Thưa Quý Vị và các Bạn,Tôi hiểu vì sao người bạn lính bất hạnh của tôi còn ở Việt Nam viết bài thơ lẫm liệt và cảm động này. Tôi đồng ý với nhận định chính trị của anh qua tinh thần và nội dung bài thơ. Cộng Sản không thể tự thay đổi hay dân chủ hóa. Dù tiếc máu xương của đồng bào, nhưng sự ngoan cố và mù quáng của Cộng Sản Việt Nam đă hầu như hay dường như cắt đứt những lộ trình của một thứ cách mạng nhung ở Việt Nam. Và dường như không còn đường nào chấm dứt sự đau khổ của dân tộc Việt Nam khác hơn là con đường bạo lực cách mạng! Từ ḷòng địa ngục Việt Nam, người chiến binh cũ Nguyễn Cung Thương đă gửi ra cho chúng ta bài thơ GỬI SÚNG CHO TAO như một thông điệp vô cùng có ý nghĩa của những người nhận ra bản chất của chế độ Cộng Sản Việt Nam hiện nay: Gian ác, Phản trắc và giữ quyền thống trị bằng mọi giá. GỬI SÚNG CHO TAO Tao cụt một chân, mất một tay Nhưng còn một tay Để viết thơ dùm cho thằng mù hai mắt Nghe nói ở xứ người chúng mày "cày" như trâu Nhưng không quên Đồng Đội Chia đô la cho chúng tao, như chia máu ngày nào ... Tao cũng sớt cho mấy thằng bạn: Phế Binh Việt Cộng ! Chúng cũng què đui sứt mẻ như nhau Bởi Đảng của chúng bây giờ là lũ đầu trâu... Có điều tao không thể hiểu Bao nhiêu năm qua Chúng mày cứ mãi dặn dò Thế giới văn minh, đừng làm gì bạo động Liệu chúng mày có thể hòa hợp được không Với lũ kên kên, hổ báo? Những con thú cực kỳ giàu có Mang "thẻ đỏ, tim đen" Nợ Nga, sợ Tầu, lạy Mỹ Với Quan Thầy cung cúc tận tụy Quay về đàn áp dân đen Chúng đóng đinh Chúa Jesus lần nữa Bịt miệng Cha, trói Phật, nhốt Sư, quản lý Chùa Chúng tao lê lết trên thành phố Cáo Hồ Nên biết rất rõ từng tên đại ác Trên bàn tiệc máu xương dân tộc Nhà hàng nào chúng cũng ăn nhậu Bé gái nào cũng bị chúng mua trinh Chúng ta sẽ tỉa từng thằng Đất nước cần nhiều "quốc táng" Bớt được mạng thằng Cộng Sản nào Thì địa ngục xã hội chủ nghĩa này Còn có chút sáng láng hơn Hãy gửi tiền cho những nhà tu Để họ mở cửa nhà tù Còn chúng tao là chiến sĩ Hãy gửi về cho chúng tao vũ khí Thằng cụt tay sẽ chỉ cho thằng mù mắt bấm cò Thằng còn chân sẽ cõng thằng què quặt Trận chiến sau cùng này sẽ không có Dương Văn Minh Nguyễn Cung Thương Sài Gòn - Việt Nam Bài đáp 1: KHÔNG THỂ GỬI Lê Khắc Anh Hào Thưa anh Nguyễn Cung Thương, Đạn thù trên mặt trận ngày nào Nay anh chỉ còn một tay ... Tôi ở bên này Đọc thơ anh mà rượu ngọt hóa cay Mà gục đầu tủi hận. Tôi còn đủ 2 tay Và tôi còn cả hai chân Mà cứ ngại ngần không cầm cây súng Nợ kiếm cung Tôi gác bỏ bên trời sau ngày Sài Gòn vỡ vụn Lận đận lao đao Anh viết câu thơ như sông núi thét gào: “Gửi súng cho tao!” Để anh chiến đấu bằng vết đau còn lại Mà không ngần ngừ, không e ngại Dũng sĩ hề ! Ôi! lòng ta tê tái Mái tóc sương pha. “Ta là ai Mà cúi mặt trước tương lai Khi tổ quốc đang thét gào lời sông núi ?” Viết dòng thơ, tôi sờ đầu, nhục tủi Vì không gửi được cây súng nào Khi bạn mình giục: “Gửi Súng Cho Tao!” “Gửi Súng Cho Tao!” "Gửi Súng Cho Tao!” Bài đáp 2: