Home Tin Tức Bình Luận Nỗi nhục Non Sông.

Nỗi nhục Non Sông. PDF Print E-mail
Tác Giả: Bảo Giang   
Thứ Ba, 04 Tháng 10 Năm 2011 04:46

Cách đây ba năm, ngày 20-9-2008, trong phiên họp gọi là giải trình sự kiện về việc nhà nước đã cho xe ủi đất đến ủi bằng khu đất nhà Chung để làm công viên cây xanh.

Tổng Giám Mục Ngô quang Kiệt đã công bố Tuyên Ngôn Công Lý( tôi gọi như thế) ngay tại văn phòng của UB/NDHN, trước sự hiện diện đông đủ của các cấp thuộc hàng lãnh đạo đảng và hành chánh của thành phố HN, và một số viên chức tại Tòa Giám Mục. Bài phát biểu này đã gây ra một nguồn công luận trái chiều, với những hậu qủa như những vết thương khó lành:

-  Về phía nhà nước. Ngay lập tức, Việt cộng đã điên cuồng xử dụng mọi phương tiện truyền thông, truyền thanh, rỉ tai ở mọi nơi, mọi chốn, mọi cấp, để bôi lọ phỉ báng, lẫn buộc tội cá nhân vị TGM Hà Nội với ý đồ đẩy ông ra khỏi cương vị TGM ở Hà Nội. Trong số những ngưòi điên cuồng vào cuộc đánh phá ông theo lệnh Việt cộng, có ông nhà báo, nhà giáo Sử thuộc đại học Huế, Hà văn Thịnh. 

-  Về phía giáo dân Việt Nam, cách riêng là Hà Nội, đã tràn nước mắt khi TGM Kiệt vì những thói đê hèn của Việt cộng ngăn cản ông trong công tác Mục Vụ, ông đã từ nhiệm rời chức vụ TGM Hà Nội. Về phía nhân dân Việt Nam, triệu triệu tim lòng như tan vỡ ra vì hình ảnh của một chính nhân quân tử yêu nước đã bị buộc phải  rời quê hưong trên một chuyến bay về đêm. Họ đau xót không phải chỉ là thương cho thân phận của ông, nhưng là đau xót khi niềm tin vào Công Lý, Sự Thật, cho toàn dân đã bị tổn thương nặng nề.

- Về phần những kẻ đấu tố ông, chẳng nói ra thì ai cũng biết, mặt họ “đỏ như vang” (đỏ, không phải là vì uống rượu say đâu, chíến thắng nhớn đấy)!

Câu chuyện ấy những tưởng là sẽ ngủ yên theo dĩ vàng. Người ta có nhắc đến thì cũng như nhắc đến một cơn đau của dân tộc Việt thôi. Không ngờ, chỉ sau ba năm, câu chuyện ấy bỗng nhiên nóng hẳn lên, không phải chỉ nóng trên báo chí công luận, nhưng còn là ở mọi nơi, mọi chốn, người ta không ngớt bàn tán về câu chuyện này. Nhưng lần này, họ bàn tán đến tương quan của niềm vui, hơn thế, khát vọng cho ngày mới. Bởi lẽ,  Sự Thật và Công Lý đã đang lộ tỏ ở trên đường. Mà người làm cho lộ tỏ Sự Thật lần này lại là ông Hà văn Thịnh, người đã đánh phá TGM Kiệt trước đây. Nhưng khác với lần trước, lần này ông trải nỗi lòng của mình trong lá thư như là một lời tạ lỗi chân thành với TGM Kiệt. Tại sao, lại có sự kiện của hôm nay?

