Home Tin Tức Bình Luận Những phản ứng điên cuồng của con thú bị dồn đến chân tường!

Những phản ứng điên cuồng của con thú bị dồn đến chân tường! PDF Print E-mail
Tác Giả: Mặc Giao   
Thứ Ba, 02 Tháng 8 Năm 2011 19:19

 Bài bình luận sau đây được trình bày trên Diễn Đàn PALTALK "chinhtri"

 (Diễn Đàn Tranh Luận Chính Trị Dân Chủ), là một trong các diễn dàn hội luận diễn ra mỗi tối Chủ Nhật hàng tuần lúc 7:00--10:00 giờ tối California (luân phiên giữa hai room "chinhtri" và "nguoidan")--- thực hiện bởi các anh chị em  yểm trợ Khối 8406 và đồng bào quốc nội đấu tranh cứu nước Việt Nam.


Nhà văn Mặc Giao, nguyên là cựu dân biểu Việt Nam Cộng Hòa, và ông hiện là Chủ tịch Ủy Ban Canada Tự Do Tôn Giáo cho Việt Nam. Sau đây là bài nhận định của ông Mặc Giao về những cuôc biểu tình liên tiếp tại Việt Nam, và bí mật về những thoả thuận giữa CSVN và Trung Quốc. Cũng nhân dịp này, ông Mặc Giao có đôi điều nhận dịnh về việc nhà nước Việt Cộng mới bắt giam trở lại linh mục Nguyễn Văn Lý.


Kính thưa quý vị


 Hôm nay tôi xin thưa với toàn thể quý vị về những cuộc biểu tình liên tiếp diễn ra tại Việt Nam, và những biến chuyển mới của những cuộc biểu tình đó. Đồng thời, chúng tôi cũng thấy có một vấn đề rất là quan trọng, đó là, rất có thể có những thoả thuận ngầm giữa cộng sản Việt Nam và Trung Quốc, cho nên cộng sản Việt Nam không dám có những hành động hay lời nói gì để bảo vể lãnh thổ và lãnh hải của Đất Nước, và luôn luôn chịu khuất phục, hay nói một cách khác là có một thái độ rất nhu nhược đối với Trung Quốc, vì họ đang bị một mối đe dọa gì đó rất lớn, đè nặng trên cổ họ.


Vậy tôi xin được trình bày và phân tích những vấn đề đó. Cuối cùng, chúng tôi cũng sẽ đưa nhận định về những lý do tại sao linh mục Nguyễn văn Lý lại bị cộng sản Hà nội bắt giữ trở lại.


Chúng ta đều biết rằng, Cộng sản VN vừa diễn xong tấn tuồng sắp xếp ban lãnh đạo mới cho quốc gia. Chưa cần nói tới vấn đề nguyên tắc ai cho phép một đảng tự nhận đại diện nhân dân để chỉ định những người lãnh đạo đất nước, chỉ cần nhìn vào thành phần được chỉ định, người ta đã ngao ngán thấy rõ tình trạng bình cũ rượu cũ, cũ đến độ khiến mọi người có cảm tưởng đảng cộng sản VN đã cạn kiệt mọi sáng kiến và cạn kiệt luôn cả nguồn nhân lực có khả năng lãnh đạo. Quay đi quay lại cũng tiếp tục đi con đường mòn đảng độc tôn đè đầu bóp cổ dân, cũng chỉ có một số bộ mặt cũ kỹ, vô tài thiếu đức, tự dàn xếp với nhau để chia chác chỗ ngồi.


 Chính vì họ tự biết mình không có tư cách đại diện cho ai, không được ai yêu mến cảm phục, nếu không nói là bị cả nước ghét bỏ, dĩ nhiên trừ đám tay sai, nên họ chẳng thương yêu gì dân, chẳng quan tâm tới quyền lợi của đất nước. Họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ chỗ ngồi và túi tiền của họ, kể cả đàn áp dân tàn nhẫn và bán nước cho ngoại bang.

     Tài kinh bang tế thế thì không có. Tài đàn áp dân thì vô địch. Cướp nhà cướp đất của dân rồi lại đánh đập, bắt nhốt những nạn nhân đi khiếu kiện. Ai lên tiếng đòi tự do, dân chủ và nhân quyền là bị công an sách nhiễu, đánh đập tàn ác và đưa ra tòa kết án tù. Hết hạn tù vẫn còn bị nhốt tại một nơi thân nhân không biết, bị mất một tay không rõ lý do. Đó là trường hợp blogger Điếu Cầy. Dân vô tội bị công an đánh chết ngoài đường. Nhiều người chết khi bị giam giữ tại đồn công an.

