Home Giải Trí Truyện Cười Giải trí đầu xuân

Giải trí đầu xuân PDF Print E-mail
Tác Giả: SE sưu tầm   
Chúa Nhật, 30 Tháng 1 Năm 2011 21:08

Giải trí dầu năm mới, để cười suốt năm

Một cuộc sống viên mãn

Vị giáo sư triết học  nọ đứng trên giảng đường và bắt đầu bài giảng của mình bằng cách đổ đầy đá cuội  to vào một chiếc bình. Ông hỏi sinh viên: "Theo các anh chị, chiếc bình này đã  đầy chưa?". Tất cả đều đồng ý rằng bình đã đầy.

Tiếp đó, giáo sư lại đổ  thêm sỏi vào bình và lắc nhẹ cho sỏi chèn vào các khoảng trống giữa những viên  đá cuội rồi hỏi lặp lại câu hỏi. Các sinh viên một lần nữa lại khẳng định rằng  bình đã đầy.

Giáo sư lấy ra một bao cát nhỏ và tiếp tục cho thêm vào vào  bình, lắc nhẹ cho cát chui vào các khe hở rồi lại hỏi bình đã đầy chưa. Như lần  trước, cả lớp lại đồng thanh: "Đầy rồi!".

Vị giáo sư bắt đầu triết lý: 

- Bây giờ, tôi muốn các anh chị dùng chiếc bình chứa đầy các loại vật  chất khác nhau này như một cách nhìn nhận cuộc đời mình. Những hòn đá cuội tượng  trưng cho những thứ quan trọng nhất trong đời như gia đình, người yêu và sức  khỏe... Những viên sỏi tượng trưng cho những thứ như tiền tài, công việc hoặc  chỗ ở - những thứ cũng quan trọng nhưng có thể thay thế được. Những hạt cát  tượng trưng cho những thứ lặt vặt trong cuộc sống như trang phục, chỗ để vui  chơi, ăn uống...

Giáo sư đi vào phần chính:

- Các anh chị sẽ  thấy, nếu đổ cát vào đầy bình trước thì ta sẽ không có chỗ để chứa sỏi và đá  nữa. Điều tương tự cũng xảy ra trong đời. Nếu ta dùng quá nhiều thời gian và  năng lượng vào những chuyện nhỏ nhoi, ta sẽ thiếu tập trung vào những thứ thực  sự quan trọng. Vì thế, hãy lưu tâm tới hạnh phúc của mình, hãy hò hẹn với người  yêu, chơi với con cái và dành thời gian đi khám bệnh khi cần. Hãy lập thứ tự ưu  tiên! Cần quan tâm tới những hòn đá trước, sau đó mới để cho sỏi và cát tràn đầy  chiếc bình của mình...

Cả giảng đường rộ lên tiếng vỗ tay khi vị giáo sư  kết thúc bài giảng. Đột nhiên, tiếng vỗ tay ngừng bặt khi một sinh viên đeo balô  tiến lên bục giảng. Anh ta lấy ra một lon bia, bật nắp và rót vào chiếc bình của  giáo sư rồi hỏi:

- Thưa giáo sư, như thế này có thể nói rằng chiếc bình  đã đầy rồi chứ?

Bị bất ngờ, giáo sư không thốt lên được câu nào. Anh  chàng sinh viên quay xuống phía lớp học và tự trả lời câu hỏi của mình: 

- Như vậy, chúng ta có thể đi đến kết luận, rằng dù cuộc sống của các  bạn có đầy đủ đến đâu đi nữa, bạn vẫn luôn có chỗ cho bia.


 Kiếp người

Khi Chúa tạo ra con  lừa, Người phán: "Ngươi sẽ làm một con lừa có trí tuệ khiêm tốn, làm việc quần  quật từ sáng sớm tới tối mịt, thồ những gánh nặng oằn lưng mà chỉ được ăn cỏ. Bù  lại những vất vả đó, ngươi sẽ được sống tới 50 năm".

Con lừa trả lời: 

- Sống như vậy 50 năm thì thật là khốn khổ. Xin Người cho con sống không  quá 20 năm thôi.