Xin được trở về chuyện ba năm trước. Theo tôi, trong lời phát biểu của TGM Kiệt tại UB/NDHN vào ngày 20-9-2008, có hai điểm nhấn căn bản sau:

1.“ Tôn giáo là cái quyền của con người, không phải là một ân huệ Xin-. Cho”

2. “ Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam, đi đâu cũng bị soi xét. Chúng tôi buồn lắm chứ. Chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét gì cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng thế. Còn người Việt Nam chúng ta thì tôi cũng mong đất nước lớn mạnh lắm và làm sao thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp, để cho đất nước chúng ta mạnh, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng”

Về điều thứ nhất.  Đây là một mệnh đề xác định mà mọi ngưòi được sinh ra ở trên trái đất này, ai ai cũng biết và cũng đều tôn trọng, ngoại trừ tập đoàn cộng sản, trong đó có tập đoàn cộng sản tại Việt Nam là chối bỏ cái quyền hạn này của con người, bởi vì CS chủ trương và bảo vệ thuyết vô thần, vô tôn giáo. Theo đó, dù có muốn, Việt cộng cũng không có cách nào cắn xén  một mệnh đề đã được xác định ấy ra, và ghép lại theo ý của mình để mở ra một cuộc đấu tố vị TGM vừa có lòng Nhân Ái, vừa có đầy lòng yêu dân thương quê hương này. Theo đó, cũng không có gì để bàn thêm về điểm này nữa.

Sang phần thứ hai của bản tuyên ngôn thì lại khác. Trước hết, nhà nước cộng sản không phải là không thấy, không hiểu được cái nhục nhã trong lời công bố của TGM Ngô Quang Kiệt mang ý nghĩa gì. Nhưng với bản ngã đa trá và gian dối, họ không dám chấp nhận một sự thật là: đảng Cộng Sản Việt Nam chính là nguyên nhân tạo ra  Nỗi Nhục cho Non Sông, làm cho ô uế dòng sử Việt, cũng như tạo ra nỗi nhục cho Việt Nam trên trường quốc tế. Tệ hơn thế, CS vẫn ngạo mạn trên nỗi thống khổ của cả dân tộc và cho rằng không ai dám nói động đến những tội ác tày trời của chúng. Kết qủa, ngày 20-9-2008, TGM Kiệt đã công khai giữa công đường của nhà nước mà  lên tiếng, cảnh tỉnh cái chế độ này phải có chừng  mực và phải tôn trọng Công Lý, Sự Thật và Nhân Quyền của toàn dân. Đó là hướng đi cần thiết để lần lần lấy lại niềm tin, tự chủ, ngõ hầu có thể thăng tiến đất nước trên trường quốc tế, rửa được Nỗi nhục của Non Sông. Nói cách khác, trong bài phát biểu ấy, ông đã mạnh dạn nói lên hai lý lẽ chính của đất nưóc. Đó là Công Lý và Tự Ái của dân tộc Việt cần phải được thể hiện và trân trọng trên mọi phần đất nước, ngõ hầu  đưa đất nước vào vận hội với trường quốc tế.

Tiếc thay, sự việc hiển nhiên và mọi ngưòi đều hiểu ra lẽ thật là như thế. Nhưng cộng sản với đảng tính đầy bạo lực, không nhân bản, trái ngược với bản ngã của con người là chấp nhận sự thật, nên đã chụp lấy những lời lẽ bộc trực, chân thành của ông, rồi cắt xén và ghép gán lại ý nghĩa theo một chiều hướng xấu xa. Từ đó, mở ra cuộc đấu tố ông trên mọi mặt của truyên thông, truyền thanh, truyền hình và truyên truyền rỉ tai đến tận hang cùng ngõ hẽm của mọi phần đất nước, với một mục đích duy nhất là chà đạp Công Lý của đất nưóc, chà đạp Nhân Phẩm của ngưòi dân, tạo thêm nỗi nhục lớn cho đất nước. Rồi tiêp tục khơi nguồn cho gian dối, tráo trở vươn lên theo cái bạo lực và bản ngã tính của cộng sản để phá nát luân thường đạo lý của dân tộc.

Sự việc có phải như thế hay không, hay đây chỉ là lý luận một chiều để bôi nhọ, kết án Việt cộng?

Để trả lời, xin mời qúy độc gỉa hãy đọc những phần tôi trích ra ở dưói đây, xem cái “nhục nhã” mà TGM Kiệt nói đến trong ngày 20-9-2008 là cái nhục nhã mang ý nghĩa gì? Nó có phải là lòng tự trọng của con dân Việt Nam cần phải biểu lộ hay không? Hay những phần trích ra ở dưới đây là niềm kiêu hãnh, đáng tự hào của người Việt Nam do nhà nước rêu rao?

