Home Đời Sống Tôn Giáo Về Lời Phát Biểu Của GM Nguyễn Chí Linh Với EGlise D’Asie ngày 08/7/2010

Về Lời Phát Biểu Của GM Nguyễn Chí Linh Với EGlise D’Asie ngày 08/7/2010 PDF Print E-mail
Tác Giả: Lê Thiên   
Thứ Bảy, 17 Tháng 7 Năm 2010 11:26

Ngày 08/7/2010, trang báo điện tử VietCatholic News cũng như trang Web HĐGMVN và các trang mạng của nhiều Giáo phận VN đồng loạt đăng tải bản dịch bài phỏng vấn của Eglise d’Asie với Đức Cha Nguyễn Chí Linh, Phó Chủ tịch Hội Đồng Giám Mục Việt Nam (HĐGMVN).

                                                                                             

 
 ĐGM Nguyễn Chí Linh
Đức Cha Giám mục Thanh Hóa kiêm Phó Chủ tịch HĐGMVN tâm sự: “Ngày 07 tháng 5 năm 2010, trong khi giáo tỉnh nói chung và tổng giáo phận Hà Nội nói riêng chào đón Đức cha Phêrô Nguyễn Văn Nhơn, người đã được Đức Thánh Cha bổ nhiệm làm Tổng Giám mục phó Hà Nội, trong lễ nhậm chức của ngài, tôi nói lên suy nghĩ sau: đây là cơ hội để Hội đồng Giám mục lắng nghe tiếng nói của cộng đồng Dân Chúa được diễn tả chân thực và đầy đủ. Từ đó tôi thường được hỏi: Đức cha tiếp tục nghĩ như vậy chứ? Tôi trả lời đúng như vậy, bởi hai lý do. Trước hết, vì chúng ta đã bước vào thời đại mới trong đó các phương tiện truyền thông và Internet ngày càng đóng một vai trò quan trọng. Có thể nghe được tiếng nói của các tín hữu và phát biểu của họ trong các điều kiện thuận lợi nhất, từ cả hai phía, từ những nhà lãnh đạo Giáo Hội cũng như từ ý kiến của công chúng. Hiện tượng này đặt ra yêu cầu cho các nhà lãnh đạo bất kỳ tổ chức nào, trong xã hội cũng như Giáo Hội, là phải biết lắng nghe và chăm chú lắng nghe.

Lý do thứ hai, thực tế trong thời đại chúng ta, các tín hữu có trình độ cao hơn về văn hoá, và qua các phương tiện truyền thông, họ có thể theo sát các tin tức, tiếp nhận nhiều thông tin về Giáo Hội. Cũng vậy, họ sẽ dễ dàng bày tỏ ý kiến. Vì hai lý do này, sẽ không có gì phải ngạc nhiên về các giám mục, tại Việt Nam và các nơi khác trên thế giới, đang quan tâm hơn việc lắng nghe tiếng nói của các tín hữu.”

Những điểm tích cực

Có lẽ không ít người giáo dân Công giáo Việt Nam cảm kích về thái độ khiêm tốn và chân thật của ĐC Nguyễn Chí Linh trong một số suy nghĩ của ngài xuyên qua những lời phát biểu trên.

Trước tiên, ĐC Linh thẳng thắn nhìn nhận giáo dân Thanh Hóa của ngài chỉ biết ngoan ngoãn vâng lời, không bao giờ dám phát biểu khiến ngài phải thúc đẩy họ mạnh dạn mở miệng, đừng sợ.

Thứ đến, ngài tuyên dương truyền thông: “các phương tiện truyền thông và Internet ngày càng đóng một vai trò quan trọng” trong thời đại mới ngày nay.

Thứ ba, xác nhận sự trưởng thành về trình độ văn hóa, về khả năng tiếp nhân thong tin và bày tỏ ý kiến của tín hữu Công giáo Việt Nam> Ngài nói: “Thực tế trong thời đại chúng ta, các tín hữu có trình độ cao hơn về văn hoá, và qua các phương tiện truyền thông, họ có thể theo sát các tin tức, tiếp nhận nhiều thông tin về Giáo Hội. Cũng vậy, họ sẽ dễ dàng bày tỏ ý kiến.”

Thứ bốn, ngài đặt nặng việc “các nhà lãnh đạo bất kỳ tổ chức nào, trong xã hội cũng như Giáo Hội” chẳng những “phải biết lắng nghe” mà còn phải “chăm chú lắng nghe” các ý kiến từ người giáo dân và công dân.

Tuy nhiên, lời phát biểu chắc nịch của Giám mục Nguyễn Chí Linh rằng “các giám mục tại Việt Nam … đang quan tâm hơn việc lắng nghe tiếng nói của các tín hữu”có đúng sự thật không và đúng được bao nhiêu phần trăm?

Bởi vì thực tế những điều mắt thấy tai nghe trong thời gian qua có vẻ như chứng minh ngược lại. 

