Home Đời Sống Tôn Giáo Ba Tiếng Nói, Một Tấm Lòng và Tiếng Nói Thứ Tư

Ba Tiếng Nói, Một Tấm Lòng và Tiếng Nói Thứ Tư PDF Print E-mail
Tác Giả: Đỗ Mạnh Tri   
Thứ Hai, 07 Tháng 6 Năm 2010 11:19

Chính quyền Hà Nội đã thành công mỹ mãn trong việc biến căng thẳng Công giáo – Cộng sản thành căng thẳng nội bộ của Công giáo


        Năm 2010, mừng 350 Giáo hội Công giáo Việt Nam, 50 năm hàng Giáo phẩm Việt Nam. Và ngày thứ sáu 07, tháng 5 năm 2010 Giáo tỉnh Hà Nội hân hoan chào mừng Đức cha Phêrô Nguyễn Văn Nhơn, Tân Tổng Giám mục phó Tổng Giáo phận Hà Nội. Ngày mà rất nhiều người không ngần ngại coi là một ngày lịch sử của Giáo hội Vi
ệt Nam. Nhưng lịch sử như thế nào? Như một vết nhơ, theo lời một linh mục dòng già đạo hạnh ? Như chiếc xe tăng húc vào cửa Dinh Độc lập ngày 30 tháng tư đen, theo lời một linh mục dòng già khả kính khác? Hay như một dấu tích của hồng ân Thiên Chúa?

        Lời giới thiệu của Đức cha Ngô Quang Kiệt, đáp từ rồi bài giảng của Đức cha Nguyễn Văn Nhơn và diễn từ chúc mừng, hiệp thông của Đức cha Nguyễn Chí Linh trong lễ ra mắt vị Tân Tổng Giám mục phó tại Nhà Thờ Lớn Hà Nội liệu có cho chúng ta câu trả lời? Cả ba giám mục đều kêu gọi cộng đoàn phân biệt «phương diện con người» và «phương diện Giáo hội» để tìm ra Thánh ý Chúa, đích điểm và tụ điểm của mọi tín hữu Kitô giáo. Nhưng, thiết nghĩ, dù hiểu cách nào đi nữa, điều quan trọng có thể rút ra từ tiếng nói của ba vị mục tử tiêu biểu nhất của hàng Giáo phẩm, vào những giờ phút linh thiêng nhất của một ngày nóng bỏng nhất và mang tính bản lề trong lịch sử hiện đại của Giáo hội Công giáo Việt Nam, đó là: bộ mặt Giáo hội đã thay đổi và sự thay đổi này là tiền đề cho nhiều thay đổi khác không chỉ hạn chế vào đời sống của Giáo hội.

Phương diện con người

        Con người là con đường của Giáo hội. Cả ba vị, theo những tầm mức khác nhau, đều thẳng thắn nhận diện những phản ứng của cộng đồng từ «phương diện con người» (Lời Đc Kiệt) hay những «chờ đợi nhân loại của một số con cái» (lời Đc Linh).

        Trong lời giới thiệu vị TGM phó, Đức cha Kiệt nhắc lại: Anh chị em đã biết từ mấy năm qua sức khỏe của tôi không được tốt. Suốt năm vừa qua, tôi nghỉ nhiều hơn làm việc. Với lương tâm trách nhiệm, tôi đã đệ trình Tòa Thánh. Ngài không nói đã đệ trình gì? Xin từ nhiệm? Xin người thay? Xin người cộng tác, giúp đỡ? Và trong trường hợp xin người thay thế hay xin người cộng tác, ngài có đề cử ai không? Ta không biết. Ta chỉ biết ngài đã đệ trình Tòa Thánh. Và hôm nay, Tòa Thánh đã cử Đức cha Phêrô đến giúp đỡ giáo phận chúng ta. Chính những câu hỏi vừa nêu trên và những tiếng đồn tiên báo việc Đức cha Nhơn ra Hà Nội đã gây nhiều xáo động, coi việc bổ nhiệm của Tòa Thánh là một sự áp đặt không đếm xỉa gì đến nguyện vọng của giáo dân, tu sĩ, giáo sĩ và có lẽ của cả nhiều giám mục.

