Home Gia Đình CSQG Văn Chương Những Hội Ngộ Kỳ Thú

Những Hội Ngộ Kỳ Thú PDF Print E-mail
Tác Giả: K1 Phan Quang Nghiệp   
Thứ Hai, 29 Tháng 8 Năm 2011 11:40

Hồi ký những cuộc hội ngộ kỳ thú chuyện thật người thật sau ngày đất nước phân ly.

NHỮNG HỘI NGỘ KỲ THÚ 

CHUYỆN THẬT NGƯỜI THẬT DO NGƯỜI TRONG CUỘC:

  PHAN QUANG NGHIỆP KỂ

 HỘI NGỘ LẦN THỨ NHẤT: CON TRAI TỈNH ỦY VC BÌNH ÐỊNH

                                                      ÂN HAY OÁN? BẠN HAY THÙ ?

 Sau 30.4.75 Tôi bị 17 năm tù khổ sai biệt xứ, bị đày ải từ Nam ra Bắc rồi từ Bắc vào Nam  đến  năm 1992 mới được thả ra. Ngày 13 tháng 8 năm 1993 gia đình tôi được cho tị nạn Cộng Sản tại Hoa Kỳ, Tiểu Bang California, thành phố Santa Clara .Gia đình tôi thuê một căn Apartment 2 phòng  đường PeaCock CT.

Hay tin  tôi từ Việt Nam mới qua mấy người Việt Nam trong xóm (các căn apartments kế cận) chạy qua thăm hỏi trong đó có Ông Huỳnh Khoa được biết là một người từng hoạt động Việt Nam Quốc Dân Ðảng ở Ðà Nẵng và hiện là một nhà hoạt Ðộng Cộng Ðồng Việt Nam ở San Jose. Ông Huỳnh Khoa rất mến tôi khi biết tôi quen biết nhiều vị lãnh tụ Việt Nam Quốc Dân Ðảng như Ông Võ Trạng ở Quảng Ngãi, Ông Nguyễn Hữu Thời ở Bình Ðịnh, Ðặc Biệt là Cụ Nguyễn Ðình Lương  (Quảng Nam) mà tôi có dịp giúp đở trong 17 năm ở tù chung.Biết  tôi có thời gian làm việc ở Bình Ðịnh thì vội khoe với tôi  là ông ta có một chàng rể cũng là người quê hương Bình Ðịnh.Anh ta là một Kỷ Sư điện tốt nghiệp ở Mỹ và đang làm việc cho một hãng Mỹ lớn lắm.Nó giỏi lắm,  Ông Huỳnh Khoa không ngớt khoe chàng rể quí cho tôi,và sai một người con trai về gọi Anh Hoan (tên chàng rể quí) qua gặp tôi nói chuyện chơi.Anh Hoan qua gặp tôi chào , hỏi tôi  : “ Chú ở Việt Nam mới qua ?” với giọng Bình Ðịnh thân thương mà đã lâu lắm rồi mới được nghe lại. Tôi nghĩ xa xôi nửa vòng Trái Ðất mà gặp được một người gần như đồng hương thì cũng vui ,có nhiều chuyện để nói.Thôi thì cũng tạm coi như là “ tha hương ngộ cố tri ”đi…nhưng sự thật còn đi xa hơn thế:

-Tôi hỏi : Cháu ở Bình Ðịnh vậy chứ ở Xã nào Quận nào?

-Chưa kịp trả lời tôi thì Anh Hoan vội đứng lên chào Bà Xã tôi vừa mới bước ra là “Thưa Cô, Em là học trò cũ của  Cô ở Trường Trung Hoc Cường Ðể Qui Nhơn đây.”Và tôi cũng nhớ ra hình như có gặp em này  trong quá khứ ?

             -Trở lại nói  chuyện vơí tôi  Anh Hoan nói quê anh ta ở xã Phước Lý,Quận Tuy Phước Tỉnh Bình Ðịnh.

-Tôi hỏi tiếp: Vậy chứ cháu ở xóm nào ? Chú cũng biết nhiều nơi ở xã này.

-Anh Hoan  không trả lời thẳng câu hỏi mà lại nói vơi tôi rằng nếu cháu nói tên của Ba cháu thì Chú biết liền ! - Cháu là con của Ông TÁM VINH đây !!.

- À,.Tôi đã nhớ ra rồi .Anh nầy là con một Tỉnh Ủy VC Bình Ðịnh ra hồi chánh vào giờ chót ở Qui Nhơn. Tôi có chụp một tấm hình màu Polaroid lấy liền lúc đó cảnh Cha conTámVinh đoàn tụ, cảnh trước Trường Trung Học Cường Ðể Qui Nhơn .Tấm hình đẹp lắm và tôi đã sử dụng nó trong một công tác tình báo sau nầy.Tôi phán một câu chắc nịch là  : như vậy cháu phải là họ VÕ.?

- Dạ vâng anh Hoan nói cháu tên là Võ Ngọc Hoan

-Vậy chứ Ba cháu hiện ở đâu  mạnh giỏi không? Tôi không giám hỏi còn sống hay chết?

-Anh H nói : đó cũng là điều mà cháu muốn hỏi chú ? Như vậy là Chú cũng chẳng có  tin tức gì về Ba Cháu từ sau ngày 30.4.75.Nhưng mà gặp được Chú đây Cháu rất mừng là xin Chú viết giấy xác nhận cho cháu về trường hợp của Ba Cháu để Cháu bảo lãnh đứa em  hiện còn bị kẹt bên Ðảo.

