(Gửi tuổi trẻ Việt Nam) QUÊ HƯƠNG VÀ CHỦ NGHĨA Em hãy ngồi xuống đây Anh kể câu chuyện này Trên cánh đồng cỏ cháy Ngậm ngùi như khói bay Con ngựa già một đời Chưa thấy được ngày vui Mắt mỏi mòn trông đợi Những mầm cỏ xanh tươi. Đã bao nhiêu năm rồi Hướng nhìn về xa xôi Tâm tư đau nhức nhối Cuộc đời vẫn nổi trôi Em nhìn về tương lai Cố dấu tiếng thở dài Mắt dường như ngấn lệ Có phải vì khói cay? Em thấy đó, trên đường đi không đến, Quê hương đau, chồn cáo vẫn nghêng ngang Những con thú người nhảy múa kiêu căng Ngửa mặt hú một bài ca chủ nghiã. Ngôn ngữ văn nô, đỉnh cao trí tuệ, Chủ nghiã dạy em, thù hận hờn căm Chủ nghiã dạy em, độc ác bất nhân Chủ nghiã dạy em, lọc lừa xảo trá Chủ nghiã dạy em, dối gian trăm ngả Chủ nghiã dạy em, bội phản vong ân Chủ nghiã dạy em, giết chết lương tâm Chủ nghiã dạy em, vô thần đấu tố Chủ nghiã mù, rước voi dày mả Tổ Chủ nghiã ngu, thờ đồ tể ngoại bang Chủ nghiã bưng bô, xây dựng thiên đàng Chủ nghiã lừa em, những con bò sữa Chủ nghiã bất lương, ma cô nhà chứa Chủ nghiã tú bà, dụ dỗ thơ ngây Chủ nghiã cò mồi, vơ vét luôn tay Chủ nghiã cai thầu, bán buôn Tổ-Quốc Chủ nghiã lưỡi câu, móc mồi dân tộc Chủ nghiã bịp lừa, bánh vẽ tự do Chủ nghiã cá ươn, tư tưởng vong nô Chủ nghiã chết đi, Quê Hương vẫn sống
Ai nhân danh hạnh phúc Thứ hạnh phúc ngục tù Ai nhân danh dân chủ Thứ dân chủ si ngu Ai nhân danh chân lý Thứ chân lý đui mù Bao nhiêu năm, ai nhân danh chủ nghiã, Tự-Do xích xiềng, Dân-Chủ dối gian Mác-Lênin, đâu phải người Việt Nam! Sự thật đó có làm em đau nhói ? Vẫn chập chờn lượn bay bầy quạ đói Chồn cáo kia có rình rập trước sau Ngẩng mặt cao và đừng sợ đớn đau Đứng lên em bằng tâm hồn biển động. Em đứng lên như đại dương dậy sóng Tiếng sét thần tuổi trẻ nổ ầm vang Những tượng hình, chủ nghiã, phải tiêu tan Cây Dân-Chủ bừng lên ngàn sức sống, Em bây giờ khôn lớn Mắt rực lửa yêu thương, Biết đâu là sự thật Em tìm thấy con đường. Tự-Do sẽ nở hoa Trên quê hương khốn khó Anh như con ngựa già Vẫn cúi đầu kiên nhẫn Đốt những đám cỏ khô Dọn đường cho em đi làm lịch sử CÕNG QUÁ KHỨ Thế hệ chúng tôi Cõng trên lưng cái quá khứ Một hình hài tàn tật của chiến tranh Thế hệ chúng tôi Đội trên đầu cái mũ Bốn ngàn năm nghèo đói không vành Thế hệ chúng tôi Giữa thế kỷ loài người mọc cánh Chúng tôi chẳng có gì ngoài hai bàn chân Chính điều đó Làm nên số phận Thảm họa sau cùng người gánh- nhân dân
PHỈNH(ưa phỉnh, phỉnh dỗ, phỉnh mũi, phỉnh nịnh, phỉnh phờ, lừa phỉnh, phỉnh gạt) Để giết chuột, không gì bằng keo diệt chuột của công nghệ sinh học Việt nam. Để giết bọn văn nghệ, không gì bằng lùa chúng vào Hội nhà văn Việt nam. Để giết lũ sinh viên, không gì bằng cấp cho chúng bằng tiến sĩ Việt nam. Để chơi trò ngu dân, không gì bằng làm lãnh tụ tinh thần Việt nam. Để chơi trò bù nhìn, không gì bằng làm đại biểu quốc hội Việt nam. Để chơi trò văn hiến, không gì bằng làm công dân thủ đô Việt nam. Để biết ngày mai ra sao, không gì bằng nghe thầy bói Việt nam. Để biết quá khứ thế nào, không gì bằng đọc lịch sử Đảng cộng sản Việt nam. Để biết hiện tại tới đâu, không gì bằng lái xe qua các nẻo đường Việt nam. Để lấy cảm hứng đồi trụy, không gì bằng nhậu thịt chó vỉa hè Việt nam Để lấy cảm hứng phản động, không gì bằng ra vào hải quan Việt nam Để lấy cảm hứng anh hùng, không gì bằng chui xuống địa đạo Việt nam & Để hiểu nghĩa của từ phỉnh, không gì bằng làm công dân nước CHXHCN Việt nam. HẬU, HẬU, NHƯNG KHÔNG PHẢI LÀ HẬU...Nhìn thẳng: mặt tao trơ. Nhìn nghiêng: mặt tao lệch. Nhìn xuống hoặc lên: mặt tao đều bết. Đứng cạnh Miên: tao lộng lẫy vàng. Đứng cạnh Tây: tao hoang mang xẹp. Đứng cạnh Tầu: tao khép nép hí. Kiếp trước: cốt của tao là khỉ. Kiếp này: cộng đồng của tao là ma. Kiếp sau: quốc gia của tao là công xã. Hồi xưa tao xăm mình đánh Tầu. Bây giờ ông tao nghêu ngao bán đậu hủ. Hồi đó tao gồng mình chống Tây. Bây giờ bố tao ngồi vỉa hè sửa giày. Hồi nãy tao bán mạng chống Mỹ. Bây giờ vợ tao nôn nao lấy Huê Kỳ. Đôi khi tao muốn quên: ôi những người khóc lẻ loi một mình! Đôi khi tao muốn tin: ôi những người khóc lẻ loi một mình! Đôi khi tao muốn điên: ôi những người khóc lẻ loi một mình! Nhà thơ Nguyễn Quốc Chánh sinh năm 1958 ở Bạc Liêu, hiện sống tại Sài Gòn. Tác giả của nhiều tập thơ như Ðêm mặt trời mọc, Khí hậu đồ vật và Của căn cước ẩn dụ, và Ê, tao đây. Thơ của ông đã được nhiều tác giả dịch ra tiếng Anh. Trong bài phỏng vấn dành cho nhà văn Vi Ký, nhà thơ Nguyễn Quốc Chánh nhận xét về đảng Cộng Sản: “Ðảng Cộng sản thắng Tây và Mỹ bằng máu của dân tộc, bằng vũ khí của Nga và Tàu, rồi nộp “độc lập dân tộc” cho cộng sản Tàu và Nga. Ai chỉ ra tình trạng thế chấp và bán đứng đó đều bị cho là phản động. Kẻ phản động có thể gây tai họa cho Ðảng nhưng lại là phúc của dân. Những ai vì Ðảng sẽ kết án kẻ phản động, còn những ai vì con người thì sẽ hoan hô kẻ phản động. Hãy nhớ câu nói lịch sử của ông Nguyễn Văn Thiệu: “Ðừng tin những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng sản làm”.
|