        Đức cha thấu hiểu duyên do những xáo động đó. Ngài thân tình: Anh chị em băn khoăn là có lý. Trong quá khứ, Giáo hội Miền Bắc đã chịu quá nhiều đau khổ. Tổng Giáo Phận Hà Nội đã chịu quá nhiều thiệt thòi. Về phương diện con người sau khi đã trải qua nhiều đau khổ thì cảnh giác là tự nhiên và cần thiết. Băn khoăn, cảnh giác là có lý, chẳng những có lý mà còn tự nhiên và cần thiết. Những đau khổ, thiệt thòi của Tgp Hà Nội và Giáo hội Miền Bắc, người ngoài cuộc, tức người không sinh trưởng, không sống tại miền Bắc, mấy ai hiểu nổi?

        Đức cha Nhơn chẳng hạn, là người ngoài cuộc, ngài xin được nói lên đôi lời tâm tình chân thành, đơn sơ nhưng ngài thú nhận: tôi quả thực rất băn khoăn không biết phải nói gì, nói như thế nào với anh chị em trong giây phút đặc biệt này! Trong giờ phút đặc biệt như thế, người trong cuộc chẳng cần lựa lời, chẳng phải băn khoăn mà vẫn không nên lời. Nhưng trong lới đáp từ, trích dẫn thánh Âu tinh, ngài lại nhắc tới những cơn bách hại do thế gian gây ra. Và trong bài giảng, dựa vào sách Công vụ, ngài nói về sự căng thẳng mà thực chất là cuộc khủng hoảng trầm trọng trong Giáo Hội sơ khai, xoay quanh việc có nên cắt bì. Có bách hại đấy, ai bách hại? Thưa, đó là ‘thế gian’. Có căng thẳng, có khủng hoảng trầm trọng trong Giáo hội đấy. Tại sao? Tại chuyện… cắt bì. Ai có tai thì nghe. Đức cha chỉ giảng Phúc Âm. Ngài không đi vào cụ thể. Đức cha quá ý thức rằng giây phút đặc biệt, nhưng ngài không đủ đồng cảm để nói lời tâm sự. Đúng, ngài «không biết phải nói gỉ». Hoặc giả ngài biết, nhưng không ‘phải’ đối với ai đó ? Trong trường hợp này thì ba tiếng nói, nhưng chửa hẳn là một tấm lòng.

        Đức cha Linh minh bạch, khởi đầu bằng việc xác định vị trí:

        Trong cơ chế Hội đồng Giám mục Việt Nam hiện nay, Đức cha Phêrô Nguyễn Văn Nhơn đang là Chủ tịch và Đức cha Giuse Ngô Quang Kiệt đang là Tổng thư ký. Các ngài là hai nhân vật cao cấp nhất trong hàng Giám mục Việt Nam nhưng hôm nay lại là chủ thể chính trong cuộc họp mặt này.

        Vì thế, trong cương vị Phó chủ tịch, tôi là người được chỉ định thay mặt Hội đồng Giám mục Việt Nam, chính thức bày tỏ tình hiệp thông và nói lời chúc mừng đối với Đức Tổng Giám mục Giuse vừa có Tổng Giám mục Phó, đối với Đức cha Phêrô vừa mới được trao phó sứ mệnh Tổng Giám mục Phó giáo Phận Hà Nội và với cộng đoàn Dân Chúa giáo phận Hà Nội vừa có một vị chủ chăn mới.


        Tiếng nói của Đức cha Linh tại Nhà Thờ lớn Hà Nội ngày nhậm chức TGM Phó của Đức cha Nhơn là tiếng nói chính thức của HĐGM VN. Thế rồi, không vòng vo tam quốc, không rào đón, ngài đi thẳng vào đề:

        Không thể phủ nhận được rằng việc bổ nhiệm này đã gây ra một số tranh cãi trong những ngày vừa qua. Có người bi quan cho đó là sai lầm của Toà Thánh Vatican, là dấu hiệu của một Hội đồng Giám mục Việt Nam đang bị phân hoá, bị khuynh loát, thậm chí là một trang sử buồn cho Giáo Hội Việt Nam và cách riêng, cho Tổng giáo phận Hà Nội.

        Tôi mạn phép ghi đậm những nhát búa của Đức cha Linh vì đây là một bài giảng nặng như búa bổ. Nhận diện cuộc tranh cãi đã thế, Đức cha Linh lại còn cho là tích cực! Vì nhờ có những cuộc tranh cãi mà mọi thành phần Dân Chúa đã có cơ hội bày tỏ nguyện vọng của mình và các giám mục được nghe tiếng nói phong phú, cụ thể của Cộng đồng Dân Chúa.

