Gia Đình Bác Tám: Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn lỗi một, mình lỗi mười! |
Tác Giả: Saigon Echo sưu tầm | |||
Thứ Bảy, 13 Tháng 3 Năm 2010 21:57 | |||
- Chu choa ơi, sao hôm nay bà làm cái món canh khổ qua dồn thịt dở ẹc thế này không biết? {jcomments on}- Sao, cái gì dở? Làm sao mà dở ông nói tôi coi? - Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần, nấu canh khổ qua là phải lấy nước dùng cho vào hầm lửa riu riu, rồi nhớ vớt bọt ra đều tay thì nó mới không hôi... Sau đó, cho hành lá vô nó mới thơm lừng lỗ mũi.... Rồi đến khi bắt ra mới nêm tiêu, muối, bột ngọt, nước mắm... - Ông nói giỏi vậy sao không vô bếp mà làm. Để con mụ già này làm rồi bầy đặt õng ẹo... Canh khổ qua nấu ngon thế này, thơm điếc cả lỗi mũi thế này mà bầy đặt chê lên chê xuống. Điệu này là ăn nhậu ở đâu no nê, rồi về nhà bầy đặt chê ỏng chê eo. Ngày xưa đi tù cải tạo thì đố có dám chê... - Bà này, nói chuyện với bà ngang như cua. Ngày xưa đi tù cải tạo đâu có được vợ hiền bên cạnh mà đòi hỏi. Bây giờ tôi đòi hỏi như vậy là chứng tỏ cho bạn bè nó biết mình có được một người vợ đảm đang ba chê, đó bà. Có vợ nấu nướng giỏi mà không chê thì có phải là không biết tài của vợ không nào? - Đây nè, ông coi, ông bảo tôi nấu nước dùng vớt bọt đều tay. Nếu không vớt bọt đều tay thì làm sao có cả một chén bọt đầy thế này? - Bà vớt đầy hay vơi, tôi không cần biết. Tôi chỉ cần ngửi tô canh thấy hôi là biết trình độ nấu nướng của bà hôm nay đến đâu rồi... Vừa lúc đó, cô Ba luật sư bước vô, miệng hít hà, xuýt xoa... - Cha chả, má nấu canh khổ qua thơm quá xá.... Chỉ mới ngửi từ xa mà đã thấy miệng con ướt rượt à, đói bụng quá trời rồi má... - Ủa mày đi đâu mà hôm nay về đây? Đói thì cơm đó, canh đó, vô mà ăn... - Quay sang phía ông Tám - Đó, ông nghe con nó khen canh khổ qua tôi nấu chưa? Nó chẳng gì cũng luật sư giỏi nhất nhì nước Úc, sắp được bổ nhiệm làm chánh án xử cái vụ ông bác sĩ gì đó đòi kiện hội Cựu Quân Nhân đó ông có biết không? Vậy mà tôi nấu món nào là nó khen món đó từ đầu bữa chí cuối bữa... Chẳng có như ông, mở miệng là chê. Ông cứ để cho đói rã họng ra thì ăn củ tre củ chuối cũng khen ngon lấy nghe để... - Thôi con Ba nó đã khen thì tôi đành phải thua thôi. Miệng nó nói cứ như thoa mỡ, bụng nó lại bảy, tám bồ sách của thiên hạ, mà lại cùng phe với bà, mẹ hát con khen hay, thì làm sao tôi nói lại.... - Thôi dẹp chuyện nấu nướng ngon dở của ông đi. Ông không ăn thì thôi. - Quay sang cô Ba, bà Tám nói tiếp - Này Ba, mấy hôm nay tao cứ nghe ba mày nói về Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn sẽ đi Mỹ... - Dạ, thưa ba má, theo con biết thì Ngài cáo lỗi không tham dự rồi... - Ủa có chuyện đó sao? Ngài là Chủ tịch Uỷ Ban Mục Vụ Di Dân của CSVN mà sao Ngài lại không đi? - Thì con nghe là bà con giáo dân mình ở bển chống đối Ngài dữ quá, nên Ban Tổ Chức đã tìm cách nói khéo để Ngài không