Rồi Anh H kể tiếp : Thưa Chú sau ngày “giải phóng” gia đình cháu khổ lắm. Mấy người cộng sản ở tù về, hay nhảy núi về,bọn Cộng Sản Bắc Kỳ vô  họ tìm đến  nhà cháu hạch hỏi về Ba cháu đủ thứ như hiện giờ Ba cháu ở đâu ?Tiền bạc kinh tài cho Cách Mạng để đâu ?Tiền bạc  Mỹ Ngụy tưởng thưởng để đâu?.Chữi bới chúng cháu tại sao không chạy theo Mỹ Ngụy mà còn ở lại ? Muốn tiếp tục âm mưu chống phá “Cách Mạng “nữa hay sao? Ðồ phản bội...Chúng đàn áp đánh đập , phân biệt đối xử rất khắc nghiệt với gia đình chúng cháu,luôn cả bà con giòng họ nội ngọai của chúng cháu..Chúng cháu chịu không nỗi nên đã tìm cách vượt biên.dù chết dù sống gì cũng phải ra đi xa lánh cái cảnh địa ngục trần gian nầy..May mà vượt biên được , thật may mắn quá.

-Tôi nghe mà thật bùi ngùi thương cảm.Những người như chúng tôi dù bị trả thù tàn nhẫn khốc liệt cách mấy( như cá nhân tôi bị tù 17 năm khổ sai biệt xứ chịu đủ mùi xà lim ,tra tấn, cùm kẹp, bỏ đói bỏ khát..)thì cũng đành chấp nhận  :dù sao thì mình có sức chơi thì có sức chịu, Chỉ tội nghiệp là tội nghiệp cho những nạn nhân oan ức như gia đình Anh H đây. Họ có tội gì ? Tại sao Cộng Sản có thái độ giận cá chém thớt ? trả thù hèn hạ như vậy? Nếu như ngày trước lúc đương quyền mà tôi cũng đối xử với gia đình một Cán Cộng cao cấp đang hoạt động ,đang gây nhiều tác hại tại địa phương(trường hợp như gia đình của Anh H. đây) giống như bọn Cộng Sản đã làm sau nấy, thì bây giờ còn mặt mũi nào mà ngồi nói chuyện  vui vẻ như thế nấy.Vợ tôi dạy những người con của VC như Anh H. đây cũng như mọi người khác không cần biết lý lịch, không hề có một phân biệt đối xủ nào .Hai tên Võ Tấn Danh và Võ Tấn Lợi ở An Nhơn Bình Ðịnh quang hai trái lựu đạn hôm cắm trại liên trường ở sân vận động Qui Nhơn (9/1/1972) cũng là hai đứa học trò trường Cương Ðể mà cha chúng là VC và đã móc nối xúi dục chúng gây tội ác!!

Nghĩ tội nghiệp cho những gia đình giống như gia đình Anh H. đây.Suốt thời niên thiếu Cha đi theo Việt Cộng,gia đình sống trong vùng Quốc Gia, mặc dù phía Quốc Gia họ không làm gì có tính cách đàn áp hay phân biệt nhưng thật sự thì chính họ tự cảm nhận chẳng giống ai.Bạn bè cùng trang lứa tụi nó có Cha, Anh là Quân Ðội VNCH .Chúng nó tỏ ra rất tự hào và thích thú mỗi khi có một bài hát mới ca ngợi tình anh lính chiến.Chúng hát theo say sưa.Những người như H. làm sao thông cảm và thưởng thức được những bài ca bất hũ đó.Trái lại những người như Ba  H. thì gắn liền với hình ảnh giựt mìn xe đò, vãi lựu đạn vô trường học, rạp hát vv H. là con của bọn khủng bố? lầm lũi đi về mà chẳng dám có bạn bè. Ðên khi Ba H. ý thức được sai lầm ra chiêu hồi, thì sư đoàn tụ chẳng được bao lâu, chưa kịp vui cho thỏa thì Chính Quyền Quốc Gia sụp đổ ! Cộng Sản đối xủ tàn tệ còn hơn với kẻ thù là Quân Ðội Công Chức Chế Ðộ cũ.Tiếp tuc cuộc sống cô đơn giữa chợ đời....

-Tôi rất vui vẻ làm các giấy  tờ cần thiết theo yêu cầu của anh H. với tư cách là một cựu Thiếu Tá Phụ Tá Ðặc Biệt Tỉnh Bình Ðịnh , chứng nhận một người dân oan bị trả thù hèn hạ, bị bách hại bởi Cộng Sản để xin được tị nạn Cộng Sản. (Các Bạn thấy không :sau 18 năm mất nước không còn lon lá chức vụ gì mà  tôi vẫn còn làm việc !!!, mặc dù làm việc  không lãnh lương)

Tôi nói chuyện tiếp với Anh H:

Việc Ba cháu ra hôi chánh vào những ngày cuối cùng của cuộc chiến (cuối năm 1974 ) ít nhiều gì cũng có sự tác động của chú và của những người phe chú.Bây giờ cháu có oán trách gì chú không? bởi vì nếu vào những ngày đó mà Ba cháu không ra hồi chánh, thì  chỉ 3 tháng sau khi chiếm được Miền Nam thì Ba cháu là Tỉnh Trưởng, Thị Trưởng và cháu là con ông cháu cha(nói theo VC là Con Cháu Các Cụ Cả) thì tha hồ mà nhà cao cửa rộng xe cộ nghinh ngang tiền bạc ngập đầu quyền hành sinh sát muốn gì được nấy trong cái cảnh luật rừng“luật là tao, tao là luật, Ðảng là tao ,tao là Ðảng “ như Sáu Búa Lê Ðức Thọ  nói  mà cháu nghe thấy sau nầy đó.Cộng Sản Việt Nam hiện nay mạnh ai nấy cướp giật, bóc lột nhân dân cho đầy túi tham không đáy. Một lần nữa chú hỏi thật cháu là cháu có oán trách gì Chú ? cứ nói nghe chơi..Mình đang ở trong một xứ sở Tự Do mà !.