 

Đáng phẫn nộ nhất là công an hành xử một cách tàn bạo, đầy lòng thù hận với những người yêu nước đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược. Công an ngăn cản, đánh đập người đi biểu tình, khiêng như khiêng heo ném lên xe chở về bót, thậm chí còn đạp vào mặt một người đã bị hai công an khác kẹp hai tay. Nếu không có lệnh của cấp trên, nếu không được dậy nuôi lòng thù hận với những người dám làm khác mệnh lệnh của đảng, thì công an không dám hành động như thế. Những lời phản kháng, những vần thơ bộc phát, đã làm rúng động lòng người: “Đạp vào mặt dân là đạp vào mặt tổ quốc”.

 

Dù bị đàn áp dã man như vậy, Hà Nội đã liên tiếp biểu tình 8 ngày Chúa Nhật và hứa hẹn sẽ còn biểu tình liên tục. Sài Gòn cũng đã rầm rộ xuống đường cùng với Hà Nội, và ngày 27/7/2011, các nhân sĩ trí thức Sài Gòn đã phối hợp với Câu Lạc Bộ Nguyễn Văn Bình tổ chức lễ tưởng niệm các chiến sĩ cả hai chế độ Nam Bắc đã hy sinh tại Hoàng Sa năm 1974 và Trường Sa năm 1988. Dịp này, bà qủa phụ Trung Tá Ngụy Văn Thà, một hạm trưởng của Hải Quân VNCH đã hy sinh trong trận bảo vệ Hoàng Sa, cũng được mời. Bà đã dương cao tấm biển đả đảo Trung Cộng xâm lăng.

 

 Cũng trong tinh thần nhớ ơn những người đã hy sinh bảo vệ tổ quốc, cuộc biểu tình tại Hà Nội ngày Chúa Nhật 24/7/2011 cũng có mục đọc tên vinh danh toàn thể các chiến sĩ, không phân biệt chiến tuyến, đã hy sinh tại Hoàng Sa và Trường Sa. Tên của mỗi người, ngày và nơi hy sinh được viết trên một tờ bià và được người đi biểu tình trân trọng giơ cao. Đây là một thể hiện mới của lòng dân. Họ thách thức nhà cầm quyền. Họ không sợ những đàn áp. Họ khinh bỉ thái độ vũ phu và hèn nhát của những kẻ đại diện công quyền.
 

   Qua những hành động này, ai cũng phải hiểu những cuộc biểu tình liên tục không phải chỉ để phản đối Trung Quốc xâm lược, nhưng còn gián tiếp nhắm vào hàng ngũ lãnh đạo cộng sản VN. Những khẩu hiệu viết “Vì đâu? Vì ai? Hãy đứng dậy” và khẩu hiệu hô “Đả đảo Nguyễn Tấn Dũng” đã xuất hiện trong các cuộc biểu tình ở Hà Nội. Đồng bào biểu tình liên tục để tỏ ý chí, để thi gan với những người cầm quyền, để đánh thức lòng dân, để tập dược cho những cuộc tranh đấu lớn hơn, để tạo thời cơ cho một cuộc hội lớn của dân tộc. Cộng sản hiểu điều này nên rất lo sợ và càng gia tăng đàn áp.


        Một mối lo lớn khác của cộng sản VN là sợ Trung Quốc công bố thỏa thuận ngầm mà họ đã ký kết với Trung Quốc. Ngay sau khi bị tầu Trung Quốc cắt dây cáp của hai tầu tìm dầu và đánh đuổi nhiều tầu đánh cá của VN, Thứ Trưởng Ngoại Giao Hồ Xuân Sơn đã phải đi ngay Bắc Kinh gặp Thứ Trưởng Ngoại Giao Trung Quốc Trương Chí Quân ngày 25-6-2011 và yết kiến đại đồng chí Đới Bình Quốc, Ủy viên Ngoại Vụ của Trung Ương đảng công sản Trung Hoa.