A. Thư Hồ chí Minh xin làm nô lệ và xin phép ngoại bang để giết hại đồng bào Việt Nam:

1.     thư ngày 06-6-2038. gởi quan thầy Liên Sô. : “Đồng chí hãy phân tôi đi đâu đó, hay là giữ tôi ở lại đây. Hãy giao cho tôi một  việc làm gì mà theo đồng chí cho à có ích? ( HCM toàn tập, tập 3 trang 90)

2.      Thư của HCM đề ngày 31-10-1952 gởi cho Stalin để xin chỉ thị về việc cải cách ruộng đất, giết người ở miền bắc vào năm 1954: “Đồng chí Stalin kính mến, Tôi gởi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất của đảng Lao Động Việt Nam ( tên của đảng cộng sản lúc bấy giờ). Đề án này tôi đã hoàn thành với sự giúp đỡ của hai đồng chí Liu Shaoshi và Van szia-Sian. Đề nghị đồng chí tìm hiểu và  đưa ra chỉ thị về đề án này”*(1)

Một kẻ tự xin làm nô lệ cho ngoại bang như thế này thì y còn biết đến chữ đồng bào, chữ tổ quốc của y hay không?  Hãy nhìn cung cách xin làm nô lệ cho ngoại bang của lãnh tụ Việt cộng Hồ chí Minh xem nó “chói lọi” như thế nào: “ hãy giao  cho tôi một viêc làm gì mà theo đồng chí cho là có ích”. HCM xin như thế, nên sau này Stalin giao cho HCM việc giết người Việt Nam thì việc giết người ấy, theo Hồ,  cũng là “có ích”  chăng?

Bạn đọc nghĩ sao về lá thư này?  Phần tôi thì dựng cả tóc gáy lên khi đọc lại đoạn thư này. Bởi vì, một kẻ tự cho mình là lãnh tụ của lực lượng giải phóng dân tộc chống áp bức, độc tài phong kiến và thực dân, một kẻ được Việt cộng  đánh bóng là có công và hoàn thành việc thống nhất đất nước, là kẻ yêu nước hơn yêu mình. Nhưng thực tế là kẻ đã làm bản kế hoạch giết đồng bào mình trong cuộc đấu tố cải cách ruộng  đất 1953-1956, với sự trợ giúp của hai tên quan thầy Lin và Van, (tàu cộng)  rồi trình  kế hoạch đó lên cho Stalin, kẻ thù của nhân loại, cứu xét và xin chỉ thị để thi hành!  Thật là kinh khủng rụng rời. Tôi dám chắc là trên thế gian này khó có tên nô lệ thứ hai như Hồ chí Minh!

B. Bấy nhiêu vẫn chưa hết,  sau Hồ chí Minh là đến Đặng xuân Khu, tức Trường Chinh,  tổng bí thư của đảng Việt cộng. Kẻ đã hô hào và chả biết nhân danh ai, Y xin cho Việt Nam được làm chư hầu cho Tàu cộng: Khu viết:

“Việt Minh Vận Động  cho Việt Nam làm Chư Hầu Trung Quốc

“Hỡi đồng bào thân mến!

Tại sao lại nhận vào trong nước Việt Nam yêu mến của chúng ta, là một nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung quốc, cái thứ chữ kỳ quặc của bọn da trắng Tư Bản đem vào!  ………..

“Không, đồng bào của ta nên loại hẳn cách viết theo lối âu tây ấy - một cách viết rõ ràng có mau thật đấy - và ta hãy trở về với thứ chữ của ông bà ta ngày trước, là thứ chữ nho của Trung Quốc.

“Vả chăng, người Trung Hoa, bạn của ta - mà có lẽ là thầy của chúng ta nữa, ta không hổ thẹn mà nhìn nhận như thế” . Thư đăng trên báo tờ nhật báo Tiếng Dội số 462, năm thứ 3, đề ngày Thứ Sáu 24, Aug 1951, Âm lịch 22 tháng Bảy (Thiếu) năm Tân Mão. 

-- Việt cộng chắc là đời đời hãnh diện vì lời kêu gọi của viên tổng bí đảng  này?