Lắng nghe hay bỏ ngoài tai

Bằng chứng của sự ngược lại nêu trên thể hiện ngay trong cách đối phó bằng lời nói hay hành động của một số các Đấng cai quản các Giáo phận tại Việt Nam hiện nay sau đây.

Trước hết là Hồng y Phạm Minh Mẫn. Trong khi không ngừng rao chào món hàng “hiệp thông, đối thoại, không đối đầu,” Hy Mẫn bộc lộ nhiều thái độ “đối chọi” qua những lời chê bai mang tính “thói đời.”

Ngài gây cho nhiều người cái cảm giác rằng ngài là chiến sĩ tiên phong có sang kiến đi tận Rôma lục lạo tìm kiếm sự thật “thật” xảy ra ở Việt Nam. Ngài vén mở bức màn sự thật “thật” ấy, nhưng chẳng ai thấy nó ở đâu, thậm chí người ta không nghe, không biết sự thật “thật” đích thực mà mọi tín hữu VN đang hết sức quan tâm kiếm tìm… Sự thật :thật” ấy chính là con người bằng xương bằng thịt và thân phận nổi trôi hay an lành của Đức Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt, người anh em trong Chúa Kitô của Hồng Y Mẫn và của HĐGMVN. Không biết Đức Tổng đang ở đâu, sống chết thế nào, bệnh thuyên giảm hay đang diễn tiến phức tạp trầm trọng?

Chung quanh con người Đức Tổng Kiệt còn biết bao sự thật “thật” khác, con chiên Việt Nam khát khao được nghe Hồng y Mẫn “bật mí”, nhưng mây mù vẫn bao trùm che khuất! Vẫn cái sự thật “thật” rằng Đức TGM Kiệt có bệnh thật, và việc ngài phải “từ chức vì lương tâm” là sự thật “thật”, trong khi biết bao điều trước, trong và sau “biến động Tòa Tổng Hà Nội” thì cứ mập mờ, chẳng thấy sự thật “thật” nó nằm ở đâu!

      Kế đến phải kể tới Giám mục Bùi Văn Đọc, vị giám mục  có nhiều phát ngôn rất “ấn tượng” như: “Lạy Chúa, chúng con không biết ăn nói;"  hoặc “Nếu có ai không thích cộng sản, người ấy không nên yêu cầu chúng tôi khích bác họ;” hoặc gián tiếp kêu gọi con chiên noi gương người Hồi giáo “chơi bom tự sát” dùng bạo lực thánh chiến “khi có những lời mà họ cho là xúc phạm tới tôn giáo của họ hay các lãnh đạo tinh thần của họ” 

Rồi thì Giám mục Nguyễn Văn Khảm. Ngài khôn ngoan sử dụng tài viết lách của mình, lên trang web của HĐGMVN (với tư cách Thư ký Ban Biên Tập) múa bút xúi các giám mục vận dụng thiên thời địa lợi mà xoay xở “lên tiếng hay không lên tiếng” cứ để mặc Giáo phận sống chết mặc kệ nó với Thánh Giá bị bẻ gãy, tượng Mẹ bị đập vỡ, người giáo dân bị đánh đập, bắt bớ, tù đày…! Chủ nghĩa mackenoism xâm nhập vào HĐGMVN nhờ người tông đồ Mackenoist nhiệt thành này! Đó là chưa kể việc ông giám mục Khảm dùng tài ăn nói hoạt bát không phải để rao giảng lời Chúa mà là khiêu khích nhạo báng cơ quan truyền thông điện tử có những thông tin nghịch ý các đấng. Ông giám mục này lại cũng khéo tranh thủ thời cơ để đá giò lái vào mặt mấy người giáo dân dám biểu tình yêu cầu Hồng y Mẫn đừng có mặt trong lễ Lòng Thương Xót Chúa ở Long Beach, California, Hoa Kỳ.

Còn Giám mục Võ Đức Minh thì được cả trong và ngoài nước biết tới là người dẫn dắt một thiếu niên vào Tòa Giám mục Nha Trang qua nhiều bức ảnh chụp rõ ràng, cho cậu bé này đóng vai chủ Tòa giám mục cùng với ĐC Phó (ĐC Nguyễn Văn Hòa bận việc ởBan Mê Thuột). Ông giám mục có thừa mưu lược bố trí cho cậu thiếu niên đứng tên tác giả một bài viết (được ai đó chấp bút sẵn) đăng tải trên trang web Kinh Thánh do ông phụ trách, quảng cáo đó là “sự thật”… lại là sự thật bôi bác láo xược, đến nỗi sau đó một linh mục tự nhận mình là thư ký website này và ngỏ lời xin lỗi! 

Chuyện Giám mục Võ Đức Minh lạm dụng quyền hành ngay từ khi ông còn là Phó Giám mục Nha Trang (lợi dụng sự bận rộn của ĐC chính (Ng. Văn Hòa) ở Ban Mê Thuột), các linh mục tu sĩ Giáo phận  đều biết và chỉ lắc đầu thở dài ngao ngán, không ai dám đụng tới ông vì ông có ngón trả thù “tuyệt khéo”.