Chúa chấp thuận ước nguyện của con lừa. Người tiếp tục  tạo ra con chó và nói với nó:

- Ngươi sẽ trông coi nơi ở, bảo vệ tài sản  của con người, kẻ sẽ coi ngươi là bạn hữu thân thiết nhất. Ngươi sẽ ăn cơm thừa  canh cặn của hắn và sống 25 năm.

Con chó đáp:

- Cảm ơn Người!  Nhưng sống kiếp con chó trong 25 năm là một hình phạt quá nặng. Xin Chúa cho  cuộc đời con chỉ kéo dài dưới 10 năm thôi!

Lời thỉnh nguyện của con chó  được chấp nhận. Thế rồi, Chúa tạo ra con khỉ và bảo nó:

- Ngươi sinh ra  làm kiếp con khỉ. Ngươi sẽ đánh đu từ cây nọ qua cây kia, hành động như một gã  ngốc. Ngươi sẽ có bộ dạng tức cười, chuyên làm trò cười cho thiên hạ. Tuổi thọ  của ngươi là 20 năm.

Con khỉ tạ ơn Chúa rồi than thở:

- Cuộc  sống như thế kéo dài tới 20 năm thật là một cực hình. Xin người cho con sống 10  năm thôi.

Chúa nhân từ chấp nhận lời thỉnh cầu. Người tiếp tục tạo ra  con người rồi phán:

- Ngươi là con người, sinh vật cao cấp duy nhất biết  đi trên đôi chân ở trái đất này. Ngươi sẽ sử dụng trí tuệ để làm chủ mọi sinh  vật trên thế giới. Ngươi sẽ thống trị địa cầu và thọ 20 năm.

Con người  cầu xin:

- Thưa Chúa! Kiếp người 20 năm thật quá ngắn ngủi. Xin Người  hãy ban cho con 20 năm mà con lừa đã từ chối, 15 năm mà con chó không chịu nhận  và 10 năm con khỉ vứt bỏ.

Thế là, Chúa cho người đàn ông sống 20 năm làm  kiếp con người. Kế đó, anh ta lấy vợ và sống 20 năm kiếp con lừa, làm việc quần  quật với những gánh nặng trên lưng. Tiếp theo, khi có con, anh phải sống 15 năm  kiếp con chó, trông coi nhà cửa và xơi những đồ ăn thừa mà lũ con để lại. 10 năm  cuối đời, anh ta sống kiếp con khỉ, hành động như một gã ngốc để mua vui cho lũ  cháu.


