Home Đời Sống Tôn Giáo Giáo Hội Công Giáo Việt Nam… có thấy?

Giáo Hội Công Giáo Việt Nam… có thấy? PDF Print E-mail
Tác Giả: Hồ Học-Trần Trung Luận.   
Thứ Sáu, 09 Tháng 7 Năm 2010 07:04
Hồ Học – Trần Trung Luận. Là một tác giả ngoài công giáo quen thuộc trên Nữ Vương Công Lý. Chúng tôi xin đăng bài nhận định của tác giả để quý vị độc giả tham khảo về những vấn nạn của giáo hội Công giáo liên quan đến các sự kiện xã hội Việt Nam thời gian qua. Qua các sự kiện được lược lại ở đây, chúng ta thấy được những âm mưu, những thủ đoạn và diễn tiến của các sự kiện đã xảy ra theo một logic nhất định.
Những nhận định tình hình Giáo hội và xã hội tổng quát giúp cho chúng ta có cái nhìn hệ thống hơn và nhận chân được sự thật.
Mọi ý kiến góp ý xin gửi về This e-mail address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it . Xin cảm ơn sự quan tâm và giúp đỡ nhiệt tình của quý vị độc giả.

Hình ảnh Đức Cha Kiệt luôn gần gũi với giáo dân khó phai mờ trong lòng dân Hà Nội

Đã là ba, bốn .tháng trời kể từ “sự kiện Ngô Quang Kiệt” bung ra đỉnh điểm là  thỉnh nguyện thư có 15 ngàn chữ kỹ, một cuộc lội ngược dòng đầy bi phẫn của giáo dân Hà Nội cùng những băng rôn- khẩu hiệu, những đôi mắt sầu buồn, đau khổ với một câu hỏi đến tê tái lòng người “em ngươi đâu ?” …tất cả những mong tìm thấy lại vị chủ chăn đích thực.Thế nhưng đến lúc này “người em của Đức Cha Nhơn” (Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt ) vẫn bặt vô âm tín. Tổng giám mục Nguyễn Văn Nhơn thì cúi đầu lầm lũi  bước đi… Người ta cảm thấy có hay không có “ngài” cũng chẳng ảnh hưởng gì tới các hoạt động chung trong Tổng Giáo Phận. Ghế, gậy hay mũ, áo là của ”ngài”, còn lại là của tất cả, ai mạnh tranh, ai làm gì thì là việc của họ.

Nhìn lại những tấm hình đã có trên mạng từ ngày tên tuổi vị Giám mục này được nổi lên, đều là những tấm hình buồn bã, nhìn cúi gằm xuống khi tiếp xúc giáo dân? Họa chăng chỉ có bức bình ngàu tươi cười ngẩng lên khi gặp Thủ tướng.

 
Tân TGMHN vẫn luôn lặng lẽ cúi đầu bước đi


Ở giáo xứ Thạch Bích, Cha Xứ mưu toan bán đất hương hoả  (tuyệt đường sống đạo của các thế hệ Cha Xứ và Giáo dân sau đó), một Đại hội  giáo dân đã phản ứng quyết liệt… đó là việc của Cha Xứ ấy. Ở giáo phận Hưng Hoá người ta đặt tượng Hồ Chí Minh trên bàn thờ Đức Mẹ, đem ảnh  tượng Người dưới cờ đỏ sao vàng, chạy nhông nhông trên đường làng, thì ở Vatican Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Nhơn bước lên đài vinh quang nhận dây Palium dưới lá cờ vàng trắng thiêng liêng của Hội Thánh (Giám Mục Vũ Huy Chương gọi lá cờ vàng trắng đó là cờ của “nước Vatican”. Nghĩa là Giáo Phận Hưng Hoá không thuộc về Giáo hội Hoàn Vũ đã hơn 2000 năm. Vatican chỉ là một nước như nước Tàu, nước Lào, Thái hay nước Đông Ti-Mo vừa mới được thành lập gần đây).