        Ở đây, các phương tiện truyền thông hiện đại đóng vai trò thiết yếu. Văn minh chữ số xóa bỏ thời gian và không gian. Nó cũng xóa bỏ luôn tôn ti trật tự. Tin tức mau lẹ, ý kiến, phê bình, phê phán đủ chiều kích. Ý kiến của ‘trên’ không chính xác sẽ bị ‘dưới’ không tha. Tiếng nói ex cathedra phải rất thận trọng. Đức cha Linh khẳng định: Kỷ niệm 50 năm thành lập, Hàng Giáo phẩm Việt Nam bước vào một giai đoạn mới qua đó, các bậc chủ chăn được lắng nghe tiếng nói cộng đồng Dân Chúa cách phong phú và cụ thể hơn, đồng thời cũng học được bài học biện phân cách bình tĩnh hơn đối với những thông tin mỗi lúc một đa dạng, đa chiều và phức tạp hơn.

        Theo Đức cha, nếu lắng nghe và biện phân cách bình tĩnh ta sẽ thấy rằng những tiếng nói khác biệt, thậm chí dị biệt, đối lập trong cuộc tranh cãi vừa qua (và chắc còn kéo dài) đều có một mẫu số chung là lòng yêu mến Giáo hội. Hiệp nhất không phải là thống nhất và khai trừ mọi dị biệt, mọi bất đồng. Vì thế, chúng ta cần phải mổ xẻ chuyện Giáo Hội cách rốt ráo hơn, công khai hơn, nhưng đồng thời trải nghiệm được cái giá phải trả để bảo vệ tình huynh đệ trong đại gia đình Giáo Hội. (Ước gì BBT của *WHĐ nghe rõ lời và lẽ của Đức cha Linh chính thức nói lên tiếng nói của HĐGM).

Phương diện Giáo Hội

        Nhưng sau khi nhận diện và công nhận những mặt tích cực của những khác biệt, bất đồng, còn gì? Còn lại Giáo hội do Chúa Kitô sáng lập. Và đây là những lời giải tỏa đáng suy ngẫm:

        Quyết định của Đức Thánh Cha có thể không đáp ứng được sự chờ đợi nhân loại của một số con cái, nhưng vẫn là quyết định của Đấng Đại Diện Đức Kitô trên trần gian. Giáo Hội chỉ là Giáo Hội, Toà Thánh chỉ là Toà Thánh một khi chúng ta có khả năng chấp nhận chiều kích siêu phàm của Giáo Hội. Điều đó đòi buộc chúng ta phải hiến tế quan điểm riêng của mình để đón nhận và tuân phục Thánh Ý đấng thay mặt Chúa Giêsu, Đấng thiết lập Giáo Hội.

        Giáo hội chỉ là Giáo hội. Nếu trong Giáo hội có nhiều giáo gian, nếu trong hàng giám mục có nhiều Wielgus cũng là điều chẳng những dễ hiểu mà còn tất yếu. Lẽ nào đảng cộng sản không xâm nhập cơ cấu tổ chức của Giáo hội, không leo cao vào sâu từ lâu. Xem gương Ba Lan. Bám sát địch để diệt địch.

        Tòa Thánh chỉ là Tòa Thánh. Người ta cứ đề cao chính sách ngoại giao của Vatican. Nhất là tại Việt Nam. Nhưng Vatican còn rất cận thị đối với tất cả những gì xa Tây phương một chút. Vậy, vì chiều kích siêu phàm của Giáo hội, có thể chúng ta không phục nhưng xin vâng. Hay vâng nhưng không phục mỗi khi có những sai lầm rất ‘phương diện loài người’ của Tòa Thánh.

        Nói cách khác, có một điều khiến tôi thắc mắc nơi Đức cha Linh. Tại sao khi chấp nhận chiều kích siêu phàm của Giáo hội lại phải «hiến tế quan điểm riêng của mình» ? Và tôi hiểu ra câu nói của Đức cha ngay trước đó: «chúng ta cần phải mổ xẻ chuyện Giáo Hội cách rốt ráo hơn, công khai hơn, nhưng đồng thời trải nghiệm được cái giá phải trả để bảo vệ tình huynh đệ trong đại gia đình Giáo Hội». Cần mổ xẻ rốt ráo, cần công khai.. nhưng cái giá phải trả là «hiến tế quan điểm riêng của mình»? Thôi phê bình, hết thắc mắc, làm thinh? Có gì không ổn, như một sự mâu thuẫn. Dù sao, tình huynh đệ trong đại gia đình Giáo hội không loại trừ những ý kiến, nhận thức khác biệt.