-Anh H vội cải chính:

-Dạ không đâu! dạ không đâu! Thưa chú, Anh lặp lại hai lần.Nhờ vượt biên trót lọt  được qua đây sớm nên cháu có điều kiện tiếp tục học hành đến nơi đến chốn. Bây giờ có bằng cấp cao có vợ đẹp con sang, xe cộ, nhà cửa, đầy đủ tiện nghi và lương cháu cũng  khá.Hiện tại tuy không bằng ai nhưng xét cho cùng thì minh cũng thuộc tầng lớp Trí Thức và Trung Lưu trong Xã Hội Hoa Kỳ này. Chưa kể mình được hưởng bao nhiêu là phương tiện văn minh tiên tiến nhất trên thế giới.về vật chất cũng như tinh thần...Không!! Cháu không ân hận và trách móc ai hết.Cháu chĩ cám ơn Trời Phật cho cháu được cái may mắn như ngày hôm nay...Còn giàu có bằng cách bán nước từng phần hay ăn cắp, ăn cướp của của nhân dân theo kiểu Cộng Sản Việt Nam bây giờ cháu không ham đâu và chắc gì bền chú ơi!!..Cháu chỉ ân hận là bây giờ tụi cháu sung sướng về vật chất cũng như được hưởng mọi thứ tự do dân chù trên quê hương thứ hai này, mà không biết số phận của Ba cháu hiện nay ở đâu sống chết như thế nào?Cháu không giúp đỡ gì được cho Ba Cháu.Cháu đã cố ý tìm kiếm hỏi thăm tin tức từ mười mấy năm nay mà vẫn biệt vô âm tín.

 TỈNH ỦY VIỆT CỘNG TÁM VINH :

-Cháu H biết về Ba cháu chắc không nhiều ?-Tôi tiếp tục nói chuyện với Kỷ Sư H :-Bởi vì khi Ba cháu nhảy núi hoạt động Việt Cộng thì cháu còn nhỏ quá..Nhưng trái lại đồng bào buôn bán dọc theo đường Gia Long, Lê Lợi, Phan Bội Châu Võ Tánh hay ở dưới Chợ  Qui Nhơn như Dân Lợi, Phước Tân, Phước Tấn, Tân Thích vv thì không lạ gì cái tên Ðoàn Hữu Trác,hay Tám Vinh mà  họ  thường thấy ký tên trong các tờ Công Khố Phiếu Kháng Chiến, Các Biên Nhận Ðóng Thuế ,Thu Tiền hay Tiếp Tế cho “Cách Mạng”.Tuy họ  không biêt Ba Cháu là ai nhưng sau nhiều vụ nổ mìn như ở khách sạn Việt Cường, Lầu Bà Ðệ ( tức Khách Sạn Thanh Bình của Thân Mẫu Nhà báo Huỳnh Lương Thiện - Mõ SF- ), Bar Tuyết Trắng, rạp ciné Trưng Vương giết hại nhiều người dân vô tội , nhất là sau vụ  VC vãi lựu đạn trong sân vận động Qui Nhơn hôm học sinh liên trường tổ chức cắm trại, chính mắt cháu thấy đó, làm thày giáo và học sinh vừa chết vừa bị thương hơn 200 người, trong đó chú còn nhớ  có  Thầy Tạ Quang Khanh bị thương nặng và vợ là Cô Ðặng Thị Bạch Yến chết tại chỗ... Họ sợ những người như Ba cháu. Cho nên mỗi lần thấy người của Ba cháu từ trên núi xuống lẻn vào Qui Nhơn hăm dọa đòi tiền là họ mau mau lo đóng cho xong. Chú cũng vậy, qua tin tức tình báo chú biết Ba cháu tên thật là Võ Tôn Chứng hay Võ Chứng hay Ðoàn Hữu Trác hay Tám Vinh ,Sanh quán Xã Phước Lý Quận Tuy Phước Tỉnh Bình Ðịnh,là một Tỉnh Ủy Viên, đương chức Bí Thư Huyện Ủy Huyện Tuy Phước Tỉnh Bình Ðịnh Vừa mới được biên chế làm Bí Thư Thị Uỷ VC Qui Nhơn.Thỉnh thoảng Chú cũng truy bắt được nhiều tổ chức hạ tằng cơ sở VC, một vài đường dây giao liên hay năm ba cơ sở  đặc công hay kinh tài cho VC ,nhưng không dễ gì bắt được Ba cháu..Phải nói rằng Ba cháu là một cán cộng có tài, hoạt động rất đắc lực nếu so với cán cộng Nguyễn Phụng Khuông bí danh Biên Cương người quán Bồng Sơn  Bí Thư Thị Ủy Qui Nhơn trước Ba cháu bị bọn chú bắt và sau đó bị VC giết trong trận Tết Mậu Thân ở Qui Nhơn thì ba cháu không bằng, nhưng ba cháu thuộc hạng giỏi của Cộng Sản Bình Ðịnh. Không biết vì lý do vượt trội hơn người khác mà nhiều người đố kỵ như tên Hoà trên tỉnh uỷ, tên Nguyễn Ðấu ở Thị Ủy tên này muốn tranh chức BT Thị Ủy với Ba cháu,tên Cường, tên Vương ỡ Thị Ðội, ngay cả tên Nguyễn Trung Tín Bí Thư Tỉnh Ủy cũng không thích Ba cháu ??.Chú cũng  có tin tức là vì tụi nó nghi Ba cháu có gì mờ ám trong số tiền bạc kinh tài trong Nội Thị Qui Nhơn đưa ra.??Ngoài ra chú cũng được tin là Ba cháu phỗng tay trên tụi nó : có quan hệ ái tình với một nữ cán cộng ở Thôn An Cửu xã Phước Hưng ,cơ sở mà bọn Tỉnh Ủy VC thường lén lút về du hí, giải quyết sinh lý, cho nên lũ nó căm giận ba cháu và kết tội ba cháu là hủ hóa.vv...