Quả thật hành vi đặt tượng Hồ Chí Minh vào bàn thờ Đức Mẹ là đáng sợ thật. Ngay cả những lương dân khi xem những hình ảnh này đều thấy khó chịu và dựng tóc gáy. Không một người dân lương thiện nào có ý muốn, hay có hành vi quái đản này, Chỉ có những người Cộng Sản mới táo gan và có quyết tâm xằng bậy  đến như thế. Hãy xem Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam với đường lối “Đạo pháp, Dân tộc và chủ nghĩa xã hội”, Hồ Chí Minh đã ngồi trên ngôi Tam Bảo, ở vào tam thế Phật pháp.

Một loạt các hoạt động lớn trong Giáo Phận như tiếp sức mùa thi, bảo vệ sự sống, các hoạt động công ích, cộng đồng của giới trẻ, của các giáo xứ hay cộng đoàn diễn ra trong nắng nóng, khó khăn, trong sự sách nhiễu đe nẹt của nhà cầm quyền và thiếu thốn tứ bề… không thấy bóng dáng “ngài” thăm viếng, không một ý kiến, không một lời chia sẻ từ phía  toà Tổng Giám Mục.

Nắng thì cứ nắng, bất công thì cứ bất công, loạn thì cứ loạn …giáo dân nghèo hèn nào đó đã bị công an đánh đến chết… thì ở bên kia trời “tây” đầy tự do, công bằng và mát mẻ “ngài” vẫn đang “chia sẻ lời Chúa”… một cách đam mê và thành kính. Một giáo dân Hà Nội bức xúc phát biểu rằng “tiếc là không có tiền chứ nếu có chúng tôi sẽ sang tận Pháp để căng băng rôn“

Giáo dân thấy khó hiểu thay cho đã từng là cay đắng, tủi hổ. Đã có nhiều lý giải, phân biện cho sự xuất hiện của TGM Nguyễn Văn Nhơn tại Hà Nội. Người ta cho rằng ông là nạn nhân của Chính Quyền Cộng Sản, là nạn nhân của nhóm “tam ca” “lục ca” áo xanh áo đỏ gì đó… có phải đây chính là lực lượng đã “khuynh loát Hội Đồng Giám Mục” như nhận định của Giám Mục Nguyễn Chí Linh?

Thực tế đã cho thấy là đúng như vậy, và thế lực khuynh loát này không phải là nhỏ, được hình thành cũng như được Nhà Nước Cộng Sản vô thần dày công o bế, chuẩn bị đã lâu, tất nhiên là cho một mục đích lớn hơn, dài hơi hơn  nhiều so với những gì tạm cho là họ đã đạt được, tức là đẩy bằng được “Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội”, và như thế cũng có nghĩa là họ không dừng ở đây. Cái đích cần đến của họ là một tôn giáo “kiểng” với một dàn “đồng ca”  (không đơn giản là “tam ca” hay “lục ca”) cùng với đường lối  “Phúc âm, Dân tộc và Chủ nghĩa xã hội” các Linh Mục sẽ được học tập và làm theo “tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh”, cuối năm lũ lượt đàn chiên sẽ được hân hạnh vào Lăng viếng Bác, làm lễ báo công dâng Bác như bao nhiêu hội đoàn, tôn giáo đã làm như vậy…

Người ta đã nghe thấy giai điệu bài ca “cộng sản” “cùng nhau đi hồng binh” vang lên trong thánh lễ phong chức thiêng liêng ở TGP Sài Gòn do ĐHY Phạm Minh Mẫn và Đức GM Phụ tá Nguyễn Văn Khảm chủ tế như thúc giục các Linh Mục theo ơn gọi “cùng nhau đi hồng binh” vậy.