tới... - Đó ông thấy tôi đoán có trúng không? Tôi đã bảo từ rày về sau, Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn đi đến đâu ở hải ngoại cũng sẽ bị giáo dân chống đối, gây phiền hà cho ban tổ chức, nên họ sẽ tìm cách mời Ngài đi chỗ khác để tiện cho họ làm việc... - Tôi thấy Ban Tổ Chức bên Mỹ mà làm như vậy thì chơi ép Ngài quá... - Thưa ba, ba nói vậy là con thấy không đúng. Ba là người theo đạo. Ba càng qúy trọng các vị chủ chăn bao nhiêu thì ba càng cần phải mạnh dạn và thẳng thắn góp ý với ngài một khi thấy ngài làm sai. Mình quý ngài, nhưng mình còn phải biết quý Đạo, quý Chúa, quý trọng lẽ phải nữa chớ ba. Nếu thấy ngài làm trái với Đạo, với Chúa mà mình cứ im lặng thì có đúng là mình trái đạo và phản bội Chúa không ba? - Thì tao thấy cái chuyện Ngài viết lá thư Mục Vụ đòi dẹp bỏ Cờ Vàng là sai. Thiên hạ nói đi nói lại cả tháng trời. Như vậy là đủ rồi. Nói nữa, tao là người theo đạo, tao thấy nhột nhột làm sao ấy... Mình là người theo đạo, thì phải biết đóng cửa bảo nhau. Rồi phải biết trọng cái chức vụ của Ngài. Ngài dù có sai đi nữa thì đã có Chúa chỉ bảo, dậy dỗ cho Ngài. Còn mình là bổn phận con chiên thì chỉ biết vâng lời.... - Ông nói vậy là ông chỉ mới biết một mà không biết hai. Tôi nói để ông hiểu, cái chuyện Ngài viết là thư đòi dẹp Cờ Vàng đâu phải là ngài có tư tưởng đó trong một sớm một chiều. Chính những người khoái "đóng cửa bảo nhau" như ông mà nay một tí, mai một tí, nó lớn dần lên trong đầu ông của Đức Hồng Y đó ông. - Dạ, má nói rất đúng. Tư tưởng của con người không phải là một trạng thái đột biến, mà đòi hỏi tiệm tiến theo thời gian. Theo con nghĩ thì trước đây, khi Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn ra ngoại quốc, có những lời tuyên bố trái ngược với chính nghĩa của người Việt tỵ nạn cộng sản. Tỷ dụ như ngài bảo người Việt tỵ nạn cộng sản mình là tha phương cầu thực. Hay ngài công khai ca ngợi cộng sản Việt Nam đổi mới, ca ngợi VN bây giờ cũng có nhiều nhà lầu, xe hơi... Đáng lẽ, khi thấy ngài nói những điều sai trái đó, mình phải lên tiếng thẳng thắn góp ý với ngài. Nếu ai cũng mạnh dạn góp ý ngài như vậy thì dần dần ngài sẽ hiểu ra và sẽ bớt nói những chuyện sai trái đó. Con dám tin chắc là nếu mọi người ở đây đều thẳng thắn, trực tính giống như bác Long và mấy chú, mấy bác trong cộng đồng Công Giáo mình thì bảo đảm là Đức Hồng Y sẽ không dám công khai ca ngợi cộng sản. Và khi đó ngài cũng sẽ không viết lá thư đòi bỏ Cờ Vàng với những lời lẽ xúc phạm dân tộc, xúc phạm đạo giáo và cộng đồng người Việt mình... Vì vậy, con có thể nói, ngài là người viết lá thư, nhưng ba cũng có trách nhiệm cũng có tội một phần... - Đó ông nghe con nó nói chưa? Tôi đã bảo với ông, hôm Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn sang Sydney, ngài nói năng huyên thuyên như vậy thì ông nên mạnh dạn góp ý ngay với ngài. Cái xảy nảy cái ung. Hôm đó, ngài ca