TRAO ÐỔI THƯ TỪ VỚI TÁM VINH
 Chú nhớ vào khoảng hạ bán niên năm 1973 trong khi gởi thư tuyên truyền, phát triển cơ sở, Ba cháu có gởi thư móc nối một cựu công chức Việt Nam Cộng Hòa đã nghỉ hưu tên là Nguyễn Cao Bằng Ông này.hay về thôn Huỳnh Giản Xã Phước Hòa  Quận Tuy Phước làm ruộng lúa,mà cái thơ lại lọt vào đường giây của chú.Chú có nhiều  Cán bộ đường dây nội tuyến trong hàng ngũ VC Bình Ðịnh. Những thư từ tài liệu gì gởi qua những đường dây nầy chú đều photocopy trước khi cho gởi đi và theo dỏi. Nhờ đó mà biết được nhiều tổ  chức cơ sở và chủ trương của VC.Riêng trường hợp Ông Nguyễn Cao Bằng. là  một cán bộ Quốc Gia từng làm việc chung với chú ,không thể nào là một cơ sở VC được, nên chú không cho gởi đi mà giữ lại để tương kế tựu kế .Chú đã mạo danh Ông ta gởi thư trả lời cho Ba cháu .Chuyện nầy chú cũng có bàn với Cố Vấn Mỹ và họ cũng đã đồng ý.Trong thư từ qua lại chú  gởi cho Ba cháu mang  tên Ông Nguyễn Cao Bằng , đứng trên lập trường Quốc Gia Dân Tộc mà lên án cả Cộng Sản lẫn Tư Bản.Chẳng hạn như là  từ hơn bốn ngàn nămVăn Hiến đến nay Tổ Tiên ta có theo một chủ nghĩa nào đâu mà vẫn tồn tại và phát triển đến ngày nay. Cho nên theo Ông N.C.B. thì những ai cầm súng AK 47 hay AR15 cũng đều là tay sai ngoại bang và đều có tội với Tổ Quốc. Lên án gắt gao những thế lực ngoại bang từ Nga Tàu đến Pháp Mỹ  gieo rắt chiến tranh cho Quê Hương Việt Nam.Cho Ba cháu biết rằng hiện nay đa số nhân dân Việt Nam họ không theo Mỹ và cũng không ưa gì “Cách Mạng ”.Trong Hiệp Ðịnh Ba Lê cũng minh định thành phần thứ ba đó. Ở Qui Nhơn thành phần thứ ba nầy đông lắm và họ vẫn sinh sống bình an .Họ chỉ cầu mong sao cho thật sự hòa bình cho dân tình bớt khổ...Riêng Ông Ta NCB sau hàng chục năm làm công chức sáng vác ô đi tối vác về (thời nào thì cũng cần có những ngươì công chức lo ba cái giấy tờ cho dân), bây giờ già rồi lo chăm ba đám ruộng nương kiếm sống qua ngày, không đụng chạm đến ai, chỉ xin hai chữ bằng an.Chú cứ lập luận theo kiểu hàng hai đó nhằm lung lạc ba cháu .Có lẽ những thư từ qua lại mang nội dung như thế nầy  đã là một nhân tố  tác động tư tưởng ba cháu khiến ba cháu đã ra hồi chánh sau này..??.

Quả đúng như vậy khoảng cuối tháng 9 năm 1974 trong một đêm mưa to gió  lớn Ba cháu và một cán cộng khác tên Ðinh Truyền Thanh (cái tên nghe ngồ ngộ nên dễ nhớ ) mang đầy đủ vũ khí cá nhân và tài liệu liên quan ra hồi chánh.Chú mừng lắm cho người đi tiếp nhận Ba cháu về Ty Cảnh Sát phỏng vấn.Ngày đó chú ăn ở trong Ty luôn nên vợ chú tức là Cô đây có dịp nấu cơm và gọi mấy ông nhân viên đem xuống cho Ba cháu ăn luôn trong những ngày đầu được phỏng vấn.Ba cháu là một cán cộng  cao cấp nên có rất nhiều tin tức tình báo có giá trị.Trong đó có tin Cộng Sản Bắc Việt chủ trương tổng công kích như hồi Mậu Thân, hay như Mùa Hè 72..Tin tức sốt dẽo VC sắp đánh lớn lan truyền.Ngoài Cảnh Sát Ðặc Biệt có rất nhiều cơ quan tình báo Việt,  Mỹ  khác đến phỏng vấn Ba cháu.Cuối cùng thì  người Mỹ họ đem máy bay riêng ra chở  Ba cháu vào SàiGòn để  phỏng  vấn tiếp.