Sau cuộc yết kiến này, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Trung Quốc Hồng Lỗi, trong cuộc họp báo ngày 28-6-2011, đã tặng cho Hồ Xuân Sơn một cái tát nẩy lửa khi khẳng định “Biển Nam Trung Hoa hoàn toàn thuộc chủ quyền Trung Quốc là điều không thể bàn cãi”, nhất là đã buộc chặt VN vào cái gọi là “thỏa thuận đã đạt được”. Ý này cũng được lặp lại trong công bố chung được Tân Hoa Xã đăng tải: “Trung Quốc hy vọng phiá VN sẽ thực thi điều đã thỏa thuận với chúng tôi”
       “Thỏa thuận đã đạt được” là cái gì? 18 nhà trí thức VN đã yêu cầu Bộ Ngoại Giao giải thích nhưng Bộ đã tìm cách né tránh. Mọi người đều muốn biết cộng sản VN đã thỏa thuận ngầm với Trung Quốc những gì mà Bắc Kinh cứ nhắc đi nhắc lại hoài để cột trói và đe dọa Hà Nội?.


Nếu không sợ há miệng mắc quai thì tại sao không dám công khai hóa những thỏa thuận ngầm với Trung Quốc? Nếu không sợ lòi bộ mặt phản dân, bán nước thì việc gì phải năn nỉ Trung Quốc giữ kín và sợ Trung Quốc “bật mí” đến thế? Như vậy thỏa thuận ngầm chỉ có thể là bán đứng các hải đảo và Biển Đông cho Trung Quốc để trả nợ cho hai cuộc chiến tranh và được bảo đảm sẽ được cứu khi có nội loạn hoặc ngoại xâm. Nếu không đúng như vậy thì chẳng có gì phải dấu kín.


Vì những lý do trên, cộng sản Việt Nam mới sợ các cuộc biểu tình của những người yêu nước. Nếu không bịt miệng những người chống Trung Quốc, nếu không cản những người xuống đường tiến đến tòa đại sứ và các tòa lãnh sự Trung Quốc, đàn anh Trung Quốc sẽ nổi giận, sẽ phá từ trong đảng phá ra và sẽ tiết lộ những thỏa thuận bán nước mà cộng sản VN đã ký với Trung Quốc. Lúc đó những người lãnh đạo ở Ba Đình sẽ ăn nói làm sao với nhân dân VN? Họ sẽ bị lộ bộ mặt bán nước. Dân Việt Nam sẽ phản ứng thế nào, chắc ai cũng đoán ra.


      Vụ cộng sản Hà Nội mới bắt Linh mục Nguyễn Văn Lý trở lại nhà tù biết đâu cũng nằm trong âm mưu của Trung Quốc. Họ sai vây cánh của họ trong Bộ Chính Trị của đảng cộng sản VN thực hiện việc này để phá phe có khuynh hướng dựa vào Khối ASEAN và Hoa Kỳ để làm đối trọng (chưa dám nói tới chuyện chống) với Trung Quốc. Cũng có thể Hà Nội bắt lại Linh mục Lý để làm lá bài trao đổi với Mỹ khi thấy Quốc Hội và Bộ Ngoại Giao Mỹ lên giọng về nhân quyền

 

 Dù sao việc bắt một nhà tu 64 tuổi, đang bị bệnh hoạn và tàn phế, chỉ vì tội ngồi tại chỗ đòi tự do dân chủ và nhân quyền, một lần nữa chứng tỏ những người lãnh đạo Việt Nam là những kẻ không có tình người, không có tình đồng bào, sẵn sàng làm mọi điều ác để duy trì quyền hành và lợi ích của riêng mình. Hành động này đã bị dân Việt Nam trong và ngoài nước, các tổ chức quốc tế, các tổ chức nhân quyền, các chính phủ, đặc biệt Hoa Kỳ và Canada, nhất loạt lên tiếng phản đối và đòi trả tự do cho Linh mục Nguyễn Văn Lý tức khắc và vô điều kiện. Thật đẹp mặt cho một nhà nước đòi ngồi chung chiếu với thế giới văn minh! Thật hổ thẹn cho Việt Nam!


       Cộng sản Việt Nam hiện nay tứ bề thọ địch. Họ như con thú điên cuồng, cố vùng vẫy và cắn càn để tự vệ vì đã bị dồn tới chân tường. Càng hung hăng lồng lộn càng tạo sự căm phẫn, chán ghét cho quần chúng. Đến khi những thỏa thuận mật ký với Trung Quốc được đưa ra ánh sáng, họ sẽ lộ nguyên hình những kẻ phản bội bán nước cầu vinh.

Nhân dân sẽ có những lý do rất cụ thể để dẹp bỏ tập đoàn phản quốc này. Cuộc đấu tranh bảo vệ tổ quốc, dẹp kẻ nội thù sẽ có mục tiêu sờ thấy được, nhìn thấy rõ, không xa vời, cao siêu và thuần ý niệm như tự do, dân chủ, nhân quyền, dù những lý tưởng này vẫn luôn luôn được trân quý.