Gm Minh còn có sáng kiến đẻ ra một chức danh thật kêu cho Tòa Giám mục Nha Trang: Chức ĐỔNG LÝ [VĂN PHÒNG]...  một thứ chức không có tên trong danh mục chức danh của Giáo Hội! Cái chức hữu danh vô thực này giám mục Minh ưu ái dành cho vị linh mục “bất khiển dụng” được triệu về “nghỉ dài hạn” ở Tòa Giám mục!

Thuyên chuyển linh mục, Gm Minh cũng dùng nhiều đòn phép ngoạn mục. Chẳng hạn, chờ lúc vị linh mục đi vắng, ôngi cho người mang bài sai đặt lên bàn làm việc của linh mục ấy với lời ghi chú thân thiện đại để: “Xin lỗi! Vì Cha đi vắng và tôi cũng quá đa đoan công việc, nên không có thời giờ gặp nhau trao đổi trước!”

Bức thư đề ngày 01/8/2007 của một nhà tu trọng tuổi đáng kính gửi cho người viết này đã ghi lại những chi tiết có thật nêu trên. Ngoài ra, bức thư còn nêu rõ: “Cách làm việc của ĐC Phó [Võ Đức Minh] – ôm đồm mọi chuyện – không bàn hỏi – khéo ăn khéo nói quá! Hàng giáo sĩ + giáo dân + tu sĩ đều có chuyện bất mãn + bực mình…”  

Gm Võ Đức Minh có lắng nghe hay không các cộng sự viên và con chiên của mình, chúng ta hãy cùng nghe mẩu truyện sau đây qua lời kể của bức thư trên: “Cha Phó nhà thờ chánh tòa [Nha Trang] là Tr. Tr. N. có sự kiện ngài [cha Phó] ‘lặn mất’ mấy ngày vào dịp Mừng trọng thể 50 năm giáo phận. Giáo dân chánh tòa ‘làm giặc’ từ 2 năm qua, nhưng không biết ĐC Phó chủ quan hay ‘bao che’. Ngài [ĐC. Phó] la giáo dân ‘MAY MIỆNG LẠI’, các cha ĐCV trình, ngài không giải quyết. Mọi sự âm ỉ suốt 1 năm qua, khi đến ngày Thanh niên trong giáo xứ bắt quả tang tại phòng ngủ, ngài [Cha Phó] phải lặn đi. Có lẽ nhiều tác động nên ngài [Cha Phó] lại trở về như không có gì xảy ra. Nay ĐC Phó chuyển ngài về Q.Thuận.”  Trong vụ này, Giám mục Minh phớt lờ, không hề nói một lời xin lỗi giáo dân về việc ông đã thóa mạ chửi bới vô trách nhiệm, lỗi phép công bằng, xúc phạm danh dự nhân phẩm kẻ bề dưới.

Lại như Giám mục Châu Ngọc Tri “cải biên” học thuyết Công giáo để bóp chết tinh thần đấu tranh vì công bằng xã hội của giáo dân Cồn Dầu khiến những con chiên xấu số này liên tục bị đè bẹp dưới sự đàn áp của chính quyền Cộng sản thong qua sự thỏa hiệp hay đồng lõa trắng trợn của chủ chăn.

Người ta vẫn còn nhớ Giám mục Tri này đã từng hùng hổ lấy Thông cáo nặng cân ném vào mặt truyền thông Công giáo và những giáo dân vạch ra những chứng cớ về việc ông hiệp đồng với nhà cầm quyền Cộng sản Thành phố Đà Nẵng tiêu diệt quyền sinh sống của giáo dân Cồn Dầu hầu tìm lấy sự ban ơn đáp lễ của nhà nước CSVN.

Thế nhưng cuối cùng, ông Giám mục không ai đánh mà khai: “Theo đúng qui định, chúng tôi phải làm thủ tục để xin Nhà Nước cho phép làm. Nhưng quí vị nên biết, chúng tôi chỉ đứng thẳng mà xin, chứ không bao giờ quỳ gối” Từ lời biện bạch ấy của một giám mục, chúng ta hiểu ngay thâm ý của ông khi ông diễn tả mình “tìm cách rẽ qua giữa họ mà đi.” Với Chúa, người ta có thể đứng, quỳ hay ngồi để cầu xin, thì với Cộng sản, nếu có mở miệng xin hay ngửa tay cầu chút ân huệ dù lớn dù nhỏ thì cũng đã là xin xỏ rồi… phân bua chi chuyện đứng, quỳ cho thêm lố bịch!

Cái biệt tài “tìm cách rẽ qua giữa họ mà đi” của ông giám mục này hoàn toàn xa lạ với cách thức Chúa Giêsu rẽ qua kẻ thù của Người để họ không làm gì được Người vì giờ của Người chưa đến.