Cháu còn nhớ hôm Chú và mấy người Mỹ chụp hình anh em cháu  đoàn tụ với Ba tại trước trường Cường Ðể không ?Sự việc là Ba cháu có cho chú biết là trong Huyện Ủy Tuy Phước hiện nay có tên Nguyễn Bốn tự Bốn Dẹo đang bất mãn muốn ra hồi chánh.Chú dùng tấm ảnh này để gởi cho tên Bốn Dẹo thấy rằng Ba cháu ra hồi chánh được bình an và được đoàn tụ vui vẻ, khuyến khích Bốn Dẹo hãy mạnh dạn ra hồi chánh.Nhưng hãy hồi chánh tại chỗ chú sẽ thiết lập hệ thống liên lạc bí mật và hãy làm việc cho chú  khoảng sáu tháng  trước khi ra trình diện để cung cấp tin tức tình báo cho chú và chú sẽ trả lương hậu hỉnh cho ông ta, sau này ngày ra hồi chánh với Quốc Gia thì đã có một số vốn kha khá để làm ăn.Sự việc tiến triển rất ngon lành tuy chưa có kết quả cụ thể thì Qui Nhơn đã bỏ chạy....

Riêng Ngành Ðặc Biệt Quận Tuy Phước thì  khai thác số tài liệu Ba cháu mang về liên quan đến 15 Chi Bộ VC các xã trực thuộc. Họ đã càn quét truy bắt tất cả gần 200 cơ sở VC với nhiều súng đạn tài liệu... lập hồ sơ truy tố ra tòa án quân sự Nha Trang.Tòa Án chưa kịp xử thì cuối tháng 3/75 Qui Nhơn và Nha Trang thất thủ. Những cơ sở Việt Cộng này họ được tự do ra về và rất hận thù Ba cháu vì nội vụ còn mới mẻ quá. Bọn VC Bình Ðịnh cũng đã tuyên án tử hình vắng mặt Ba cháu,lúc đó chú chưa đi tù nên chú biết rõ việc nầy.Bọn VC Bình Ðịnh cho người vào Nha Trang, Saìgòn tìm kiếm ba cháu rất gắt mà không gặp.......

  Bây giờ  ngồi kể  lại chuyện xưa nhớ lại hồi chiến tranh sao nghe ớn lạnh quá .Nhưng dù gì thì chuyện cũng đã quá khứ rồi, Chú nghĩ nếu người Mỹ họ có trách nhiệm thì họ phải lo cho ba cháu được an toàn. Ngoài ra Ba cháu là một người thông minh lanh lợi chăc không đến nỗi nào.Nếu Cộng Sản bắt được ba cháu chắc chắn bọn chúng đã đem về Qui Nhơn xử tử để trả thù và răn đe kẻ khác .Chú biết bọn chúng hận thù Ba cháu nhiều lắm vì việc chúng gọi là đầu hàng phản bội đã gây cho chúng nhiều tổn thất Chú nghĩ rằng Ba cháu còn sống lẩn lút đâu đó.Thật tội nghiệp cho Ba cháu :sau bao năm xa cách vừa mới được đoàn tụ với gia đình chưa được mấy hôm thì lại phải chia ly ? ...

Hoàng Thiên Bất Phụ Hảo Tâm Nhơn,Cháu có lòng tốt chắc chắn Trời Ðất sẽ không phụ lòng.Chúc cháu sớm có tin về Ba cháu.

Sau lần hội ngộ kỳ thú nầy chúng tôi quen thân với nhau.Kỷ Sư H. thường qua lại nhà tôi chơi ,chỉ vẻ cho các con tôi những kinh nghiệm học hành trong  các trường Ðại Học Mỹ và cùng với tôi sinh hoạt trong Ban Chấp Hành Hội Tây Sơn Bình Ðịnh Bắc Cali.Cuộc sống của chúng tôi không ngừng thăng tiến .... theo thời gian lặng lẻ trôi,......

 HỘI NGỘ LẦN THỨ HAI : TỈNH ỦY VC BÌNH ÐỊNH “TÁM VINH”
                                                  ANH CÒN SỐNG À ?
 Cuộc Hội Ngộ Kỳ Thú lần thứ hai -(Nếu không có lần hội ngộ nầy thì tôi cũng chẳng viết chuyện nầy)- xảy ra vào cuối năm Ất Dậu (2005) trong một buổi Tiệc Tất Niên của Hội Tây Sơn Bình Ðịnh được tổ chức rất trang trọng tại Nhà Hàng Phú Lâm thành Phố San Jose Tiểu Bang California Hoa Kỳ.Tôi là một trong những  người sáng lập Hội Tây Sơn Bình Ðịnh Bắc Cali nên năm nào tôi cũng tham dự. Ðặc biệt năm nay, trong khi tôi ngồi nói chuyện với vài vị Quan Khách thì có Kỷ Sư Võ Ngọc H.trong Ban Chấp Hành dẫn đến giới thiệu cho tôi một người đàn ông trạc ngoài 70, thấp người ,da dẻ hồng hào khoẻ mạnh, một sự thông minh nhanh nhẹn thể hiện trên cặp mắt sáng quắt và vầng trán cao rộng hơi vồ.Anh H hỏi tôi :. “ Chú Nghiệp biết đây là ai không ?”.Tôi nhìn người đối diện từ đầu tới chân còn ngờ ngợ cố tìm trong ký ức xem thử còn nhớ ra không ? mà anh H thì làm ra vẻ úp úp mở mở và nét mặt rất vui mừng.Và người ấy thì nhìn tôi cười cười như quen biết và chực ôm lấy tôi (sau này tôi biết là anh H đã nói sơ về tôi cho người ấy biết  rồi)...Tôi nhớ mày mạy nhưng không giám nghĩ đó là sư thật. Thì anh H nói ngay :“Một Tỉnh Ủy Việt Cộng Tỉnh Bình Ðịnh đó!”.Tôi bật ra thành tiếng “TÁM VINH”??!!Có phải Tám Vinh đó không ? Anh Còn sống à?- rõ ràng là câu hỏi ngớ ngẫn-người ta đang đứng sờ sờ ra đó ?Mà hỏi Anh còn sống ?Nhưng vì lúc đó tôi mừng và ngạc nhiên quá đỗi -Rồi hai chúng tôi ôm chầm lấy nhau: Một  Trùm Cộng Sản một Tỉnh một thời lại ôm lấy một Trùm Cảnh Sát Ðặc Biệt  Tỉnh một thời, mọi người chung quanh không khỏi ngạc nhiên và đánh nhiều dấu hỏi.?.?...