ngợi cộng sản, ông chẳng dám góp ý gì, lại ngồi ngây mặt ra nghe như chú tàu nghe kèn. Đã vậy, thấy người khác góp ý với Hồng Y, thì ông lại lo chửi họ, không cho họ nói, sợ làm Hồng Y buồn. Như vậy thử hỏi là sau đó, ngài đi nơi khác, ngài có tiếp tục ca ngợi cộng sản hay không? Vì vậy, tôi đã nói với ông, cái lỗi của Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn khi viết lá thư đòi bỏ Cờ Vàng chỉ có một, thì lỗi của ông phải gấp 5, gấp 10... - Cái gì, bà nói gì kỳ vậy? Tôi tội lỗi gì mà gấp 5, gấp 10... Bà nói vậy, người ta nghe được, người ta kéo đến đây biểu tình là bà liệu cái thần hồn.... - Chứ tôi hỏi ông, Đức Hồng Y dù sao cũng là người sống trong sự kìm kẹp của cộng sản. Ngài phải nói những gì cộng sản muốn. Ngài đâu có thể làm khác được. Còn ông là một người Việt tỵ nạn cộng sản. Nghe người khác ca ngợi cộng sản mà ông không đủ bản lãnh, can đảm lên tiếng phản đối, thì thử hỏi làm sao ông đòi Đức Hồng Y có đủ can đảm phản đối cộng sản, khi ngài phải sống trong sự kìm kẹp của CS? Thêm vào đó, ông đang sống trong xã hội tự do dân chủ, ông được quyền ăn nói. Ở đây, ông có chửi cộng sản đến cả chục đời chúng nó, cũng chẳng có ai làm gì ông. Vậy mà ông còn sợ, thì thử hỏi làm sao ngài sống ở trong nước không sợ cộng sản sao được? Đó ông thấy chưa, một người tỵ nạn cộng sản như ông mà không có can đảm bào chữa cho chính mình khi có người bảo ông tha phương cầu thực, thì làm sao ông trách ngài được... - Bà nói vậy tôi nghe cũng hợp lý. Nhưng bà phải hiểu ngài là chủ chăn, đã được ơn thiên triệu, thì ngài phải có đủ can đảm đi theo tiếng gọi của lương tâm, của Thiên Chúa. Bộ bà không nghe các em từ Việt Nam sang đây dự Đại Hội đã tâm sự sao? - Các em tâm sự làm sao? - Các em bảo các em khi về VN sẽ là những chứng nhân, tùy theo hoàn cảnh, để đem lại sự thật, sự an vui, công bình, nhân ái cho người VN. Các em cũng khẳng định là các em sẽ không làm tôi hai chủ... Nhất định không thèm thờ cái tụ CSVN vô thần, bạc ác, bất nhân. - Con cái nhà ai mà nó nói giỏi vậy? - Thưa ba má, tuổi trẻ Việt Nam bây giờ là vậy đó. Chẳng cứ con nhà ai, mà em nào cũng thế. Các em còn nhắn gửi người Việt hải ngoại là đừng có làm điều gì, cho dù là nhỏ, mà có lợi cho việc duy trì cái đảng CS gian manh đang tiêu hủy đất nước, đang tiêu hủy tương lai các em. Các em cũng khẳng định Chỉ có một chủ là cờ vàng, tự do, công bằng, chính nghĩa. Còn cờ máu CS hoàn toàn không có chỗ đứng trong lòng các em. Các em còn viện dẫn cả trong Thánh Kinh cũng từng dạy rằng: "Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ". - Nghe nó nói vậy thiệt mừng cho dân tộc, cho đạo cho đời. Tao ước gì, Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn nghe được những lời tâm huyết này.... Và tao cũng mong tất cả quý Cha, quý tu sĩ nam nữ, quý vị trong cộng đồng Công Giáo VN ở khắp thế giới nghe được những lời tâm huyết của các em....
|