Kỹ nghệ thoát thân

Bàn tiệc  có bốn người: hai nam và hai nữ. Nam: một trẻ một già; nữ: một đẹp, một không  xấu lắm.
Nếu đó  là hai cặp thì quá đẹp cho một buổi tiệc, nhưng chẳng có ai cặp với ai. Họ đến  đây, ngay tại cái bàn Vip của nhà hàng nhiều sao này để từ biệt người thứ năm,  kẻ chi tiền thường trực cho các cuộc gặp mặt. Một chiếc ghế chính giữa vẫn được  kéo ra, ly rượu rót sẵn để dành cho người bạn tốt vừa “dựa cột” sáng nay. 
Người  đàn ông lớn tuổi nhất lên tiếng, phá tan cái không khí nặng nề của bàn tiệc: 
- Nào,  chúng ta hãy nâng ly, chúc anh ấy thượng lộ bình an.
Bốn cái  ly cụng nhau cái cốp và từng cái ly lần lượt chạm vào chiếc ly của người vừa ra  đi. Có tiếng sụt sùi của người trẻ đẹp:
- Có mỗi  căn nhà tặng em mà anh cũng khai ra, giờ thì em biết nương tựa nơi  mô?
Người  đàn bà còn lại nhếch mép cười:
- Sao  trước đây chị nghe em nói là thêm một tài khoản ở ngân hàng, một ít nữ trang và  chiếc @ nữa? Thôi em ạ, vậy cũng đủ sống tạm qua ngày và chờ đợi vậy. 
- Chờ  cái gì hả chị? Cô trẻ đẹp ngơ ngác.
- Chờ  người hùng tiếp theo, cái này em phải rành hơn chị chứ. Như chị đây vừa mang  tiếng vừa chẳng được bao nhiêu mà bây giờ chẳng biết chờ cái gì nữa.
Người  đàn ông trẻ bĩu môi:
- Chị  thoát quá đẹp, chỉ bị khiển trách lại còn nguyên chức vụ, còn đòi gì nữa? Thế  không phải lô đất mua ở ngoại thành là tiền kiếm chác được từ anh ấy à? Còn cái  khoản chờ gì thì chị cần gì phải lo, lúc nào mà chẳng có những con mồi béo bở  dẫn xác đến ngân hàng của chị. Tôi đây mới chán, tự dưng mất mẹ nó chức trưởng  phòng.
Người  đàn ông tóc muối tiêu mỉa mai:
- Chức  trưởng phòng của cậu nó không tự dưng mất đâu, nó được đổi bằng cái nhà ba tầng  và những cuộc ăn chơi tới bến đấy thôi. Đáng ra cậu phải mất luôn cái chức...  công dân nữa mới phải.
Tay trẻ  tuổi nghiến răng:
- Thế  còn ông? Ông làm như tôi không biết hai đứa con ông đang học ở nước ngoài là  tiền ở đâu ra chắc? Rồi tiền nuôi con bồ nhí bên quận 13 thời gian qua ông đào  đâu ra, rồi những chuyến đi nước ngoài liên tục của ông…
Người  đàn bà trẻ đẹp bỗng nổi nóng:
- Các  người làm sao vậy? Chẳng phải các người hẹn nhau đến đây để tưởng nhớ anh ấy à?  Tất cả các người đều bình an vô sự rồi. Chỉ có mình anh ấy phải dựa cột, cầu cho  anh ấy được siêu thoát - Một giọt nước mắt có hình viên đạn lăn trên khuôn mặt  trái xoan của người đẹp nổi tiếng này.
Người  đàn ông tóc muối tiêu đề nghị:
- Chúng  ta nên dành một phút im lặng để nhớ đến anh ấy.
Im lặng,  chỉ còn nghe tiếng ro ro của máy lạnh cho đến khi một gã bồi bàn đẩy cửa bê món  súp vi cá vào. Đặt món ăn lên bàn xong, gã bồi bàn bỗng đến bên chiếc ghế trống  sụt sùi:
- Tội  nghiệp anh quá, từ đây em mất đi một ông khách sộp, em còn nhớ là chỉ mở cửa nhà  vệ sinh giùm mà anh cũng boa hai tờ xanh, phủi tí thức ăn dính trên áo cho anh  cũng được đút túi bốn tờ...
Gã vừa  quệt nước mắt vừa đi ra. Cả bàn sì sụp ăn và uống. Rồi người đàn bà không còn  đẹp than thở:
- Đúng  là có những người như anh ấy thì xã hội này có thêm màu sắc. Tiền từ ngân hàng  và từ túi của những kẻ suốt đời ky cóp được dịp chạy vòng vòng và nằm lại những  nơi cần nằm. Anh ấy chết đi rồi chúng ta sống làm sao đây?
Người  đàn ông trẻ tuổi lạc quan:
- Sẽ có  người khác, chắc chắn thế, bởi vì chúng ta vẫn đang sống đây. Khi thấy có người  hùng xuất hiện chị sẽ cho vay tiền, tôi sẽ duyệt dự án và ông cứ chuẩn bị sẵn  thư tay... Còn em, người đẹp ạ, em sẽ làm cho người hùng cảm nhận được mình  chính là người hùng.
Cả bốn  người cùng nâng ly mừng cho câu nói quá hay. Lần này họ không chạm vào ly của  người vắng mặt nữa.
Bữa tiệc  gần tàn, thoáng thấy gã bồi bàn đem tờ hóa đơn đến, ông muối tiêu đi ra phía cửa  sổ gọi điện thoại, cô trẻ đẹp xin lỗi phải vào nhà vệ sinh, người đàn bà không  còn xuân sắc lấy gương soi ra chăm chú sửa lại sắc đẹp và người còn lại cúi đầu  lục túi tìm hoài chiếc hộp quẹt... Trả tiền không phải là thói quen của tất cả  họ.
Gã bồi  bàn đằng hắng rồi nói to:
- Thanh toán đi các vị ơi, đây là nhà hàng chứ đâu  phải là... tòa án.