Giám mục Tri đã ngang nhiên biến cải ý nghĩa thâm sâu của Lời Chúa trong Tin Mừng để làm gì nếu không để phục vụ cho ý đồ thỏa hiệp đen tối giữa ông với CSVN gieo họa cho đàn chiên Cồn Dầu mà ông có trách nhiệm canh giữ, chăm sóc.

Hậu quả là giáo dân Cồn Dầu trải qua mấy trận bị đánh đập, bắt bớ, cầm tù để rồi một con chiên ở Cồn Dầu – ông Nguyễn Năm vĩnh viễn ra đi tất tưởi do CS Đà Nẵng dùng cực hình tra tấn đến chết chỉ vì người giáo dân ngoan đạo này đã xung phong làm người trợ táng chôn cất một bà cụ ở Cồn Dầu bị CS ngăn không cho đưa vào nghĩa trang Công giáo ở đó. Cái chết của ông Nguyễn Năm đến nay đã gần một tháng, thế nhưng người ta không hề nghe Giám mục Châu Ngọc Tri ngỏ một lời về sự mất mát đầy uất nghẹn này! Vô cảm và bất nhân đến thế được sao, thưa ngài chủ chăn? Như vậy đích thị ông là kẻ chăn mướn và trong một khía cạnh nào đó, người ta kết luận không sai rằng ông đồng lỏa với tôi ác! Tội sát nhân!

Có tin cho bết chính vì cách hành xử mất tình người ấy của Giám mục Châu Ngọc Tri mà Giáo phận Đà Nẵng rơi vào tình trạng hỗn loạn lãnh đạo chưa từng thấy. Được phép của người viết lẫn người nhận, chúng tôi xin phổ biến ra đây nội dung một email từ Đà Nẵng vừa gửi tới ngày 11/7/2010. Tôn trọng tác giả, chúng tôi giữ nguyên mẫu bản văn không đánh dấu: 

“Gp DN dang di vao noi bat hanh. Het viec nay den viec khac, Giao dan ta than, ngay chinh cac lm cung ta than. Nhieu loi chi trich cua cac Lm da duoc phat bieu thang thang trong cac buoi hop, nhung D Cha Tri dau co quan tam.

Cha Canh tong dai dien da xin tu chuc, 2 cha hat truong cung xin tu chuc, Hoi dong linh muc bat hop tac, vua roi Gm trieu tap cuoc hop (ngay 5-7) cac Lm chu chot gom co 17 lm, nhung chi co 7 lm di du, con tat ca khong them du nua. Trong do co 5 Lm hat truong thi chi co 1 Lm den du.Dung la hon loan tu tren xuong duoi.

Vu 1 gd Con Dau chet, bi nguoi ta phe phan qua nhieu, nen nay mai se co mot kich ban do Gm dan dung se duoc tung len mang, cho xem.”

Giáo Hội Việt Nam có lẽ chưa bao giờ chứng kiến thái độ cực kỳ tắc trách của một chủ chăn cao ngạo đến nỗi hàng giáo sĩ phải đi tới chỗ “tắc loạn” như vậy! 

Một đấng bản quyền khác – Giám mục Vũ Huy Chương cai quản Giáo phận Hưng Hóa miền Bắc cũng đang là đề tài nóng hổi gây xôn xao dư luận Công giáo Việt Nam trong những ngày gần đây với mô hình độc đáo “Phúc Âm, Dân tộc và Chủ nghĩa xã hội”

Giám mục Chương có lắng nghe cộng sự viên của mình và các con chiên của mình không?  Nếu ngài chịu nghe thì làm gì có màn pha trộn hữu thần với vô thần trong một cuộc rước kiệu tôn giáo? Cờ đỏ sao vàng của CS vô thần thì ông giám mục tôn vinh là “cờ Tổ quốc” trưng bày đỏ đường rước kiệu Đức Mẹ! Còn Cờ Tòa Thánh, thì ông giám mục lại truyền dẹp đi, loại ra, ông gọi đó là “cờ nước Vatican.”

Cái mô hình “Công giáo - Dân tộc - Chủ nghĩa xã hội” của Giám mục Chương thật ra chẳng có gì là mới mẻ cả. Nó là phần thực hành của cái triết lý “Công giáo giữa lòng Dân tộc đồng hành với Chủ nghĩa xã hội” mà nhóm quốc doanh Nguyễn Thế Vịnh, Võ Thành Trinh, Trương Bá Cần từng thai nghén và đẻ ra và truyền bá… 