Câu chuyện thật dài dòng đầy kỳ thú đã 30 năm rồi mà tưởng đâu như mới hôm qua.Hôm sau tôi điện thoại Ông Huỳnh Khoa.yêu cầu chở Ông Sui tức Ông Tám Vinh lên nhà tôi chơi.Sau này chúng tôi mua nhà riêng ở thành phố San Jose không còn ở thuê trong các khu apartments ở thành phố Santa Clara tuy nhiên cũng gần nhau, chỉ cách nhau khoảng 10 phút lái xe..Vợ tôi sửa soạn một bửa cơm đậm đà tình quê hương có mắm thu xay có thịt heo tươi luộc có canh khổ qua có cá nục kho có rau muống luộc...Chúng tôi nắm tay nhau bằng xương bằng thịt mừng mừng tủi tủi.Mừng là qua bao nhiêu tàn ác, chết chóc của chiến tranh chúng tôi không những may mắn còn sống sót mà còn có được một cuộc sống sung túc đầy đủ.Tủi là xa quê hương xa bạn bè xa bà con quen biết.Nơi quê người tỵ nạn nhìn chung quanh đều là  những người dị chủng, khác màu da khác ngôn ngữ, khác tập quán.Với tuổi già như chúng tôi thật càng cô đơn.Sau bửa cơm tôi hỏi Tám Vinh làm cách nào anh thoát được?anh biết là sau 75 cộng sản lên án tử hình anh,găp anh đâu bắn đó? Và làm sao anh qua được Mỹ ? làm sao anh gặp được con anh ?

 PHỎNG VẤN TÁM VINH LẦN THỨ HAI : (lần đầu tại BCH/ CSQG Bình Ðịnh )

MỘT CUỘC ÐỜI MAI DANH ẨN TÍCH:

-Một câu chuyện thật khó khăn ly kỳ và nhiều may mắn đã xảy ra cho tôi.Tám Vinh nói:-Từ từ tôi kể anh nghe

“Cuôi tháng 4/75 mấy Ông Cố Vấn Mỹ có cho tôi 50.000 đồng và bảo liên lạc với chính quyền Việt Nam để được giúp đở .Ngày 30.4.75 Sai gòn  “giải phóng” tôi rất lo sợ.Tên Ðinh truyền Thanh càng sợ càng bám riết lấy tôi.Chúng tôi ra Bến Xe Miền Ðông lẫn trốn trong số đồng bào tỵ nạn chiến tranh.Tôi tìm cách bứt tên Ðinh Truyền Thanh ra.Tôi mua 2 vé xe về Qui Nhơn đưa cho Ðinh Truyền Thanh và bảo rằng thôi thì về quê trình diện xin khoan hồng theo như chính sách của chính quyền cách mạng.Trong khi chờ xe chạy, tôi bảo Thanh em chờ qua một chút qua đi mua ít đồ dùng .Tôi lẻn lên xe Vũng Tàu chạy ra Vũng Tàu.Tôi ở đó một tuần kiếm cách vượt biên nhưng không xong.Tôi về lại SàiGòn và đi xuống Miền Tây.Tôi thay tên đổi họ là Nguyễn Thiện Quế làm công nhân khuân vác.Tôi lo chăm chỉ làm việc và lấy lòng mọi người nên ai cũng mến.Tên tổ trưởng công nhân khuân vác thấy tôi có học, viết chữ tốt nên giới thiệu tôi làm giáo viên cho các lớp bổ túc văn hóa dạy cán bộ VC xã ấp và đồng bào mù chữ.Các lớp tôi phụ trách đều đạt tiêu chuẩn tiên tiến được trên Huyện về tuyên dương cho tiền thưởng..Cuộc sống tạm ổn .Một hôm có một Bà Cụ hỏi tôi :” Quế à,tao thấy mầy  như vầy không được đâu” !- Tôi tái mặt nhìn bà già trân trân , không biết mình có lộ ra điều gì không ?Tôi còn đang ấp úng thưa dì...Thì Bà Già nói :Tao thấy mày thui thủi một mình tao thương ,muốn có vợ tao làm mai cho!! “Thật hú hồn..! .Và Bà ấy làm mai  và được Ông Hương Quản  Huỳnh Văn Hương gả con gái cho. Chúng tôi sống với nhau có được một người con gái năm nay đã gần 30 tuổi có chồng và hai con trai.Tôi nhờ ảnh hưởng gia đình nên cũng biết chút ít về bói toán, phong thủy.Tôi mua sách nghiên cứu thêm và hành nghề thầy bói , coi tử vi, coi chỉ tay, coi ngày giờ tốt xấu coi huyệt mả, nền nhà nơi đào giếng vv. Tôi gíup đở được nhiều người. Và việc đi lại làng trên xóm dưới cũng nhờ đó mà không ai để ý.Kéo dài cuộc sống hai mặt như vậy;bên ngoài nói nói cười cười bên trong ôm ấp một bầu  riêng tư.Tôi không ngừng nghe ngóng tình hình....