        Không rõ Đức cha hiểu gì sau cụm từ ‘quan điểm riêng’? Nếu là một quan điểm đúng đắn thì hiến tế nó sẽ có nguy cơ dẫn tới những thái độ lưng chừng, ba phải, thậm chí thỏa hiệp. Xin cho tôi mạn phép bày tỏ ý kiến cách phàm tục. Tôi yêu Giáo hội cũng như yêu Mẹ. Mẹ tôi có làm đĩ tôi vẫn yêu Mẹ tôi. Tôi trách Mẹ đi làm đĩ, nhưng không vì thế mà không yêu Mẹ. Mẹ có ra sao đi nữa tôi vẫn yêu, vì là Mẹ tôi. Và tôi sẵn sàng sống chết để bênh vực Mẹ.

        Quân tử hòa nhi bất đồng. Tiểu nhân đồng nhi bất hòa. Dùng lời này của Khổng tử, nên chăng?

Tiếng nói thứ tư: Một cơ may cho Giáo hội.

        Chính quyền Hà Nội đã thành công mỹ mãn trong việc biến căng thẳng Công giáo – Cộng sản thành căng thẳng nội bộ của Công giáo. Nhưng từ đây, có bứng Đức cha Kiệt đi, tinh thần Ngô Quang Kiệt vẫn bất diệt. Một tinh thần mà Đức cha đã khơi dậy và dựa vào từ lá thư ngày 15 tháng 11 năm 2007. Khi giới thiệu vị Tổng Giám mục phó, Đức cha xin «anh chị em hãy vâng phục ngài như đã vâng phục tôi». Thì anh chị em giáo dân cũng như linh mục, tu sĩ đã chẳng cố níu lấy ngài để mà vâng phục sao? Hơn 15 ngàn chữ ký bức Thư Thỉnh nguyện trong vòng một tuần và diễn tiến lễ ra mắt Đức cha Nhơn chứng tỏ điều đó. Ai chẳng hiểu: vâng lời Đức Tổng là đấu tranh chống lại Bất công, Dối trá, Bạo lực; là đòi Công Lý, Sự Thật và Bình an. Đòi cho giáo dân dĩ nhiên và cho mọi con dân nước Việt. Nguyện vọng của anh chị em giáo dân đã là nguyện vọng của ngài. Ngài đã «không chỉ đồng cảm hay đồng hành», nhưng còn «đồng sinh đồng tử» với cộng đoàn, với giáo phận.

        Và đương nhiên anh chị em giáo dân cũng sẵn sàng vâng phục bất cứ mọi giám mục, tổng giám mục, hồng y nào với điều kiện… Thưa vâng, với điều kiện họ là những mục tử thứ thiệt.

        Nếu giáo dân chăm chú nghe cả ba Đức Cha trong Thánh Lễ nhậm chức của vị Tổng Giám mục phó thì cũng vì ngoài tiếng nói của các ngài, còn một tiếng nói thứ tư; tiếng nói có lúc bằng văn bản, có khi bằng yên lặng, bằng lệnh miệng; tiếng nói có lúc huênh hoang ngạo mạn, có khi ngọt ngào quyến rũ, có lúc dọa nạt răn đe. Nhưng luôn luôn là tiếng nói của bạo lực, bất công và dối trá. Của chế độ. Tưởng nên nói cho rõ: chế độ nào cũng có dối trá, bất công, bạo lực. Ngay tại những nước dân chủ nhất bên tây phương, dân chúng vẫn luôn phải tranh đấu hòng giảm bớt những khuyết tật đó. Nhưng tại Việt Nam bất công, bạo lực, dối trá không chỉ là những tật xấu thường gặp khắp nơi. Bất công, Bạo lực, Dối trá còn là và chủ yếu là bản chất của chế độ. Chính quyền Việt Nam cai trị bằng bạo lực, bất công và dối trá. Đấu tranh cho Công lý và Sự Thật để đem lại An Bình cho quốc dân, vì thế, không chỉ là đấu tranh cho cộng đồng công giáo, mà là từ Đức Tin Công giáo, đấu tranh cho toàn thể dân tộc Việt Nam từ 1945 ngoài Bắc và 1975 trên toàn đất nước, đã và còn đang là nạn nhân của đảng độc quyền trong lãnh vực vật chất cũng như tinh thần. Nhất là tinh thần! Lúc này, công thức «Sống Phúc Âm giữa Lòng Dân Tộc» của HĐGM VN năm 1980 mang ý nghĩa nóng bỏng hơn bao giờ hết, như linh mục Nguyễn Ngọc Tỉnh diễn giải trong một loạt bài viết cũng nóng bỏng và rất ý nghĩa. Những ai đấu tranh cho Tự do, Dân chủ; những người quan tâm đến Đất nước và Giáo hội nên tìm đọc. (Những bài của cha Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh được thu lại và in thành sách, tựa đề: Thắp một ngọn nến cho Thái Hà, sẽ xuất ba3n nay mai).