Hay ông giám mục Chương hấp thụ lối “hành đạo” của tổ chức “Công giáo tự trị” ở Trung Quốc! Giám mục Chương công khai khước từ Vatican, tự mình “phong thánh” cho trùm vô thần Việt Nam là Hồ Chí Minh, xếp tượng Hồ cùng cung nghênh trọng thể với tượng Đức Mẹ trong một cuộc rước linh đình! Thần thánh hóa “một kẻ vô thần đến chết vẫn ôm chặt chủ nghĩa vô thần” không biết có phạm vào tội lạc giáo hay không, và như vậy có “bị mắc vạ tuyệt thông tiền kết” (latae sententiae = đương nhiên mắc hình phạt do chính việc phạm tội, không cần phải chờ công bố hình phạt mới hiệu lực) theo Giáo luật điều 1364 không? Đề nghị Giám mục Chương và các giáo sĩ đồng phạm trong vụ rước kiệu theo mô hình nghịch đạo trên hãy tự xét mình trước khi đe dọa ra vạ tuyệt thông khủng bố tinh thần những giáo dân trong Gp Hưng Hóa đọc Nữ Vương Công Lý, chỉ vì wesite này phổ biến rộng rãi hình ảnh mô hình “Công giáo - Dân tộc - Chủ nghĩa xã hội” cho mọi người cùng tường lãm!

Một phần của sự thật, phần nào?

Chúng ta hãy trở lại với bài phát biểu của Giám mục Nguyễn Chí Linh. Liên quan tới việc ra đi của Đức Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt, ĐC Linh nói: “Trong những nhận định thuộc nhiều khuynh hướng khác nhau này, có một phần của sự thật, nhưng cũng có phần sai lầm.”

ĐC Linh làm chứng cho cái nhìn “trung thực” của mình bằng cách trưng dẫn việc ĐTGM Ngô Quang Kiệt đã từng tâm sự là mình “mất ngủ và không thể nào chữa khỏi.”

Bệnh của Đức Tổng là bệnh trầm kha, lẽ nào những bậc cùng một lò, một bậc với nhau lại xử tệ với nhau đến nỗi chẳng vị nào lui tới thăm nom, bỏ mặc ngài cô đơn khiến bệnh ngài trở thành nan y “bất trị” khiến ngài cuối cùng phải mất ghế ngồi, mất thế đứng và mất cả quyền sống trên quê hương mình? Chúng tôi không phủ nhận trong một số trường hợp, ĐC Cao Đình Thuyên của Gp Vinh, ĐC Hoàng Đức Oanh, Gp Kontum và một số Giám mục Miền Bắc bày tỏ mối cảm thông và chia sẻ với Đ TGM Ngô Quang Kiệt, nhưng sự ủng hộ của những vị này dường như bị một lực cản lớn chặn lại không cho tiến xa hơn, khiến Đức TGM cô đơn hoàn cô đơn.

ĐC Linh cũng làm chứng ĐTGM Kiệt “không hề chịu bất cứ áp lực nào. Ngài đã quyết từ nhiệm vì nghĩ rằng sức khỏe không cho phép ngài tiếp tục chu toàn một cách bình thường sứ vụ của mình. Và ngài đã khăng khăng xin từ nhiệm cho đến khi được Tòa Thánh chấp nhận, một sự từ nhiệm do chính lương tâm ngài quyết định.”

Đức Cha Linh có nói thật, đúng với sự thật “thật” không? Nói rằng Đức TGM Kiệt “không hề chịu bất cứ áp lực nào” là nói thiếu căn cứ. Rõ ràng Đức TGM Kiệt có chịu áp lực. Ít ra là 3 áp lực: (1) áp lực của chứng bệnh mất ngủ triền miên; (2) áp lực của nỗi cô đơn; và (3) áp lực của lương tâm trách nhiệm! Ba áp lực này đều do các Đấng trong HĐGMVN tiết lộ, tự bản thân Đức Tổng Giám mục không chữa được mà phải có sự góp tay của tình “huynh đệ” yêu thương từ những người “anh em trong Chúa Kitô” của ngài! Phải là “tình hiệp thông” không giả dối mới có giá trị làm thuốc chữa trị bệnh cho ngài! Rủi thay! Có lẽ vì quá chú trọng “hiệp thông” bằng những khúc nẻo thỏa hiệp quanh co vì một lợi lộc nào đó mà các bậc trưởng thượng trong GHCGVN bỏ rơi người bạn đồng liêu của mình đang lâm nạn (xin lỗi! lâm bệnh).

Người viết có cơ hội dự tĩnh tâm do một Linh mục Dòng giảng thuyết. Vị linh mục này uy tín về nhiều mặt và có mối quan hệ thân thiết với Đức TGM Ngô Quang Kiệt. Khi thấy tôi từ nhà thờ bước ra, vị linh mục hỏi: “Xin lỗi! Ông có phải là LT, người viết bức tâm thư gửi ĐC Chủ tịch HĐGMVN?” Tôi thưa: “Vâng! Cha thấy có gì sai trái?” Ngài đáp: “Không! Đức Tổng có đọc bài ông! Giáo Hội Việt Nam cần những tiếng nói tương tự.” Ngừng một giây, vị linh mục nắm tay tôi đi về chỗ vắng người rồi nói nhỏ: “Tâm thư của ông nhẹ lắm, nhẹ gấp bội so với thư của chính Đức Tổng gửi cho HĐGMVN.”

