Thơ CON CÓC |
Tác Giả: Mây-Cao-Nguyên | |||
Chúa Nhật, 20 Tháng 2 Năm 2011 20:02 | |||
Lúc này mấy ông già về Việt Nam cưới vợ bé nhiều quá, không những tại Canada mà còn khắp mọi nơi trên thế giới. Các ông cụ từ 60 tuổi trở lên đi về cưới các “bà cụ” 17-18, bao nhiêu tiền dành dụm để dưỡng già được các “bà cụ giữ hộ”. Qua lại bên này, các cụ vẫn tiếp tục gửi tiền về để nhờ “dượng” nuôi dùm. Thấy nhân tình thế thái tréo cẳng ngỗng, tôi “tức cảnh sinh tình” làm ít vần thơ con cóc này để riêng tặng họ:
Tặng ông già hảo ngọt: Tôi nghe thiên hạ họ đồn ông,
Vợ xấu: Lời bàn: Thường tình người ta tự xưa đến nay, ai cũng thích đẹp, chuộng đẹp. Xem như câu Đức Khổng Tử nói: “Ngô vị kiến hiếu đức như hiếu sắc giả dã” thì đủ rõ. Tuy vậy, cái đẹp có hạn, cái nết vô cùng. Thế gian, những kẻ đem cái đẹp mà thờ người, mua chuộc lòng người, đến khi cái đẹp kém xuân, thường phải người ta cư xử ra tình phụ bạc. Đến như cái nết thì êm đềm thấm thía, cảm hóa được người, khả dĩ làm cho người ta càng biết, càng thân yêu, càng thân yêu càng kính phục, vì thế mà thường được trọn vẹn suốt đời. Vợ Hứa Doãn đây lanh trí khôn lắm thật. Chỉ một câu nói mà làm cho tan hết được nỗi bất bình của chồng và khiến cho chồng suốt đời phải yêu vì cái duyên lặn vào trong. Thế chẳng phải là “cái nết đánh chết được cái đẹp” là gì. Nhưng được những người như vợ Hứa Doãn rất là hiếm vậy. Ở đời kể đã được mấy tay có thể lấy đức mà thay sắc hay thường khi đã xấu người lại thêm xấu cả nết nữa.
|