        Vậy những bất đồng trong cộng đồng Công giáo kỳ thực không phải là bất đồng về đạo Công giáo. Đây là những bất đồng, thậm chí những xung khắc giữa Công giáo với Công giáo về thái độ phải có đối với chính quyền Hà Nội. Một thí dụ cụ thể:

        Nghe Đức cha Đọc:

        Ngày 23.6.2009, dịp viếng mộ hai Thánh Tông Đồ, trong bài giảng Thánh lễ tại Vương cung Thánh đường Thánh Phaolô ngoại thành, Đức cha Phaolô Bùi Văn Đọc có nói:

        Đã có một thời, cách đây khoảng 50 năm, có rất nhiều người ước ao được hiện diện, được rao giảng Tin Mừng Chúa Giêsu tại các nước xã hội chủ nghĩa như Liên Sô, các nước Đông Âu, Trung Hoa lục địa, mà không được mãn nguyện. Bây giờ, chính chúng tôi, được hiện diện, được rao giảng Tin Mừng trong một Nước cộng sản, anh chị em hãy khích lệ chúng tôi rao giảng Tình Yêu của Thiên Chúa bằng "lời nói và hành động", cho mọi người, không trừ một ai.

        Nếu có ai không thích cộng sản, người ấy không nên yêu cầu chúng tôi khích bác họ. Chúa chỉ đòi hỏi chúng tôi "can đảm nói sự thật khi cần", dù phải trả giá bằng mạng sống.

        Trả lời của cha Nguyễn Ngọc Tỉnh:

        «Chẳng phải các giám mục Việt Nam sung sướng khi sống dưới chế độ cộng sản, nhưng đoạn này cho thấy các ngài hài lòng với thứ tự do đang có : "được hiện diện, được rao giảng Tin Mừng…" cụ thể là được xây nhà thờ, mở chủng viện, truyền chức linh mục, cử hành bí tích, v.v… Những chuyện này, không ai phủ nhận. Vấn đề là để được những thứ đó, cái giá phải trả là Giáo Hội Công Giáo phải ngậm miệng làm thinh mặc cho chế độ cộng sản Việt Nam tung hoành như mọi người đang chứng kiến.

        Khi nói "anh chị em hãy khích lệ chúng tôi rao giảng Tình Yêu Thiên Chúa bằng ‘lời nói và hành động’, cho mọi người, không trừ một ai", trong văn mạch, phải hiểu: Kể cả người cộng sản. Nhưng cứ theo chữ nghĩa mà nói, "không trừ một ai" trên đất nước Việt Nam hôm nay, thì còn phải nghĩ đến bao người dân oan mỏi mòn tìm công lý, bao nhiêu người đang ở tù chỉ vì bị coi là chống chế độ. Và còn biết bao nạn nhân của gian dối, bất công, bao nhiêu người thấp cố bé họng bị gạt ra bên lề xã hội. Ngay cả khi chính con cái mình, giáo dân và linh mục, bị đánh đập tàn nhẫn, kẻ u đầu, người gãy răng, mà từ hàng giám mục không được một lời ủi an khích lệ, không có được một cử chỉ hiệp thông cầu nguyện thì phải hiểu thế nào ? Có phải cứ giữ miệng làm thinh trước bạo tàn, bất công gian dối là có thể "rao giảng Tình Yêu của Thiên Chúa bằng lời nói và hành động ?"

