Người “Hát-Ô” già… chiều nay thăm mộ bạn, Trời nghĩa trang buồn… lối nhỏ nắng mong manh ! Lớp lớp mộ bia… chữ đề xa lạ, Mỹ, Pháp, Nga, Tàu… có cả tên anh !
Đốt điếu thuốc thơm… mời linh hồn đó, Hút cùng nhau… như thưở xuân xanh ! Nhớ buổi tòng quân… chúng mình bé nhỏ, Súng nặng, thân gầy… khổ với giày đinh !
Đi đứng nghiêm trang… ngay hàng thẳng tắp, Khi chạy, khi bò… bỏng rát đôi chân ! Tóc hớt ba phân… trông càng bé choắt, Các bạn trêu cười… lính sữa còn măng !
Thế rồi cuộc chiến… thêm tàn khốc, Rèn luyện tôi, anh… một dạn dày ! Chí trai hồ thỉ… tang bồng lắm, Nợ nước nhiều phen… tưởng liệm thây !
Mà không… nghĩa vụ còn đeo đẳng, Tình của quê hương… của quốc gia ! Gối súng đêm đêm… ngoài chiến trận, Hai đứa buồn… thầm đếm ánh sao sa !
Cuộc chiến điêu tàn… dai dẳng quá, Chúng mình hai đứa… lắm phong ba ! Biết bao nghịch lý… đời quân ngũ, Cũng chẳng làm ta… nản chí ta !
Bởi biết trót sinh… thời loạn quốc, Làm trai… phải trả nợ non sông ! Chính nghĩa về ta… ta dẫu chết, Buồn chi thế sự… để đau lòng !
Thế rồi đất nước… tàn binh lửa, Anh một phương trời… tôi một phương ! Hai đứa ngậm hờn… trong cải tạo, Cùng chung nỗi khổ… với quê hương !
Mười sáu năm dài… trong nghiệp lính, Tám năm tù tội… bộ xương khô ! Bỗng gặp lại nhau… trời Mỹ quốc, Tay nắm bàn tay… đất Ngũ Hồ !
Hai tên lính sữa… ngày xưa ấy, Giờ mái đầu xanh… muối trộn tiêu ! Khốn nỗi… muối nhiều, tiêu quá ít, Khô cằn thân xác… tuổi thêm chiều !
Chưa sống bao lâu… đời tỵ nạn, Anh chết vùi chôn… mảnh đất xa ! Bởi đạn trong người… xưa chiến trận, Và, mấy ngọn đòn thù… nát thịt da !
Tra tấn dã man… loài quỷ đỏ, Tôi còn chịu được… đến hôm nay ! Rồi cũng theo anh… mà đến đó, Làm ma vong quốc… não nùng thay !
Thôi nhé… anh nằm yên nghỉ nhé, Nếu bây giờ còn sống… chắc buồn hơn ! Bởi Ải Nam Quan… giờ không còn nữa, Giặc Cộng bán rồi… liếm gót Bắc Phương !
Ôi quốc nhục… làm sao gột rửa ? Dân lầm than… từng bữa đói cơm ! Kể làm sao hết tủi hờn, Đời lưu vong… nhớ nước non thêm sầu !
Người “Hát-Ô” già… gục đầu than với bạn, Đời lưu vong… mồ mả cũng tha phương ! Dẫu đã biết.. chết là về với đất, Nhưng đất này… không phải đất quê hương !
Rồi người “Hát-Ô” già… giã từ mộ bạn, Bước chân run… vì lực bất tòng tâm ! Nhìn tít phương Nam… mây chiều bảng lảng, Người “Hát-Ô” già… ôm nỗi hận xa xăm ! |