3.     Tháng 6-1956 , thứ trưởng ngoại giao Việt cộng Ung văn Khiêm, thừa hành của HCM nói với  Li zhimin, xử lý tòa đại sứ Trung cộng tại Hà Nội là ” Theo những dữ kiện của Việt Nam, hai quần đảo  Hoàng Sa, Trường Sa là một bộ phận lịch sử của Trung Quốc.” Fran Ching,( Far economic review. Feb,10-94.
 
4.   Ngày 04-7-1957 Trung cộng tuyên bố  bề rộng của lãnh hải là 12 hải lý  được áp dụng cả trên các vùng quần đảo Đông Sa, Tây Sa, Trung sa và Nam ( vùng biển Trường Sa và Hoàng Sa)  thì chỉ mấy ngày sau. Ngày 14-9-1957, Phạm văn Đồng, dưới sự chỉ đạo của HCM gởi công hàm cho Trung cộng ủng hộ lời tuyên bố của Trung Cộng. Nghĩa là công nhận vùng Hoàng, Trường Sa thuộc về Trung cộng.

Làm người Việt Nam bạn thấy đây là cái nhục cho Quốc Thể của Việt Nam hay đây là điều đáng tự hào? Ấy là chưa kể đến hàng trăm chuyện khác do các viên chức cao cấp của Việt cộng trong ngành ngoại giao đã lạm dụng quy chế ngoại giao do quốc tế ban cho để trộm cắp, đi mò xò ở bãi biển, buôn lậu ở hải ngoại, đều là những hành vì làm bại hoại cho hai chữ Việt Nam trên trưòng quốc tế.  Cũng chưa kể đến chuyện tàu thuyền của ngư dân Việt Nam hoạt động trên vùng nước của Việt Nam, bị tàu Trung cộng bắt giữ, đánh dập ngư dân, đòi tiền chuộc mạng… , nhưng nhà cầm quyền Việt cộng chỉ biết cúi đầu, không  dám hé răng nói ra nửa lời. Cũng chưa kể đến những bàn chân công an Việt cộng  đạp vào mặt nguời dân Việt Nam khi họ tụ tập, biểu tình ôn hòa chống Trung cộng bành trướng, chiếm đất, chiếm đảo, lấn biển của quê hương ta. Bạn có thấy xấu hổ và nhục nhã lây vì những cái hành động này của  nhà nước Việt cộng hay không?

Dị nhiên, TGM Kiệt nhìn ra điều này. Ông cảm thấy nhục nhã. Toàn dân Việt Nam thấy nhục nhã. Nhưng chỉ có hàng quan cán cộng là hãnh  diện thôi. Bởi vì,  kẻ khởi đầu của chúng là Hồ chí Minh, rồi Trường Chinh, Phạm văn Đồng đã thế thì những Mười, Phiêu, Dũng, Triết, Trọng, Mạnh, Sang, Thảo, Nghị…  cũng hãnh diện mà noi theo! Đó là cái điểm cơ bản cộng sản khác với dân ta. Nên họ đấu tố ông vì hai chữ “ nhục nhã” này cũng chẳng có gì lạ.

Và cũng không lạ gì, khi trong nhóm đấu tố ông có cả ông nhà báo, nhà giáo Sử của đại học Huế, Hà văn Thịnh. Có thể nói, ông Thịnh là một trong những ngưòi nhập cuộc “đánh” TGM  Kiệt rất sớm và được coi là nặng ký nhất vào thời gian ấy. Xin bỏ qua mọi nhận định về ông Hà văn Thịnh, tôi xin đưọc trích lại nguyên văn bài viết của ông đã góp công rất lớn vào công tác đấu tố TGM Kiệt trong thời gian ấy. Tôi trích lại nguyên văn bài viết của ông. Tôi đặt bài viết trong dấu ngoặc kép, phần chữ nghiêng. Sau mỗi đoạn tôi ghi vào phần gợi ý để cho độc gỉa dễ nhận định về bài viết của ông. Ông viết trên tờ Lao Động:

"Đáng rủa sả thay"!

Thứ Hai, 22.9.2008

“Khó có thể cắt nghĩa được việc một vị Tổng Giám mục có học vấn, có địa vị đáng trọng, lại nói về Tổ quốc của chính mình như vậy!
Vì việc làm vi phạm của mình không được chính quyền đáp ứng rồi mượn cớ đó để thoá mạ quê hương là điều không thể chấp nhận được”.