        Đức cha Đọc nói tiếp : "Nếu có ai không thích cộng sản, người ấy không nên yêu cầu chúng tôi khích bác họ." Chắc không có ai yêu cầu các giám mục "khích bác" cộng sản đâu, vì làm như thế là thiếu khôn ngoan và chẳng ích lợi gì. Nhưng sống trong một xã hội gian dối, bất công, phi nhân, thì thinh lặng là gì nếu không phải là đồng loã ?»

        Linh mục Tỉnh chống Giám Mục Đọc… Công giáo chống Công giáo. Chính quyền khoái chí. Mặc họ. Đâu họ có hiểu đây là dịp may, là ‘cơ hội của Chúa’. Một Chúa chiên, một đàn chiên, đâu có như một đàn cừu, một tên chăn cừu hay một đoàn tù một đảng cai tù.

        Giờ phân định đã tới. Giáo hội Việt Nam không thể tránh né một cuộc tự kiểm, có lẽ một cuộc giải phẫu đau đớn với những hậu quả khó đo lường. Có những im lặng đồng lõa, những thái độ thỏa hiệp, những lương tâm co giãn; biết đâu chẳng có những linh mục, giám mục nằm vùng. Vô số vụ việc hiện nay đã rõ như ban ngày, nhưng vì ‘tế nhị’ người ta không dám gọi tên, nói gì dùng biện pháp quyết liệt. Một vài tiếng nói trung thực bị quy cho tội chia rẽ, quá khích, vạch áo cho người xem lưng. Đã đến lúc phải tìm chút trong sáng trong Giáo hội, phải tố giác cái tiếng nói thứ tư đa dạng, tinh quái, khôn khéo đã từ lâu thâm nhập cộng đồng Dân Chúa. Hãy noi gương Đức Thánh Cha đang lôi ra ánh sáng vấn đề ấu dâm ngay trong lòng Giáo hội. Đã có những hồng y, giám mục phải từ nhiệm, đưa ra tòa. Chính Đức Thánh Cha cũng bị liên lụy một cách bất công. Nhưng đó là cái giá phải trả để làm trong sạch Giáo hội. Ánh sáng không sợ bóng tối.

Tiễn đưa

        Để tiễn đưa Đức Tổng Ngô Quang Kiệt mà tôi thích gọi la Cha Kiệt, xin mượn lời của chính Cha như một lời từ biệt đồng thời là lời mời gọi và phó thác.

        Ngày 24.6.2009, khi tâm tình bên mộ thánh Phêrô, Cha có nói:

        Tuy đi viếng mộ thánh Phêrô và đang đứng bên mộ thánh nhân, người đã qua đời cách đây 2000 năm, nhưng tôi không cảm thấy có chút xa cách nào. Vì tôi không có cảm tưởng đứng bên mộ một người đã chết, nhưng đang đứng bên cạnh một người sống động, hiện diện mãnh liệt giữa chúng ta. Tôi cảm thấy ngài thật gần gũi.

        Ngài gần gũi vì vẫn hiện diện giữa chúng ta, trong Giáo Hội mà Chúa đã đặt ngài làm nền tảng, một nền tảng vững chắc như lời Chúa hứa (x. Mt 16, 18), dù 2000 năm qua bao thế lực đen tối không ngừng gào thét, rung chuyển để mong phá hủy, nhưng trên nền tảng của ngài, tòa nhà Giáo Hội vẫn luôn đứng vững (…).       

        Ngài gần gũi vì hình ảnh sống động về người môn đệ mà ngài để lại cho chúng ta. Một bác ngư phủ đơn sơ chất phác đầy nhiệt tình. Sẵn sàng theo Chúa (x. Mt 4, 18-20). Sẵn sàng phục vụ Chúa (x. Lc 4, 3). Sẵn sàng ra khơi (x. Lc 4, 4-7). Dám đi trên mặt nước (x. Mt 14, 28-29). Mạnh dạn tuyên xưng đức tin (x. Mt 16, 16). Mạnh dạn cam kết không bỏ Thầy (x.Mt 26, 33-35). Mau mắn rút gươm để bảo vệ Thầy (x. Mt 26, 51). Thật là một niềm tin và tình yêu không tính toán.

