Bài thơ viết về một câu chuyện tình của người lính chiến với người em gái miền Cát trắng Đặc biệt trong mỗi câu thơ gần như có mang tựa đề của một bản nhạc Quê em BIỂN MẶN dừa xanh Sóng tình HOA BIỂN dỗ dành người thương KIẾP NGHÈO một nắng hai sương LỐI VỀ XÓM NHỎ cuối đường cầu tre Đượm nồng TÌNH THẮM DUYÊN QUÊ Rung rinh GÁNH LÚA hẹn thề đêm trăng NƯƠNG CHIỀU khói toả lều tranh Vài con BƯỚM TRẮNG lượn quanh liếp cà Hương thầm còn mãi TÌNH XA Bướm HOA THẠCH THẢO còn ra nổi này CON THUYỀN KHÔNG BẾN có hay THU SẦU cô quạnh tháng ngày đơn côi SUỐI MƠ chất chứa ngàn đời Sao MÙA THU CHẾT còn rơi rớt nhiều ĐÈN KHUYA một bóng cô liêu ĐÊM ĐÔNG buốt giá tình yêu ngỡ ngàng ĐÒ CHIỀU chưa tiễn đưa sang NỔI LÒNG sao biết thiên đàng ái ân TRÚC ĐÀO rụng khắp đầy sân DUYÊN QUÊ mong gặp một l n cho vơi NỔI BUỒN HOA PHƯỢNG trong đời DẤU CHÂN KỶ NIỆM một thời học sinh Và TRANG NHẬT KÝ riêng mình Làm sao có được chuyện TÌNH THIÊN THU Lặng nhìn từng GIỌT MƯA THU Nghe như TUYẾT LẠNH uẩn u sao đành Lật từng LƯU BÚT NGÀY XANH Nghe như LỆ ĐÁ vây quanh nổi niềm THU SẦU chẳng phải của riêng Mà sao mãi thấy PHỐ ĐÊM hững hờ ĐÒ CHIỀU chở mấy vần thơ Chở nàng thi sĩ TÌNH BƠ VƠ sầu Ôi NHỮNG ĐÓM MẮT HỎA CHÂU NỬA ĐÊM NGOÀI PHỐ nhuốm màu thê lương MONG NGƯỜI CHIẾN SĨ sa trường Vào trong CÁT BỤI gíó sương không sờn Để ai GIẤC NGỦ CÔ ĐƠN Để cho CÔ BÉ DỖI HỜN phòng the Từng đêm TRĂNG SÁNG VƯỜN CHÈ TRĂNG MỜ BÊN SUỐI nghe se sắc lòng Quạnh hiu gối chiếc phòng KHÔNG NGHÌN TRÙNG XA CÁCH nhớ mong ngập trời NẮNG CHIỀU giăng sợi đơn côi GIỌT MƯA TRÊN LÁ khóc đời hợp tan Bao giờ em bước SANG NGANG Để thôi GIỌT LỆ ĐÀI TRANG không còn GA CHIỀU ngóng đợi héo hon TẦU ĐÊM NĂM CỦ vẫn còn đâu đâu Từng đem TRĂNG RỤNG XUỐNG CẦU Cho em biết SẮC HOA MÀU NHỚ thương Cho em ĐÔI BÓNG bên đường Chung HAI LỐI MỘNG một phương trời hồng Sá gì giá lạnh ĐÊM ĐÔNG NỔI BUỒN GÁC TRỌ chờ mong ngày về Nghìn trùng MẤY DẬM SƠN KHÊ ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ trăng thề còn đây Tình yêu NHƯ CÁNH VẠT BAY LÂU ĐÀI TÌNH ÁI không xây một mình Từ ngày XẾP ÁO THƯ SINH ANH ĐI CHIẾN DỊCH đăng trình nặng vai NGẬM NGÙI cửa đóng then gài NGƯỜI YÊU CỦA LÍNH không phai má đào Lỡ khi BIẾT TRẢ LỜI SAO TÌNH CHÀNG Ý THIÊP ai sầu hơn ai Đượm nồng TIẾNG SÁO THIÊN THAI Cho dù NGĂN CÁCH nếu hai mai đầu Một lòng ĐỪNG NÓI XA NHAU NGƯỜI YÊU LÝ TƯỞNG trọn câu vẹn thề Rồi MỘT MAI QUA CƠN MÊ HAI VÌ SA LẠC đi về BẾN MƠ VẮNG XA vẫn mãi đợi chờ Để em