Thật là đau lòng và tủi phận cho mọi Kitô hữu  khi Giáo Hội Công Giáo lâm và trạng huống éo le nghiệt ngã như vậy, nhưng cũng thật là vinh hạnh và tin tưởng cho  một Giáo Hội được sinh trưởng, tưới tắm bằng máu của bao thế hệ tử đạo mà có Giáo Hội hôm nay với tám triệu giáo dân, trong đó là những giáo dân Hà Nội

 
Hầu như chỉ có ở trạng thái gặp Thủ tướng, Đức Tân TGMHN mới ngẩng lên tươi cười


 Chính phản ứng mạnh mẽ của giáo dân Hà Nội với thỉnh nguyện thư, với những băng-rôn, khẩu hiệu đã chặn đứng và bước đầu phá sản chương trình quốc doanh hoá “Thiên Chúa Giáo” của Nhà Nước Cộng Sản. Những Linh Mục, Giáo sĩ, Đấng, Bậc theo đường lối “Phúc âm, Dân tộc và chủ nghĩa xã hội” bị bại lộ cả mảng ngay khi khi sự việc đang còn manh nha. Và cũng chính thỉnh nguyện thư, những băng-rôn ấy đã thức tỉnh, làm thay đổi nhận thức của Toà Thánh Vatican về Giáo Hội Công Giáo Việt Nam nói chung và cá nhân TGM Ngô Quang Kiệt nói riêng.

Một lá thư của Nguyễn Minh Trung nào đấy, những phát biểu cao đạo của GM phụ tá danh tiếng Nguyễn Văn Khảm… Những tin bài hớ hênh trên các trang mạng của HĐGMVN, Ủy ban Kinh Thánh của HĐGMVN. Hay trên trang mạng TGP Sài Gòn, thậm chí là tuyên bố đầy tính chia rẽ của danh vị cao nhất Giáo Hội  Việt Nam hiện nay, Hồng Y Phạm Minh Mẫn “Giáo Hội Miền Bắc không sống theo tinh thần của Công đồng Vatican II…..” cũng không thể che đậy được sự thật, sự thật là chính những giáo sĩ mà  tay đã lỡ nhuốm “đỏ”  đã ở vào thế “trở đi mắc núi trở lại mắc sông”…

Cuối cùng thì lại cũng chính Hồng Y Phạm Minh Mẫn (được cho là một thành phần của “Tam ca”, “lục ca”) đã phải cất công  sang Vatican để biện minh, để tìm một giải pháp có thể nào đó từ Toà Thánh. Ông đã trở về tay không bởi  chuyến đi “danh không chính” nên sau đó “ngôn lại không thuận”, để cuối cùng ông lại lấy im lặng làm thủ pháp để tiếp tục “tốt đời đẹp đạo”…như đã từng là như thế.

Trong bài Nhìn lại- thấy rõ- để tiến lên ! chúng tôi đã nhận định ”Cục diện đã thay đổi hơn là một trang sử nào đó được mở ra …… cục diện sang hẳn sự phân tranh rõ nét, dứt khoát của chính tà, thiện ác, đúng sai phải trái.” ta thấy những cố gắng dù là của Đức Hồng Y cũng không thể thay đổi tý chút gì được cục diện.

Cuộc họp nhóm hỗn hợp Việt Nam – Vatican lần hai đã có kết quả, một thỏa thuận  đạt được đáng quan tâm giữa Vatican và Hà Nội là việc bổ nhiệm đại diện Tòa Thánh tại Việt Nam với hình thức đại diện “không thường trú”, có thể hiểu là khi nào có việc đột xuất hoặc theo chương trình ấn định trước thì vị đại diện lưu động này mới có mặt tại Việt Nam. Như vậy để giải quyết các vấn đề “Công Giáo” nổi cộm tại Việt Nam, lãnh đạo Nhà Nước Cộng Sản sẽ phải làm việc trên hai tuyến, tuyến một  là lãnh đạo Gáo Hội Công Giáo tại địa phương (HĐGM) tuyến hai chính là đại diện “không thường trú” này. Một cán bộ ngoại giao cao cấp của nhà nước CS cho rằng “Chẳng có giá trị gì (với chính quyền CS) với cái đại diện không thường trú này”.