GỬI CHẤT NỔ CHO MÀY Trần Phương Đông Đọc những dòng thư mày mà lòng tao quặn thắt Đời chúng mình cuối cùng phải như thế này sao ? Mày bên đó lê la những ngày tháng hư hao Tao bên này lăn lóc trên con đường cơm áo. Hãy "Gởi Súng Cho Ta " như một lời cảnh cáo: Chúng mày quên cả rồi Tổ Quốc lẫn Quê Hương Quê hương đó có máu tươi và có cả thịt xương Của đồng đội, của bạn bè đã hy sinh nằm xuống. "Gởi Súng Cho Tao" đã làm nhiều thằng luống cuống Chúng mải mê lợi danh mà quên mẹ mất chuyện này Cám ơn mày với những lời nhắn nhủ thật là hay Để những thằng vong tình biết giật mình bừng tỉnh dậy. Tao sẽ gởi cho mày những căm hờn không che đậy Của trái tim đầy vết thương đã thoi thóp từ lâu Tao không gởi cho mày súng như mày hỏi đâu Mà tao gởi cho mày bằng những thùng thuốc nổ. Hãy ôm nó xông vào lũ bạo tàn bằng tấm lòng cuồng nộ Và tao cũng sẽ về cùng mày để đi trọn chuyến đi này Cuộc đời nào rồi cũng qua như gió thổi mây bay Thì tiếc làm con mẹ gì cuộc sống nhiều tủi hổ. Sống vui được sao khi toàn dân nghèo nàn cùng khổ Còn thân phận chúng mình như những miếng giẻ rách giữa đời Chờ đó ...tao sẽ về cùng mày để hoàn tất một cuộc chơi Và cho trọn cuộc tình của những thằng gọi nhau là đồng đội. Và cũng để một lần cúi đầu tạ tội Với quê hương và tổ quốc của mình Với bạn bè, với những oan khuất anh linh Để đi trọn con đường vinh quang của những người mang tên là Lính Hãy ôm chất nổ giết sạch bọn giặc thù không cần toan tính Thằng nào rồi thì cũng một lần chết vậy thôi Hãy chết thật vinh quang cho người lính được lên ngôi Chờ đó đi.. mai tao về với những thùng thuốc nổ ... Mai về tạ tội Quê Hương Cùng nhau đi trọn đoạn đường chiến binh Cho dòng máu Lính thắm tình Việt Nam. Bài đáp 3: Không tên Mường Giang Thơ anh viết như muôn ngàn nhát kiếm Khiến cho ta thêm tan nát cuộc đời Bao hận tủi theo thời gian tắt lịm Nay tuôn về như sóng cuộn mưa rơi Ta muốn cào cho trái tim lũng nát Muốn gào to cho vỡ cả tinh cầu Muốn tự hủy cho tan đời tàn tật Sống một đời mang trọn kiếp thương đau Mấy chục năm những ngày dài biệt xứ Ta về đầy mang nỗi buồn lê thê Ngày hành xác, đêm về ôm mặt khóc Đời sa cơ bao nhiêu nỗi chán phè Ngày hai buổi cúi đầu ăn ngấu nghiến Mắt nhắm nghiền không dám ngó thịt cơm Khi nghĩ tới, niềm đau những lính trận Cũng vì ai phải chuốc nỗi hận hờn Ta đến đây khô cằn thân mất nước Đời xanh xao, mờ bước kiếp không nhà Những toan tính mờ dần trong biển nhục Tiếng hẹn thề rên nghẹn khắp gần xa Gặp những kẻ ngày xưa quen gào thét Bước giầy sô làm rung chuyển giặc thù Ta tìm đến xin chút tình trai Việt Để sưởi tình trong cõi tạm hoang vu Họ nhìn ta rồi bỗng cười cuồng nhói Mắt long lanh theo tiếng nhạc dập dồn Ta xin chút tình của người đồng đội Lại cho ta buồn nản với cô đơn Gặp vài kẻ mặt tô đầy son phấn Môi nhi nhô kẹo với giọng ỡm ờ Ngực mộng đùi cho ta thêm tủi phận Họ đi rồi và ta đứng cô đơn Họ dập dìu xe xua trên đất khách Đem trái tim rao bán giữ chợ đời Cho ta nhớ người còn