Ðến năm 1988 Nguyễn Văn Linh lên làm Tổng Bí Thư có chính sách cởi mở.Tôi hy vọng  N.V.Linh sẽ giống như Goọc Ba Chốp bên Liên Xô .Tôi tính về lại Qui Nhơn...Nhưng sau đó nghe tin Nguyễn Hà Phan bị bắt , đổ tội làm CIA. Và Ðỗ Mười lên nắm Tổng Bí Thư.Tôi thấy tình hình không xong. Tôi rụt lại nằm im chờ đợi. ...

Ðến năm Giáp Thân 2004 tôi đã 70 tuổi.(Tôi tuồi Giáp Tuất 1934)Nỗi lòng thương nhớ Quê Hương, thương nhớ các con tôi, thương nhớ bà con xứ sở mà đã dày vò tâm trí tôi từ 30 năm nay không còn chịu đựng được nữa. Tôi quyết định tìm gặp lại các con tôi.Tôi suy nghĩ nhiều lắm: Bọn Cộng Sản bây giờ đã có một phần nghiêng theo Mỹ Bọn cán bộ địa phương lo làm giàu và không còn hận thù sắt máu như xưa. Hơn nữa tôi đã 70 tuổi rồi …có chết mà mình được gặp lại các con và anh em bà con thì cũng mãn nguyện....

Tháng 8 năm 2004 tôi biết tại Tòa Thánh Cao Ðài Tây Ninh có tổ chức Ðại Hội. Các Chức Sắc Cao Ðài Toàn Quốc về tham dự.Tôi xách cái trắp đựng đồ nghề bói toán lên đường đi Tây Ninh.Tôi đến Tòa Thánh Cao Ðài Tây Ninh,sau một ngày dò la tin tức tôi đã  gặp được một Vị Hiền Tài Ðạo Cao Ðài nói tiếng Bình Ðịnh.Tôi tìm cách tiêp cận làm quen thì được Vị nầy giới thiệu là Hiền Tài Nguyễn Thiện Tâm(?) quê ở Thiết Ðính, Bồng Sơn, Huyện Hoài Nhơn, Tình Bình Ðịnh về dự Ðại Hội Cao Ðài toàn quốc.Vị này khoảng 60 tuổi dáng người mập mạp, gương mặt vuông vức ăn nói chậm rãi đúng là bậc tu hành đạo mạo.Vị Hiền Tài hỏi tôi là Ông Ta có thể giúp được việc gì?Tôi thưa rằng tôi có một nỗi khó khăn dấu kín trong lòng từ 30 năm qua không giám thổ lộ cùng ai. Nó nguy hiễm đến tính mạng  của tôi xin Thầy giúp đỡ cho... Sở dĩ tôi tìm đến Các Vị Tu Hành Ðạo Cao Ðài là vì tôi biết họ rất hiền từ, ăn chay trường và nhất là họ không ưa gì Cộng Sản, tôi nghĩ nếu họ giúp đỡ thì tốt nếu không giúp thì cũng không đến nỗi họ giết mình! .Tôi cầm tay Vị này mà kể hết sự tình mà nước mắt thì trào tuông lả chả .Vị Hiền Tài cũng không cầm được nước mắt và hứa sẽ giúp đỡ đến nơi đến chốn.Thế rồi Người lấy giấy bút ra ghi hết những điều cần biết và nhận lá thư tôi viết sẵn cho các con tôi nhờ Thầy trao lại..

Tôi về lại nhà tôi ở Miền Tây mà hồi họp chờ mong.Một tháng rồi hai tháng trôi qua mà không thấy tin tức gì..Tôi nghĩ là chắc việc đã không thành..Bỗng một hôm tôi đang đánh cờ tướng với Ông Bạn hàng xóm thì con gái tôi chạy gọi tôi về có điện thoại.Tôi về nhà thì con gái tôi kể lại có một người gọi từ Qui Nhơn hỏi con có phải em là Nguyễn Thị Lý không ? Có Ba là người Miền Trung không? Con trả lời đúng vậy.Thì anh ấy xin gặp Ba.Con nói ba đi vắng không có ở nhà .Con hẹn 1 giờ sau gọi lại.Tôi nóng ruột quá như vậy là đúng rồi.Tôi bảo con gái tối : “Con bóp điện lại đi” (tức là con gọi điện thọai lại) cái số hồi nãy con có ghi đó, không cần chờ một tiếng đồng hồ đâu. Ðược tin như lửa đốt trong lòng tôi nôn nóng và nghĩ rằng con tôi cũng thế, nó chẳng đi đâu mà ngồi đó đợi điện thoại. Quả đúng như dự đoán bên kia đầu giây là tiếng thằng con trai lớn của tôi:

-Ba hả?,Có phải là Ba thật đó không?Con là  Trung đây.