Những Giáo Sĩ, Linh Mục, Giám Mục thuộc nhóm “tam ca” “lục ca” thì cảm thấy như đã bị Vatican đặt sang bên lề, họ không còn là đại diện duy nhất đối với Toà Thánh cũng như với Nhà nước Cộng sản, dù họ đang ở hàm phẩm nào. Hơn nữa cả thể chế Đảng trị đang lung lay có thể sập đổ bất cứ lúc nào. Giới lãnh đạo Cộng Sản quay cuồng trong cuộc sát phạt nội bộ trước Đại Hội, điều quan tâm lo ngại là “chiếc ghế” và những “đồng chí” của chính họ hơn là “ghế” hay số phận của các giới chức tôn giáo…

Vả lại “vắt chanh bỏ vỏ” là chuyện “thường tình cộng sản” thế thì tình cảnh của nhóm ”tam ca” “lục ca” thật là éo le … “giá”  của họ đã giảm hơn một nửa trước Nhà Nước Cộng Sản, cũng như Toà Thánh, nhưng có lẽ không còn gì đáng kể trong lòng những giáo dân chân chính. Như thế, việc tiến tới thành lập đại diện “không thường trú” tại Việt Nam là một  khẳng đinh của Vatican cho cục diện đang diễn ra trong Giáo Hội Công Giáo Việt Nam.

Cái còn lại là  ai sẽ là tổng quyền cho cơ quan  đại diện “không thường trú” này? và lúc nào?

 

 

Ai sẽ là tổng quyền đại diện Tòa Thánh Vatican

Rõ ràng cả chính quyền cộng sản, hay  những Đấng Bậc, Giáo Sĩ Linh Mục đã không hiểu, hay cố tình không hiểu sự thật. Trong bài Nhà Thờ hãy cảnh giác! chúng tôi đã nêu “Tinh thần Ngô Quang Kiệt” không phải là đất, là hồ, ao, là chiếc ghế hay cây ghậy Tổng Giám Mục. “Tinh thần Ngô Quang Kiệt là HIỆP THÔNG , là kết tinh của CÔNG LÝ, SỰ THẬT, HOÀ BÌNH.  Thế thì việc dâng thỉnh nguyện thư, căng những tấm băng-rôn không phải là đòi hỏi Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt mãi mãi tại vị, mà đòi hỏi là cần có một chủ chăn đích thực, một chủ chăn của “tinh thần Ngô Quang Kiệt”, một chủ chăn của “công lý, sự thật, hoà bình”.

Và cũng thế, việc bạch hoá, phơi bày những cái khiếm khuyết, bất công phi lý của Giáo Hội, hay một số Linh Mục Giáo Sĩ, Đấng, Bậc nào đó không phải là chống phá Giáo Hội, chính là đòi hỏi những Đấng Bậc, Giáo Sĩ, Linh Mục ấy phải sống làm việc xứng đáng với những danh phẩm, chức nhiệm của mình…

 

 

Lê Nin, quan thầy của Chủ nghĩa Cộng sản đã bị hạ xuống nhục nhã ngay tại quê hương

Tất cả vẫn còn kịp, kịp để những Đấng Bậc tay đã lỡ nhuốm “đỏ” bắt nhập với “sự thật” đâng nổi cồn lên như sóng triều dâng ngay trong cơ thể của Giáo Hội và bên ngoài kia dân tộc đang vận mình… cơ hồ nhấn chìm cả chế độ vô thần, dối trá, sa đoạ, tàn ác trong nay mai.

Chế độ Cộng Sản không có gì là  đáng sợ với một Giáo Hội thánh thiện, công giáo, tông truyền mấy trăm năm qua.

Hãy nhìn sang Ba-lan, sang đông Âu, sang Nga-xô mà xem… Chế độ Cộng Sản chỉ đáng để khinh bỉ, để không bao giờ người ta “đối thoại” hay “đồng hành” gì gì đó  như lời Tổng Thống Nga Medvedev đã nói to trên toàn thế giới về tội ác của Cộng Sản là  “không bao giờ hêt thời hiệu…”.

Giáo Hội Công Giáo Việt Nam… có thấy ?