Tiếc thay! Đến nay người viết không có khả năng và tư cách kiểm chứng xem Đức TGM Ngô Quang Kiệt có gửi thư lên HĐGMVN hay không và nội dung thư ra sao! Nếu có thật, thì người tín hữu CGVN càng có cơ sở để xác quyết do đâu Đức TGM Kiệt bị chứng mất ngủ, do ai ngài bị bầm dập và không còn sức để gượng dậy nổi!

Nối kết những xung đột… Vì sao?

Trong tư cách chứng nhân của sự thật, Giám mục Nguyễn Chí Linh phát biểu: “Những suy nghĩ đến với tâm trí của Đức Tổng Giám mục, trong bối cảnh nổ ra các cuộc xung đột về đất đai, đầu tiên là Tòa Khâm sứ tại Hà Nội vào cuối năm 2007, sau đó tại giáo xứ Thái Hà. Chính vì vậy, có người đã nối kết những xung đột về đất đai với quyết định từ nhiệm của Đức Tổng.”

Ai có thể làm công việc nối kết “độc địa” như vậy nếu những vị có trách nhiệm không bưng bít sự thật hay chỉ nói ra có một nửa sự thật?

Còn một nửa sự thật “thật” người tín hữu Việt Nam ước mong được nghe, được thấy, được biết thì lại bị bít đi, che kín! TGM Kiệt bệnh, rồi hết bệnh, rồi lại bệnh, đi chữa bệnh, rồi đột nhiên trở về mạnh khỏe bình thường, kế đó lại bệnh, bệnh khó chữa, mất khả năng điều hành mục vụ… kết quả là ngài đột ngột bị “dẫn độ” ra phi trường giữa đêm hôm, sau đó thì biệt tăm biệt tích… cứ mờ mờ ảo ảo khi hư khi thực, hư nhiều hơn thực. Hoang mang là phải. Cho nên hành động “nối kết” biến cố này với biến cố khác cùng xảy ra cho một nhân vật trong cùng một thời điểm là diều chẳng đặng đừng, để cho mọi vấn đề được soi xét từ nhiều mặt! Như vậy đâu có gì sai trái khi có ai đó làm công việc “nối kết”.

Cái lỗi để xảy ra tình trạng nối kết là cái lỗi của sự thiếu minh bạch, vô trách nhiệm thuộc về người hữu trách, xin đừng đổ lỗi cho “nối kết”. 

Tại Việt Nam đã từng có những Giám mục từ chức “vì lý do sức khỏe.” Đôi khi đằng sau “lý do sức khỏe” còn có những lý do thầm kín khác, ai biết? Dù thế mặc lòng, từ trước đến nay hễ có từ chức là có bàn giao-bàn nhận đúng bài bản, diễn ra công khai long trọng! Và cả những cuộc tống cựu nghênh tân chén tạc chén thù khá linh đình! Vui lòng kẻ đến, hài lòng người đi! Chuyện bình thường thôi! Hỏi các vị Gm đang nghỉ hưu tại VN ắt rõ! Điển hình như gm NVY (PD) từ chức và bàn giao cho ĐC NCL làm Giám quản; gm NTĐ (BMT) từ chức và bàn giao cho Giám mục NVH làm Giám quản; gm NTH (PT) bàn giao cho Gm VDT…

Còn giữa Đức Tổng GM Ngô Quang Kiệt, vị tiền nhiệm, và Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Nhơn, người kế vị, tại sao không có bất cứ nghi thức tối thiểu nào để cho “trong ấm ngoài êm”? Chính sự lập lờ mập mờ bất minh là thủ phạm gia tăng cường độ hoang mang hỗn loạn và những “suy diễn nối kết” lẽ ra không đáng có.

Lại nữa nếu mọi sự diễn ra đúng trình tự kẻ ở người đi hài hòa êm đẹp thì Hy Mẫn đâu phải mất công và mất tiền (tiền túi hay tiền quỹ) bay đi Rôma cất công tìm sự thật “thật”! Sự thật “thật’ xảy ra ngay trong lòng nội bộ HĐGMVN mà lại đi tìm kiếm tận bên trời Tây! Cho nên không lạ gì khi nghe Hy Mẫn từ Rôma trở về báo cáo kết quả sự thật “thật” không gì khác hơn cái điệp khúc soạn sẵn: Đức Tổng Kiệt bệnh thật, từ chức thật, từ chức vì lương tâm… Như vậy làm gì có được tới một nửa sự thật!