Mở đầu ông Thịnh đã kết luận ngay là GM Kiệt “ vi phạm”, mà không nói đến là cái vi phạm nào.

 “Những tranh chấp giữa giáo phận Hà Nội về chuyện quyền sở hữu là điều đã và đang được luật pháp phân xử. Đó là chưa nói chuyện đất đai xưa kia của Nhà Chung được Nhà nước chuyển sang làm công trình công ích thì cũng đều là phụng sự ý Chúa.

Trong khi đó, chính quyền đã tạo điều kiện để giáo phận Hà Nội có đám đất rộng rãi khác để xây dựng công trình phục vụ giáo dân, nhưng ông Ngô Quang Kiệt không nhận. Suy cho cùng, tất cả lý tưởng và mục đích thiêng liêng nhất đều nhằm mưu cầu lợi ích cho tất cả mọi người. Từ sự khúc mắc đó mà ông Tổng Giám mục phỉ báng dân tộc thì quả là không tài nào hiểu nổi”.

Đoạn này, chả lẽ ông Thịnh không nghe rõ ràng là TGM Kiệt đã công bố: “những tài sản của nhà chung  như trường học Hoàn Kiếm, viện Bài Lao, bệnh viện Saint Pall…  thì chúng tôi không hỏi đến. Nhưng cái mảnh  đất của Tòa Khâm Sứ  đã có đấu  hiệu của kinh doanh tư nhân thì chúng tôi phải hỏi đến”. Ngài rành mạch như thế,  ông giáo Thịnh còn muốn đòi hỏi gì thêm nữa đây? Tệ hơn, ông là thầy giáo dạy sử, ông bảo TGM Kiệt phỉ báng dân tộc thì không biết ông lấy điểm tựa, dẫn chứng nào mà bảo là TGM Kiệt phỉ bàng dân tộc?

“Tổ quốc là Đất mẹ của mỗi người. Không ai có thể lựa chọn được mẹ hay cha cũng như không thể chọn được mảnh đất mà mỗi người đã được chính Thượng đế an bài. Câu mở đầu của Tuyên ngôn Độc lập của nước Mỹ đã khẳng định rằng "Tất cả mọi người đều được Đấng Sáng tạo (Đức Chúa trời) sáng tạo ra một cách bình đẳng" (Every men are created - by The Creator - equal).
”Còn trong Tuyên ngôn Độc lập của nước Việt Nam Dân chủ cộng hoà (nay là CHXHCNVN) cũng khẳng định: "Tất cả mọi người đều sinh ra bình đẳng. Tạo hoá cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được". Chủ tịch Hồ Chí Minh khi soạn bản tuyên ngôn bất hủ đã mặc định rất hiển nhiên sự tôn trọng tôn giáo của Nhà nước Việt Nam mới. Không một ai có thể chối bỏ lẽ phải đó, cũng như không ai có thể vu khống và bịa đặt về sự kỳ thị tôn giáo của Nhà nước Việt Nam XHCN”.

Phần này, ông Hà văn Thịnh đã hết lòng “ thổi kèn” cho Hồ chí Minh , kẻ đã gây ra tủi nhục cho Việt Nam, mà ông không dám nói lên sự thật là Hồ chí Minh đã  “thuổng” đã  “  sao chép lại” cái đoạn văn này trong bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ một cách thô thiển. ông dạy về sử mà không biết gì về sử chăng? Đã thế ông còn khen: câu  “ Tất cả mọi người đều sinh ra bình đẳng” thì không biết là ông khen câu này vì nó có ý nghĩa gì khi nó được viết ra thô thiển, cóp nhặt vụng về như thế? Ông tiếp:

”Mặt khác, nếu lật lại toàn bộ quá trình gây rối, làm mất trật tự, chiếm đất đai trái phép, thờ tự vô nguyên tắc trái với Kinh Thánh ở 178 Nguyễn Lương Bằng và khu vực gần Nhà Chung (Hà Nội) thì sẽ thấy rất rõ ông Ngô Quang Kiệt là người chủ mưu, cố tình gây chia rẽ, làm mất sự ổn định của công cuộc phát triển của đất nước. Bất kỳ ai đi theo cách làm đó cũng là đi ngược lại ước mong và lợi ích của 86 triệu người dân Việt Nam, trong đó có tất cả những giáo dân chân chính kính Chúa yêu nước!”