viết tiếp BÀI THƠ CUỐI CÙNG Có ai THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG QUÊ NGHÈO sỏi đá khốn cùng điêu linh Lòng như KHÚC HÁT ÂN TÌNH Trải dài QUÊ MẸ nắng bình minh vui MƯA TRÊN PHỐ HUẾ sụt sùi CHO NGƯỜI TÌNH LỠ bùi ngùi vấn vương VỀ ĐÂU MÁI TÓC NGƯỜI THƯƠNG NỬA ĐÊM THỨC GIẤC lòng tương tư sầu Dẫu rằng HAI ĐỨA GIẬN NHAU Vẫn không như thể QUA CẦU GIÓ BAY Một lần TỪ GIÃ THƠ NGÂY Là em THEO LÁ VÀNG BAY mất rồi Dẫu cho CAY ĐẮNG TÌNH ĐỜI NGƯỜI EM SẦU MỘNG tuyệt vời yêu anh Ân tình GẠO TRẮNG TRĂNG THANH Làm sao NƯỚC MẮT LONG LANH cạn dòng Bây giờ TRÊN ĐỈNH MÙA ĐÔNG NGƯỜI EM XÓM ĐẠO chỉ mong một điều Thương em HÃYNHỚ NHAU NHIỀU Hãy xin LÝ LUẬN TÌNH YÊU thế nào Cũng xin đừng VẪY TAY CHÀO TÌNH YÊU TRẢ LẠI TRĂNG SAO thật buồn MỘT LẦN DANG DỞ đau thương THA LA XÓM ĐẠO thánh đường bơ vơ Hằng đêm QUÁN NHỎ ĐỢI CHỜ Ôm sầu LẺ BÓNG vần thơ bẽ bàng Còn đâu HOA SỨ NHÀ NÀNG Gặp em trở lại CÔ HÀNG XÓM xưa Còn đâu HUYỀN THOẠI CHIỀU MƯA NHỮNG NGÀY THƠ MỘNG đón đưa hẹn thề Em SAO KHÔNG THẤY ANH VỀ MIỀN TRUNG THƯƠNG NHỚ tái tê lạnh nhiều ĐÊM TÀN BẾN NGỰ cô liêu AI RA XỨ HUẾ hắc hiu tháng ngày Ôi chaoTHÀNH PHỐ MƯA BAY KHÓC NGƯỜI TRINH NỮ đắng cay tình đời TÌNH YÊU CÁCH BIỆT đôi nơi NGẬM NGÙI cắn chặt bờ môi nhạt màu BAO GIỜ TA GẶP LẠI NHAU NỔI BUỒN HOA PHƯỢNG giọt sầu ly tan Anh XIN TRẢ LẠI THỜI GIAN ĐƯA EM VÀO HẠ thênh thang vùng trời Thật tình ANH BIẾT EM ƠI DƯ ÂM ngày mộng ngàn đời khó quên CĂN NHÀ MÀU TÍM êm đềm MỘT TRỜI THƯƠNG NHỚ làm nên chuyện tình NÉT BUỒN THỜI CHIẾN điêu linh Ráng đi em CHUYỆN CHÚNG MÌNH tính sau TÌNH ANH LÍNH CHIẾN địa đầu Trao em ÁO ĐẸP NÀNG DÂU mai này CHIỀU MƯA BIÊN GIỚI có hay ĐÊM BUỒN TỈNH LẺ tháng ngày héo hon TÌNH YÊU CÁCH BIỆT mõi mòn SAO ANH LỖI HẸN em còn đơn côi Ngày MAI ANH ĐI XA RỒI ĐÒ TÌNH LỠ CHUYẾN bờ môi nhạt nhoà TÀU ĐÊM NĂM CŨ mấy toa BIỆT LY em tiễn cành hoa hồng vàng NỔI LÒNG mang tận quan san Là như vai nặng HÀNH TRANG GIÃ TỪ Phương này VẦNG TRÁN SUY TƯ Xem như GIÂY PHÚT TẠ TỪ trong đêm Mà SAO EM NỠ ĐÀNH QUÊN RỪNG CHƯA THAY LÁ gọi tên bốn mùa Tiền đồn THÁNG SÁU TRỜI MƯA Trọn tình thương nhớ CHO VỪA LÒNG EM Trả về MỘT CHUYẾN BAY ĐÊM VÙNG TRỜI NGÀY ĐÓ càng thêm mặn nồng Trữ tình TRĂNG SÁNG ĐỒI THÔNG CƠN MÊ TÌNH ÁI phiêu bồng lãng du Ngõ hồn lạc lối VƯỜN THU MỘT ĐÊM KHÔNG NGỦ ngục tù con tim Ngày mai anh BIẾT ĐÂU TÌM LINH HỒN TƯỢNG ĐA im lìm bơ vơ Đắm chìm THU VỚI NÀNG THƠ CHUYỆN NGƯỜI ĐANG ÁO đợi chờ đêm đông Xin em ĐỪNG TRÁCH