Qua “nối kết” các diễn biến liên quan đến Đức TGM Ngô Quang Kiệt, người ta rút ra  một cái kết luận tuy có vẻ giả định nhưng rất là thật:

Đức Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt ra đi là do CSVN. Họ dùng tay nội bộ Công giáo “khẩn trương” áp giải “phạm nhân” Ngô Quang Kiệt ra đi giữa đêm hôm tới cửa khẩu Nội Bài với đầy đủ biện pháp bảo toàn tính tối mật của bí mật quân sự: (1) Chỉ một vài nhân vật tín cẩn tuyển chọn từ Tòa Tổng Giám mục được tháp tùng, trực tiếp làm công việc “dẫn độ” có an ninh chìm giám sát chặt; (2) Nhóm tháp tùng/dẫn độ lo hoàn tất mọi thủ tục visa, hộ chiếu, vé máy bay… tại cửa khẩu; (3) Khóa hẳn các máy điện thoại di động trong đoàn; (5) Không rò rỉ tin bằng miệng hay qua email/internet trước và đang khi tiến hành cuộc dẫn độ; (4) Tin tức chỉ được phép loan đi bằng một thông cáo ngắn vào sáng hôm sau, sau khi không ai biết số phận và bản thân TGM Ngô Quang Kiệt ra sao, đi về đâu.

Tưởng cũng nên ghi nhận ở đây sự khác biệt giữa việc trục xuất Đức Hồng y Nguyễn Văn Thuận với Đức Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt: Đức Hồng y Thuận khi được “phép” đi chữa bệnh ở nước ngoài đã có thời gian viếng thăm song thân cùng gia đình định cư tại Úc, đến khi visa sắp hết hiệu lực, Nhà nước CSVN mới tuyên bố không cho ngài trở về Việt Nam.

Còn TGM Kiệt chấp nhận đi chữa bệnh (lần thứ nhất)… trong vòng 3 tháng, nhưng mới có một tháng ngài bất thần trở về Việt Nam, khiến giới chức CS Hà Nội không kịp trở tay! Âm mưu vỡ lở, CS căm lắm, tính nước cờ khác: Dùng nội bộ của chính Đức Tổng tống khứ Đức Tổng, khỏi mang tiếng trước quốc tế và cũng khỏi lo đối phó với sức đề kháng từ phía giáo dân Hà Nội và cả giáo dân của Miền Bắc.

Thế là hoàn tất một cuộc “trục xuất” ngụy trang tinh vi chưa từng thấy! Dĩ nhiên CSVN vỗ tay reo mừng: Chặt đứt đầu lãnh đạo! Phân hóa được nội bộ Công giáo! Vô hiệu hóa hoàn toàn mọi cuộc nổi dậy chống đối! Toàn thắng ắt về ta!

Mối quan hệ giữa Công giáo và Cộng sản

Ở phần cuối bài phỏng vấn, Đức Cha Nguyễn Chí Linh đề cập tới mối quan hệ giữa Công giáo và Cộng sản.

Theo ĐC Linh, “ở giai đoạn đầu tiên, đã tích tụ nhiều hiểu lầm giữa Công giáo và Cộng sản vì những lý do ý thức hệ và tiếp theo là hoàn cảnh lịch sử. Sau một thời gian sống cạnh nhau, người Công giáo và Cộng sản đã có những hiểu biết nhất định về nhau, mặc dù sự hiểu biết này vẫn chưa thật trọn vẹn…”

Kế đó, ĐC nêu lên về phía Công giáo, “vì tinh thần Tin Mừng và cũng vì tinh thần Việt Nam, nên họ luôn tìm cách làm giảm bớt căng thẳng, chung sống thoải mái với nhau, trên cơ sở nhận ra thiện chí của nhau.” 

Vị Giám mục đưa ra cái nhìn lạc quan về mối quan hệ giữa người dân với nhau “đến nay chưa phải là đã hoàn toàn hiểu nhau. Tuy nhiên cũng đã mở ra một triển vọng mới” do “ngày càng thêm hiểu biết lẫn nhau, khắc phục những trở ngại gây khó khăn cho mối quan hệ giữa hai bên…, hướng đến việc cùng nhau xây dựng một tương lai chung…” Ngài tin tưởng “thiện chí của mỗi bên, bên nào cũng muốn sống hòa hợp, thống nhất, đoàn kết, bằng cách loại bỏ căn nguyên tạo ra chia rẽ và hạn chế những lý do gây bất đồng chia cắt chúng tôi.” Cuối cùng để kết luận, ĐC Linh kêu gọi “tất cả mọi người thiện chí hãy xây dựng cách thức cùng nhau chung sống hòa bình, theo tinh thần của Phúc âm.”

            Quý hóa thay lời Giám mục Nguyễn Chí Linh kêu gọi người Công giáo: Hãy “vì tinh thần Tin Mừng và cũng vì tinh thần Việt Nam… vì thiện chí mà sống hòa hợp…, đoàn kết…”

Tuy nhiên, căn cứ vào lịch sử, trong quá khứ và cả trong hiện tại, người Công giáo không hề “hiểu lầm” người Cộng sản như Đức Cha Linh nói, trái lại hiểu họ một cách chính xác vì soi thấy tận nơi sâu thẳm  tâm can họ! Chính vì hiểu Cộng sản, các Đấng cầm đầu Hội Thánh từ Đức Piô XI, Đức Piô XII tới Đức Gioan Phaolô II đều cảnh giác về chủ nghĩa và chế độ Cộng sản vô thần.