 Có thật đây là chuyện gây rối và làm mất lòng 86 triệu dân Việt chăng? Hay đây là việc làm mà toàn thể dân Việt, đều trông đợi, ngoại trừ những chân rết đảng viên Việt cộng và ông mà thôi? Tôi nghĩ, người dân trông đợi vì từ đây sẽ mở ra con đường Công Lý cho đất nước, và trừ khử đi cái tai họa cộng sản và gian dối cho toàn dân. Bởi vì, người Việt Nam hôm nay đã hiểu thế nào là Công Lý và chẳng khi nào tin theo kiểu ông suy diễn và áp đặt theo ngòi bút này. Phần ông, có lẽ nào ông muốn tôn thờ cái chủ thuyết cộng sản này cho đến hết đời ông và truyền lại cho con cái của ông?

”Về tình cảm, làm thế nào có thể chấp nhận nổi một người "nhục nhã" về dân tộc mình, về mảnh đất đã sinh ra và nuôi dưỡng mình? Cựu Ước, phần Phục truyền Luật lệ ký, 27-28 (NXB Tôn giáo, Hà Nội, 2002, tr. 190) viết rằng: Đáng rủa sả thay kẻ nào dời mộc giới của kẻ lân cận mình. Chúa trời chẳng bao giờ đồng tình với cách bao chiếm đất đai của kẻ khác, huống hồ chi là đất đai của một công trình công ích mà không ai là không được hưởng lợi.

”Việt Nam trong thế kỷ XX là một trong những điểm sáng rực rỡ nhất của lịch sử dân tộc. Hàng ngàn năm, đất nước hình chữ S gầy guộc bị nhiều quốc gia xâm lược muốn đè bẹp, nhưng không thể khuất phục nổi, không thể bẻ gãy nổi. Là công dân Việt Nam, phải rất tự hào về dân tộc mình mới là hợp đạo. Tại sao Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt lại phải "nhục nhã" với tiên tổ và mảnh đất máu thịt của chính mình?”

Không biết ông giáo sư Sử học nói đến cái điểm rực rỡ nào trong dòng sử Việt của thế kỷ XX do Việt cộng lãnh đạo? có phải là việc Hồ chí Minh, Trường Chinh, Phạm văn Đồng, Mười, Phiêu,  Dũng, Mạnh, Trọng… ngày nay xin cho dân Việt Nam làm nô lệ như các tài liệu tôi chứng minh ở trên chăng? Nếu đúng như thế thì hẳn nhiên là ngưòi Việt Nam chúng tôi không dám nhận.

”Có lẽ rất cần phải trích dẫn lại một đoạn trong kinh Cựu ước để những ai đó đang khinh bỉ dân tộc mình suy ngẫm lại: Đáng rủa sả thay người nào khinh bỉ cha mẹ mình! Cả dân sự phải đáp: A - men! (sic)”.

Tôi không muốn gợi ý thêm về đoạn này, nhưng đề nghị với ông không nên đặt chữ Amen bên cạnh cái chữ ( sic) như thế. Bởi lẽ, hình như nó không mang tính tôn trọng tôn giáo nơi ngưòi học sử.

Ở phần trên là câu chuyện của ba năm vê trước, tưởng chừng ngủ yên. Không , sau ba năm làm giỗ. Nó sống lại thật mạnh, nó trở nên như một đề tài nóng bỏng được nhắc đến ở mọi nơi mọi chốn. Từ trên những báo mạng cho đến tận cùng những nơi xa xôi hẻo lánh trên phần đất Việt và hải ngoại. Nó bùng lên và sống lại do một bài viết khác của ông Hà văn Thịnh.  Nhưng lần này, tôi cho rằng đó chính là  tiếng nói từ bản năng con ngưòi của ông đã nhìn ra sự việc, hơn là một mệnh lệnh từ bên ngoài tác động. Bài viết được tác giả gửi đến Dân Luận, mời bạn đọc cùng chia sẻ:

