chiếc nón của người nữ tu bật tung xổ trọn mái tóc dài màu nâu đỏ cuốn tung theo chiều gió. Leila quơ tay níu vào ánh sáng như níu sợi dây vô hình hi vọng mang mình biến mất hẳn trên cõi đời không để lại một dấu tích nào nữa. Niềm hi vọng cuối cùng của Leila là ảo ảnh.

Đêm ấy. Ánh trăng sáng rực một góc trời màu đỏ lạ lùng mà dân chúng thành Málaga gọi là đêm trăng máu. Các tia sáng từ mặt trời bị khí quyển trái đất làm lệch hướng soi sáng mặt trăng theo vầng nguyệt thực. Các tia sáng thuộc quang phổ màu đỏ làm ánh trăng tỏa ra ánh sáng màu máu. Cả đời chưa dễ ai thấy một lần vì người ta tin nó sẽ mang lại niềm may mắn. Nhưng đêm trăng ấy lại là đêm mang người nữ tu trẻ của dòng Santa Marcellina rơi xuống vực sâu. Đêm trăng ấy cũng là đêm quân phiếm loạn ném bom vào tiệc cưới Vua Alfonso XIII tại thủ phủ kinh thành Madrid. Những vết máu người đỏ thắm bắn tung tóe lên nền áo cưới trắng tinh lộng lẫy của cô dâu xinh đẹp ngoại chủng Anh quốc Victoria Eugenia đang mặc trên người.

Mỗi buổi sáng từ căn phòng dưỡng bệnh Leila thường đến ngồi bên cửa sổ nhìn ra mặt biển. Khoảng rộng bao la đưa từng con sóng trôi dạt vào bờ rồi kéo ra xa tít mù tắt. Sóng đánh quá khứ ra khơi rồi lại mang trở về. Có khi nhè nhẹ như sợ làm động tấm chân tình của người nữ tu bất hạnh. Có khi sóng cuồn cuộn lên thật mạnh như nhắc nhở quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi mang đầy vết thương tàn nhẫn. Leila nhắm mắt chối từ quá khứ buông thõng hai tay khập khễnh bước dài bước ngắn từ bờ tường bên này sang bờ tường bên kia. Cứ thế dì từ từ đi như người mang chứng bệnh mộng du. Mỗi khi đụng phải bức tường Leila áp chặt thân thể vào đó như đã tìm được điểm tựa cuối cùng cho mình. Khuôn mặt dì hiện lên nỗi thống khổ đau đớn tột cùng khi nghĩ đến tấm lòng yêu thương của Mẹ Bề Trên. Ân hận. Tổn thương. Niềm tin bị huỷ hoại khiến Leila gần như mất trí nhớ. Buổi tối Leila cũng đến ngồi bên cửa sổ nhìn ra bóng tối mênh mông trước mặt. Khoảng không gian thăm thẳm như mực làm dì mang cảm giác của một người mù muốn thoát ra khỏi sự tàn tật bất hạnh của mình. Lòng Leila chùng xuống vì hình ảnh Antonio quằn quại rên xiết và những ngày hạnh phúc ngắn ngủi sống với người đàn ông đa tình lừng danh thành Málaga sẽ là một bóng đeo đuổi dì suốt cuộc đời. Ngày sáng rực ánh mặt trời và đêm đen sâu thăm thẳm nhưng Leila không còn ý thức được đó là đêm hay ngày. Dì lẫn lộn giữa hiện thực và ảo ảnh đã qua. Tâm hồn người nữ tu trẻ tuổi giá lạnh trống rỗng khiến dì không còn khả năng nói chuyện bình thường.

Có ngày Mẹ Bề Trên Maria vào thăm. Bà nắm chặt tay dì như ngày nào nhận đứa trẻ thông minh vào chủng viện. Thiên Chúa có thật đã tìm lại đứa con lạc đường đi. Mẹ Bề Trên Maria thường tự hỏi khi nghĩ về đứa trẻ xinh đẹp mồ côi. Những ngày đen tối nhất cuộc đời Leila giống như bức tranh mang màu sắc u ám của nền trời xám đặc kéo cơn bão từ phía biển về cổ thành. Người nữ tu trẻ tuổi chống chỏi với định mệnh lạ lùng ấy mà chính dì cũng ngỡ ngàng khi hoàn toàn rơi vào đó. Leila thường sống trong trạng thái mơ hồ quay cuồng trong ống cống khổng lồ để tìm lối thoát. Dì khập khễnh lê đôi chân đi khắp hành lang ngoằn ngoèo dài hun hút của chủng viện vào ban đêm như một bóng ma tìm lối về thăm quá khứ rồi trốn chạy nó bằng hành động ngồi thu mình trong góc tối. Những lúc ngồi bất động trong bóng đêm Leila quơ hai bàn tay ra phía trước kêu gọi linh hồn đi lạc của mình trở về cho kịp lúc. Dì chờ đợi. Chờ đợi. Và chờ đợi. Sự vọng tưởng quá khứ lẫn lộn với tương lai làm người nữ tu trẻ mang cảm giác quay vòng vòng như bánh xe khứ hồi. Dì thấy mình tung lên tung xuống như trò chơi bởi bàn tay vô hình của người mang tên Định Mệnh. Cho đến khi y sĩ Tino Vidal về chủng viện dắt theo cậu học trò Ernesto Guevara de la Serna từ Á Căn Đình đến Madrid thực tập trong bệnh viện. Dì tỉnh lại sau cơn bệnh nặng gần mất trí nhớ. Mỗi sáng sớm khi mặt trời còn rũ mình trong cơn đói ngủ. Tino dắt học trò và Leila đi chung quanh chủng viện. Khi đến những bậc thang bước xuống đồi ông khuyến khích Leila dùng đôi chân tàn tật mạnh dạn bước về phía trước.