        Ngài còn gần gũi chúng ta hơn nữa trong những yếu đuối của ngài. Người vừa hăng hái xin đi trên mặt nước để đến với Chúa, chỉ vài phút sau đã chìm xuống thảm hại và đã phải lên tiếng cầu cứu Chúa (x. Mt 14, 30). Người vừa tuyên xưng niềm tin và được Chúa khen ngợi, đặt làm đá tảng của Giáo Hội, ngay sau đó đã bị Chúa quở trách vì đem tinh thần của Satan can ngăn Chúa đi chịu nạn (…). Biết rõ con người yếu đuối tội lỗi của mình nên suốt đời ngài không ngừng kêu van: Miserere mei! Lạy Chúa, xin thương xót con! Cảm nghiệm được sự yếu đuối của mình, thánh nhân đồng thời cũng cảm nghiệm được tình yêu thương của Chúa (…) Qua cảm nhận đó, Phêrô hiểu rằng Giáo Hội là của Chúa, chính Chúa giữ gìn. Qua cảm nhận đó, Phêrô hiểu rằng đá tảng này chỉ vững mạnh nhờ ơn Chúa. Qua cảm nhận đó, Phêrô càng hiểu rõ hơn ơn gọi là hồng ân và huyền nhiệm. Tất cả đều bởi Chúa.

        Đó là điều ta thấy rõ ràng trong cuộc đời thánh Gioan Baotixita mà chúng ta mừng lễ hôm nay (…) ngài chỉ là tiếng, Thiên Chúa mới là Lời. Thiên Chúa là người nói, ngài chỉ là loa đài. Thiên Chúa là tư tưởng chỉ đạo, ngài chỉ là người phát ngôn, là ngôn sứ. Ngài hoàn toàn giống như thánh Phêrô dang tay ra để Chúa thắt lưng và dẫn đến nơi ngài không muốn đến. Suốt đời sống trong hoang địa, ngài có muốn vào cung điện nhà vua đâu. Nhưng Chúa đã dẫn ngài vào cung điện. Một người mặc áo da thú, chân không giầy dép phải vào cung điện xa hoa, gặp vị đế vương ăn mặc gấm vóc lụa là. Ngài có muốn chống đối nhà vua đâu. Ngài đâu có làm chính trị. Ngài đâu có làm cách mạng, đâu có muốn lật đổ ngai vàng nhà vua. Nhưng Chúa muốn ngài bảo vệ giáo lý tinh tuyền của Chúa, nên ngài phải lên tiếng tố cáo tội ác của nhà vua Hêrôđê, phải bảo vệ sự công bằng cho người anh của vua bị ông vua dùng quyền thế chiếm đoạt cả người vợ yêu quí. Ngài đã đến nơi ngài không muốn đến. Chúa đã dẫn đưa ngài đến tù ngục và đến cả cái chết không toàn thây.

        Hôm nay bên mộ thánh Phêrô, Chúa Kitô Phục Sinh cũng hỏi chúng ta: "Con có yêu mến Thầy hơn những người này không?" Lòng yêu mến không phải là cảm tính nhưng phải biểu lộ bằng việc làm. Việc làm đó là phục vụ đoàn chiên của Chúa. Và nếu hôm nay ta hỏi Chúa: "Quo vadis?" - Lạy Chúa, Chúa đi đâu để chúng con đi theo. Chắc chắn Chúa sẽ nói với ta như nói với Phêrô: Con hãy dang tay ra cho người ta thắt lưng và dẫn con đến nơi con không muốn đến. Hãy trở vào thành, đừng trốn chạy. Hãy vào thành để chịu chung số phận với Thầy. Hãy trở vào thành để chịu chung số phận với dân chúng. Hãy trở vào thành để làm chứng cho Thầy.

        Lạy thánh Phêrô xin cho chúng con biết noi gương ngài, hiểu biết những yếu đuối của chúng con, hiểu biết tình yêu thương của Chúa, hiểu biết sức mạnh của Chúa để chúng con phó thác, để Chúa thắt lưng và dẫn chúng con đến nơi nào Chúa muốn.

 

 

* WHĐ là trang tin của Hội Đồng Giám mục Việt Nam, do Ban Thư ký HĐGM VN phụ trách. Người thiết lập trang tin WHĐ là linh mục Antôn Nguyễn Ngọc Sơn. Nhưng từ cuối năm 2008, người phụ trách trang Web là Đức cha Phêrô Nguyễn Văn Khảm, Thư ký Thường trực của HĐGM VN. BBT WHĐ đã có những bản lên tiếng, thông tin gây nhiều hoang mang và phản bác.