DIÊU BÔNG BUỒN VƯƠNG MÀU ÁO má hồng chưa phai Sao em NHƯ TIẾNG THỞ DÀI NGHẸN NGÀO lệ đắng giọt đài trang tuôn Để cho TỪ ĐÓ EM BUỒN NẾU MAI ANH CHẾT chim muôn gọi đàn TÌNH YÊU VỖ CÁNH băng ngang GA CHIỀU PHỐ NHỎ đèn vàng xót xa Phận nghèo mang KIẾP CẦM CA ĐIỆU RU NƯỚC MẮT phòng trà từng đêm THỀM TRĂNG còn đọng môi mềm GIỌNG CA DĨ VÃNG buồn thêm nản lòng Cho em BẢY NGÀY ĐỢI MONG SAO ANH KHÔNG ĐẾN phòng không cuối tuần Anh còn VỌNG GÁC ĐÊM SƯƠNG CHIỀU MƯA BIÊN GIỚI còn vương giặc thù BỐN VÙNG CHIẾN THUẬT mật khu Bên RỪNG LÁ THẤP sương mù giăng giăng Trên đồi HOA TÍM BẰNG LĂNG NHỚ MẦU HOA TÍM đêm trăng thuở náo Chuyện tình HÒ HẸN trăng sao PHÚT ĐẰU TIÊN ấy nghe xao xuyến lòng LẶNG THẦM hoa tím bên song Ngập ngừng GÕ CỬA hằng mong trao nàng KỂ TỪ ĐÊM ĐÓ thênh thang ĐƯỜNG LÊN SƠN CƯỚC vai mang chử tình Đếm từng sợi NẮNG THỦY TINH Để riêng em mãi NHỚ MÌNH ANH THÔI Đường tình NHẬT KÝ ĐỜI TÔI CÁNH BUỒM CHUYỂN BẾN nhẹ trôi im lìm CHIỀU VỀ trên những đồi sim TÌNH THƯ CỦA LÍNH gởi niềm riêng em Có loài HOA NỞ VỀ ĐÊM Một loài HOA TRẮNG mang tên là quỳnh Gót chân NGƯỜI LÍNH CHUNG TÌNH BẠC MÀU ÁO TRẬN vẫn tình không phai Lối về hẹn một ngày mai ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ sánh vai tình hồng Bây giờ em THẤY GÌ KHÔNG Làm sao em biết NỔI LÒNG NGƯỜI ĐI Bây chừ ĐÔI NGẢ CHIA LY Cho NGƯỜI Ở LẠI CHARLY nghìn trùng Đường chiều phủ kín MƯA RỪNG NGƯỜI GIÀU CŨNG KHÓC trời rưng rưng sầu Cạn nguồn GIÒNG LỆ THƯƠNG ĐAU Thương HÀN MẠC TỬ sớm mau lìa trần PHÙ DU kiếp sống chinh nhân ĐOÀN NGƯỜI LỮ THỨ bước chân âm thầm Và SAO CHƯA THẤY HỒI ÂM Của người TÌNH LỞ TRĂM NĂM đợi chờ Dẫu rằng TÌNH LÀ SỢI TƠ Dẫu rằng em vẫn BƠ VƠ cuối tuần Phương này PHIÊN GÁC ĐÊM XUÂN BUỒN VUI ĐỜI LÍNH trầm luân tháng ngày Chiều nào TỪ GIÃ THƠ NGÂY NGƯỜI ĐI CHINH CHIẾN vui vầy nước non BAO GIỜ sông núi vẫn còn TÌNH ANH LÍNH CHIẾN chưa sòn chí trai TÌNH ANH BIỂN RỘNG SÔNG DÀI TRỜI VÀO XỨ MỘNG THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM Gió sương DẤN BƯỚC THĂNG TRẦM BÂY GIỜ THÁNG MẤY lạnh căm ngoài trời Lỡ như PHỐ VẮNG EM RỒI Tình mình ĐỌAN TUYỆT lệ rơi rớt sầu MAI LỠ HAI MÌNH XA NHAU Cầm bằng nước chảy QUA CẦU GIÓ BAY HẬN NGƯỜI sao dễ đổi thay Và anh BIẾT NÓI GÌ ĐÂY một lời Em QUỲ LẠY CHÚA TRÊN TRỜI Sao cho em lấy được NGƯỜI EM YÊU Bây giờ em ĐỔI THAY chiều NGƯỜI THƯƠNG không lấy chọn nhiều lợi danh Thà yêu NGƯỜI ĐẸP TRONG TRANH Còn hơn TÌNH PHỤ nỡ đành đắng cay Thôi rồi THUNG LŨNG CHIM BAY |