Cuối xuân năm ấy những bụi hồng chung quanh chủng viện nở bung rực rỡ kỳ lạ. Chúng to lớn như chiếc nón của matador đội trên đầu khi ra đấu trường và không bụi hồng nào có gai sắc nhọn. Dân chúng thành Málaga đua nhau xin những đoá hồng về ngâm trong rượu và bắt đầu học nhảy vũ điệu Tango của Ernesto mang đến từ Á Căn Đình. Leila được Mẹ Bề Trên cho phép học khiêu vũ để chữa bệnh. Những buổi trăng lên tròn như chiếc vòng bằng bạc trên cổ tay Ernesto. Người nữ tu trẻ tuổi tập di động chân trái tật nguyền bằng vũ điệu trữ tình nhất thế kỷ trong khoảng sân sau chủng viện. Dân thành Málaga bắt đầu biết yêu nhiều hơn từ ngày uống rượu vang ngâm hoa hồng to lớn không gai nhọn.

Khi Leila hoàn toàn bình phục. Tino Vidal rời chủng viện đi Madrid. Ernesto Guevara trở về Buenos Aires du lịch Châu Mỹ La Tinh trong bẩy tháng bằng xe gắn máy với bạn thân Alberto Granado. Gã trẻ tuổi Julio thường trở lại chủng viện quì trong thánh đường sau giờ hành lễ. Bước đi của hắn vang lên tiếng lục lạc quấn dưới cổ chân làm khoen tai bên trái cũng đong đưa theo nhịp. Tiếng lục lạc thúc đẩy Leila tiếp tục di động bàn chân uyển chuyển hơn mỗi khi ôm bình nước tưới hoa trên thánh đường. Nụ cười trẻ con của Julio như in hằn trong trí nhớ dì sau đêm gặp mặt nơi hang động

*Nhiều năm về sau Leila Quinte trở thành Mẹ Bề Trên của chủng viện Santa Marcellina. Không còn là thiếu nữ trẻ như ngày đầu tiên gặp Antonio Sanchez Torres. Khuôn mặt bà cũng đầy nếp nhăn như khuôn mặt Mẹ Bề Trên Maria Ducos thủa nào. Các nữ tu mới khấn nguyện thì thầm với nhau rằng dáng đi lệch về phía trái là hậu quả lần bà rơi xuống sườn đồi khi còn trẻ. Những bức tường vôi trắng của chủng viện thay đổi theo thời gian không còn vết nứt vì được xây cất lại dưới sự bảo trợ của các phái đoàn thiện nguyện đến từ khắp nơi trên thế giới. Gã đàn ông đa tình lừng danh nhất thành Málaga vĩnh viễn rời đấu trường vì lý do nào không ai biết rõ. Y sĩ Tino Vidal cũng không còn nữa. Người ta nói rằng ông đã được phong thánh bởi tấm lòng cao thượng và những việc làm hữu ích vô vị lợi cho nhân loại. Ernesto Guevara de la Serna trở thành người hùng «Che» Guevara tranh đấu cho lý tưởng của dân nghèo Cuba và nằm trong tim thanh niên cùng thế hệ như một thần tượng bất ly. Riêng gã matador trẻ tuổi Julio Vasquez Timada trở thành một đấu thủ nổi danh bậc nhất có một không hai của thành Málaga khi Antonio không tham dự trận đấu nào nữa..

Sau chế độ độc tài Franco. Triều đại Carlos mang cuộc cách mạng hôn nhân đầu tiên đi vào lịch sử Tây Ban Nha bằng tiệc cưới linh đình giữa thái tử Felipe với nữ ký giả thường dân li dị Letizia Ortiz vào mùa xuân năm 2004. Mẹ Bề Trên Leila có mặt trong tiệc cưới sau khi cùng Letizia đến chăm sóc uỷ lạo hơn 2000 gia đình nạn nhân do quân khủng bố làm nổ bom tại sân ga Madrid. Khi thái tử Felipe và cô dâu cùng sánh đôi bước giữa thánh đường Almundena trang hoàng những đóa lys và hoa hồng trắng lộng lẫy. Dòng nước mắt từ khuôn mặt già nua của Mẹ Bề Trên chảy dài trên gò má nơi ngày xưa Antonio đặt môi hôn lên đấy. Sau tiệc cưới vua Juan Carlos và hoàng hậu Sofia thân hành tiễn bà trở về. Khi đoàn xe đi ngang qua khu đồi cao trước khi tiến vào chủng viện Mẹ Bề Trên quay đầu nhìn lại nơi ngã xuống năm xưa. Bất chợt tim bà ngừng đập

Leila đã nhắm mắt ngủ một giấc dài mang theo bí mật của người nữ tu trẻ tuổi trong chủng viện Santa Marcellina và gã đấu bò lừng danh thành Málaga ngày cũ