Chính sự phá sản toàn diện chủ nghĩa Cộng sản cùng một lúc với sự sụp đổ đồng loạt các chế độ Cộng sản trên các nước Trung Âu và Liên Bang Xô Viết đủ chứng minh hùng hồn Cộng sản là phi nghĩa chứ không hề là chính nghĩa.

Điều đáng buồn là Việt Nam vẫn còn thuộc về một trong 4 nước trên thế giới (Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Triều Tiên, Cuba) hãy còn bị chủ nghĩa cộng sản vô thần thống trị  và tiếp tục áp dụng sách lược tận diệt tôn giáo, tuy rằng chiến thuật có thay đổi.

Cho nên, nếu chúng ta tin Cộng sản có “thiện chí” thì cũng có nghĩa là chúng ta bị chiến thuật Cộng sản làm chúng ta mất cảnh giác với sách lược tận diệt tôn giáo cố hữu của họ vì  “tôn giáo là thuốc phiện mê dân.”

Xin Đức Cha Linh cùng các Đức Cha trong HĐGMVN thử duyệt lại những “thành tích thiện chí” của Cộng sản đối với tôn giáo và “thiện tâm” của họ đối với mọi thành phần dân chúng trong nước thời gian gần đây thôi cũng đủ nhận rõ tâm địa gian manh của họ! Thiện chí dùng tôn giáo diệt tôn giáo! Thiện tâm bắt bớ, giam cầm và giết hại người dân vô tội!

Nếu ai đó bảo Công giáo hiểu lầm CS vô thần, muốn thỏa hiệp và kêu gọi thỏa hiệp với Cộng sản vô thần, thì kẻ ấy hãy cứ yêu cầu Tòa Thánh xóa sạch hết đi các điều khoản lên án chủ nghĩa vô thần số 2123, 2124, 2125,2126 và 2128 của cuốn Giáo Lý Hội Thánh Công Giáo năm 1983. Rồi thì tha hồ nhắm mắt đưa chân vào đối thoại, thỏa hiệp, đồng hành… Nhưng xin hãy nhớ kinh nghiệm đau thương của Đức TGM Ngô Quang Kiệt. Ngài đã chấp nhận “đối thoại” với Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Thế Thảo và hàng loạt quan chức CS Hà Nội! Ngài đâu ngờ mình bất thần trở thành nạn nhân của một cuộc “đối thoại giăng dây gài bẫy,” để bị tròng vào cổ cái tội “mạ lỵ dân tộc” chỉ vì một lời chia sẻ chân thật của mình trong trao đổi “đối thoại” thẳng thắn giữa hai bên!

TỐT ĐỜI ĐẸP ĐẠO!   Muôn năm!

Mặc dầu còn nhiều điều trong phát biểu của ĐC Linh cần “phản biện,” nhưng khuôn khổ bài viết không cho phép. Tuy nhiên, trước khi kết thúc, chúng tôi mạo muội có thêm đôi lời về một khẩu hiệu liên quan tới tôn giáo – khẩu hiệu “TỐT ĐỜI ĐẸP ĐẠO!”

Lẽ nào các vị giám mục VN không nhận ra bản chất lưu manh của CS đằng sau khẩu hiệu ấy? Đời là TỐT (nội dung)! Còn ĐẠO chẳng qua chỉ là thứ trang trí ĐẸP hình thức bề ngoài thôi! Hoặc cũng có thể hiểu: TỐT là tốt với ĐỜI, nhưng với ĐẠO …thì chỉ cần ĐẸP thôi! TỐT ĐỜI ĐẸP ĐẠO! Muôn năm!

Khẩu hiệu này tưởng đâu chỉ có trên môi người CS và trên truyền thông CS trong đó có hai tờ báo quốc doanh “Người CGVN” và “Công Giáo & Dân Tộc.” Nào ngờ tại Việt Nam các đấng vẫn cứ đề cao khẩu hiệu tuyên truyền ấy, nhiều nơi còn treo nó trước tiền đường hay giữa lòng nhà thờ vào các dịp lễ lớn. Thì ra, những tín hữu dân giả chất phác không rơi vào cạm bẫy ĐẸP ĐẠO, ngược lại những bộ óc thông thái lãnh đạo tôn giáo thì lại bị bóng ma ĐẸP ĐẠO làm mê mẩn tâm thật! Nghịch lý thật! Đến cười ra nước mắt!

Một chi tiết nhỏ ấy thôi cũng cho thấy sự đắc thắng của sách lược CS trong âm mưu dùng thẩm quyền tôn giáo để diệt tôn giáo!

Một lần nữa, thành khẩn van xin các ngài: “Đừng nghe… mà hãy nhìn kỹ…!”                                                                                   

12/7/2010