Tác giả Hà Văn Thịnh

Hôm nay (27.9.2011), đọc – nghe từ blog Anh Ba Sàm, tôi được biết những gì mình viết về TGM ngày nào (đăng trên báo Lao Động, nhan đề Đáng rủa sả thay) là một sai lầm và, ở mức độ nào đó, có thể coi là một tội ác khó có thể biện minh. Tôi muốn cầu xin một sự thứ tha nhưng chắc chắn rằng sự day dứt của lương tâm thì chẳng thể nào nguôi ngoai được…

Qua đây, cũng xin nói cho rõ “vụ” này. Hồi ấy, tôi là cộng tác viên thường xuyên của báo Lao Động. Viết với đam mê và trách nhiệm thực sự của nghĩ suy là mình luôn bảo vệ cái đúng, chống lại những điều sai (ấu trĩ, ngây ngô, ngu dốt…; để cho độc giả và quý vị xa gần phán xét, mặc nhiên tôi không phàn nàn hay khiếu nại). Một lần, tôi nhận được điện thoại của ông Tô Quang Phán, Phó TBT (nay là Tổng BT Hà Nội Mới), nói rằng Tổng GM Ngô Quang Kiệt tuyên bố cầm hộ chiếu Việt Nam thấy nhục nhã, hãy viết ngay một bài bình luận về sự kiện trên….

Nhận được lệnh, với thông tin 8 chữ, tôi viết liền cho kịp bài báo để mai đăng, sau khi đã đọc lại toàn bộ Kinh Thánh. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu nổi, vì sao chỉ sau có mấy tiếng đồng hồ, vừa đọc Kinh Thánh lại vừa viết ra được bài báo tổng hòa và tận cùng của nỗi đau, sự xấu hổ mà không hề có một thoáng mảy may băn khoăn về chuyện đúng, sai? Xem ra, sự đui dốt, thỏa thê khó tìm thấy giới hạn.

Bây giờ, tôi biết tôi xứng đáng bị rủa sả bởi những lời tàn tệ. Tôi viết bài này để xin một sự thứ tha, chắc rằng Chúa Nhân Từ sẽ tha thứ cho tôi, coi như đó là một tai nạn của lỗi lầm và xuẩn ngốc; nhưng, những bạn đọc yêu mến sự thật và công lý thì chẳng thế, bao giờ…

Tôi đã như một kẻ đui mù thách đấu với Tổng GM Ngô Quang Kiệt chỉ bằng cái sinh tử lệnh có 8 chữ, tức là bằng đúng một nửa của 16 chữ vàng cắt dán! Lỗi lầm và đau xót đang được đo bằng sự ê chề. Tôi chỉ còn biết sùng kính ngước nhìn lên và nói tới hai chữ: Cầu Xin!

Huế, 28.9.2011.

Hà Văn Thịnh

Tác giả gửi tới Dân Luận

Phần kết: Bạn nghĩ gì?

Phần tôi, tôi xin trân trọng bài viết của ông hôm nay. Tôi trân trọng, nếu như không muốn nói là, dù còn một vài lấn cấn, nhưng lá thư này đã mang tính ngưòi của con người rất đáng ca ngợi. Ca ngợi vì, nó thể hiện cả một gía trị của Công Lý và lòng Tự Ái của dân tộc trong câu nói của TGM Kiệt mà ông đã nhận ra, dù muộn màng hơn so với 86 triệu ngưòi dân Việt Nam. Là những người đã biết Nỗi Nhục của Non Sông và đã từng nói trong suốt mấy chục năm qua: Chúng tôi thấy nhục nhã vì cầm tờ hộ chiếu Việt Nam do Việt cộng cấp phát.
 
Ước mong, từ sự cảm nhận được sự nhục nhã của dân tộc Việt Nam là do cộng sản gây ra. Người Việt Nam, không trừ ai, sẽ đồng hành bên nhau mà giải trừ tai họa cho Tổ Quốc. Và cùng nhau đưa đất nước bước vào cộng đồng thế giới trong tinh thần Nhân Bản, Hòa Minh, Tự Chủ để được trân trọng như những sắc dân tiến bộ, có văn hóa và có đạo lý.

Bảo Giang.