-Ðúng là Ba đây.Con nghi ngờ là phải thôi, đay là vấn đề hệ trọng , có thể nguy hiễm đến tính mạng.Ba hỏi con có phải con là “thằng Tõ” không?Con có ba anh em, con là cháu ngoại Ông Hương Bộ Thiệp, cháu nội Ông Hương Mục Lưu, Mẹ con tên là Nguyễn Thị Thục tức Minh Thư đã mất năm Mậu Thân,Bác Ba con là Võ Thùy phải không.?Con tin là Ba thật của con đây chưa?

-Ðúng rồi!!Ba của con!!Ba biết không ? Sáng nay có một Vị Chức Sắc Cao Ðài đến Xã mình hỏi thăm Bác Ba  nói nhờ coi tuổi cho người quen và xin thuốc Nam.Gặp Ba vợ con ,ba vợ con nói Bác Ba Thùy nó đã dọn vào Qui Nhơn. Có thắng cháu Ông ta là rễ của tôi, để tôi  sai thằng nhỏ dẫn qua nhà nó nhờ nó chở  vào Qui Nhơn tìm ông Ba Thùy.Gặp Ông ấy con hỏi –“ tìm Bác Ba cuả tôi có việc chi ?chờ tôi thay đồ rồi sẽ chở honda đi, sẵn dịp mua ít đồ dùng”. Ộng thầy Cao Ðài nói “Cháu kêu Ông Võ Thùy bằng Bác, vậy chứ cha cháu đâu?”Con trả lời là “Ba cháu mất tích từ năm 75 “.Ông Thầy Cao Ðài nói “ vậy thì thôi khỏi đi,tôi đến đây để tìm cậu chứ không phải tìm Ông Thùy.”Vậy cậu là Võ Trung ? tên lúc nhỏ là Tỏ, Cha là Võ Chứng? “Sau khi phối kiểm đầy đủ chi tiết, Ông Thầy lấy thư Ba ra, số điện thoại của Ba đưa ra bảo con đọc và ghi chú.Rồi Ông đốt hương trên bàn thờ và nói với con rằng”nhiệm vụ của Ông ta đã hoàn thành xin cám ơn Trời Phật và xin đốt tất cả giấy tờ liên hệ(sau khi con đã ghi chép ). Ông Thầy dặn con từ nay sẽ không còn ai biết ai nữa,nói xong Ông ta đi mà không ngoảnh mặt lại.....

-Ðúng rồi! đó là Vị Ân Nhân mà chính Ba đã nhờ cậy. Thật cám ơn Trời Phật.

Cha con tôi hàn uyên tâm sự chặp lâu thì con tôi đề nghị là hãy xem như không có chuyện gì xãy ra để tụi con tôi chúng nó tính.Rồi thì con tôi ,cháu tôi bên Mỹ gọi về, rồi thằng H. con tôi bên Mỹ về thăm tôi và nhờ con Bác Ba nó cũng Kỷ Sư Mỹ làm giấy tờ bảo lãnh cho tôi qua Mỹ du lịch. Do đó mà tôi qua được Mỹ.”

 Tám Vinh ngồi kể cho tôi  chuyện thật đời mình mà nghe tưởng đâu như chuyện trinh thám. Ông còn cho biết là được con trai và con dâu cho đi du lịch nhiều nơi,thấy nước Mỹ thật vĩ đại quá, đẹp đẻ quá,sung sướng quá.Sung sướng nhất là được đoàn tụ với các con,các cháu.Hạnh phúc nhất là có được cô con dâu (con gái Ông Huỳnh Kh.)một người con gái Huế, hiếu hạnh hiền thục thương kính tôi rất nhiều.Mấy đứa cháu nội cũng quấn quít bên Ông.Cuộc sống thật vui vầy hạnh phúc.

Tám Vinh còn nhờ tôi chứng nhận cho hoàn cảnh của Ông Ta để xin phục hồi lý lịch, xin tị nạn ở lại Mỹ luôn.

Một lần nữa tôi lại nhân danh thiếu tá Phụ Tá Ðặc Biệt Tỉnh Bình Ðịnh chứng nhận hoàn cảnh nguy hiễm đến tính mạng của Ông Võ Chứng như thế nào để xin được khôi phục lý lịch và xin được hưởng quy chế  tị nạn Cộng Sản.Tôi đã làm đầy đủ giấy tờ, nại nhiều nhân chứng Việt, Mỹ biết rõ về việc nầy. Mọi việc tiến triển kết quả  tốt đẹp.Hiện nay ông la một nhà  phong thủy ở  San Jose(Các bạn thấy không sau 31 năm mất nước không còn lon lá chức vụ gì mà tôi vẫn  còn làm việc.Tuy là làm việc không lương.)

        Ra về Ông Tám Vinh ôm cứng lấy tôi rất lâu như ôm một người thân .

 Vợ tôi nói một câu có nhiều ý nghĩa “ Gớm hai ông trước đây đã có một thời rình mò nhau từng bước chực giết nhau, vậy mà nay sao thấy ôm nhau thân mật qúa vậy ?”.

Tôi không biết trả lời sao thật ngắn gọn cho cô giáo có nhiều oán thù với VC nầy?    Tôi vội nói :-Thì ... hoà giải hòa hợp Dân Tộc     đó mà !!!

Cầu mong dưới Trời Tự Do của Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ nầy. Ông Võ Chứng (đã khôi phục lý lịch ) -mà không còn bí danh nào khác (tức là không còn liên hệ gì với VC ) sẽ có những ngày còn lại của cuộc đời được hoàn toàn hạnh phúc.                                                                      

 

                                                                        PHAN QUANG NGHIỆP