trong vùng địch Đang dần mòn gục chết với tương lai Gạp vài kẻ véo von lòng nhân ái Ta tìm đến xin một chút tình người Để an ủi những ngày thừa còn lại Của cánh chim chờ thét gió tung trời Nhưng họ cho ta lọc lừa tráo chác Nghĩa đồng hương nhắc tới lại thêm buồn Tao ngao ngán cho tình đời đen bạc Về gục đầu trong men đắng tìm quên Ta trách ta sao vẫn còn nặng nợ Trong khi ai cũng say giấc miên trường Ai cũng vui vì đất trời rộng mở Ai cũng cười nghe ta nhắc quê hương Ôi quê hương giờ đang nằm thoi thóp Đang hờn căm rãy thoát lủa bạo tàn Đang chờ người muôn phương về xum họp Để chung lòng giết giặc cứu giang san Ôi trong ta hận thù cao ngút mắt Luôn dập dồn như sóng cuộn cuồng phong Bao năm qua giam đời trong đáy huyệt Giờ thét vang như chim được sổ lồng Ta nhớ quê hương những ngày sắp mất Ta thương nhiều qua từng giấc chiêm bao Quê ta giờ khổ đau và tan nát Lửa thù dâng cao vút tận trời cao Ta đã vẽ trong đợi chờ thê thiết Những lâu đài của Mẹ đẹp như thơ Ta sẽ chiêu hồn những những phản bội Đang lạc lầm trong phù phiếm hư vô Nhưng ta chỉ là lính già tàn phế Sống ngu ngơ như cây đứng giữa đường Thì có gì để gửi về cho bạn Cùng góp phần quang phục lại quê hương Thì ra ta cũng là phường hèn nhát Quên những ngày xưa liều thân đấu tranh Giờ mới biết bỏ nhà đi trốn giặc Chỉ để cho ta ngày tháng an lành Bài đáp 4: Tao không gửi súng Mũ nâu 11 Gửii Nguyễn Cung Thương như mội lời tạ tội Đọc thơ mày... ... buổi trưa hè nắng cháy Tao nghe hồn chết lịm giữa mù Đông Thấy xót xa cay đắng trong lòng Khi mày bảo chúng ta gửi súng Mày nói đúng, quả thật mày nói đúng! Làm sao hòa hợp được với lũ sài lang Lũ chó trâu, bạo ngược hung tàn Chỉ biết sống trên máu xương đồng loại Mấy mươi năm chúng ra công phá hoại Mảnh giang san gấm vóc của cha ông Đất miền Bắc, biển miền Đông Chúng dâng cúng cho quan thầy Trung Cộng Lũ tầu đỏ bắt giết đân đen Chúng rút đầu câm họng. Cha, Thầy mới mở lời Chúng hùng hổ ra tay Khiếu nại kêu oan, chúng thẳng tay đoạ đầy Coi mạng sống con người như cỏ rác Mọi người ngó lơ trước bao tội ác Hiệp định Hoà bình vừa ký ở GiơNeo Ngoảnh mặt đi chúng xé cái vèo Văn bản Paris, chúng đem ra chùi đít... Cả thế giới, Cả nhân loại đều im thin thít Mặc tình chúng lộng giả thành chân Mở miệng ra là nói nghĩa nhân Nhưng rặt một phường buôn dân bán nước Thế mà... Có lắm kẻ, ngày xưa từng ăn trên ngồi trước Từng hùng hồn tuyên bố: Sẽ vì nước hy sinh Nhưng than ôi! Đấn nay, bỗng khúm núm hạ mình Để xin được làm chó săn, liếm gót giầy giặc Cộng Có những thằng, Áo cao mũ rộng Bằng cấp đầy mình, kiến thức mênh mông Mà một câu nói đơn giản cũang chẳng chịu thuộc lòng: "Hãy nhìn, chứ đừng nghe những gì Cộng Sản nói" Xuống tầu ra đi chúng thảm thương thật tội Mặt mũi xanh xao, quần áo tả tơi Còn bị lũ đầu trâu chửi mắng nặng lời "Bọn đĩ điếm chỉ ôm chân đế quốc" Nay được đám lưu manh xoa đầu Gọi "Việt Kiều yêu nước" Vội đem tiền về mở tổ hợp đầu tư Rồi nhanh nhẩu hoan hô- bác đảng -nhuyễn nhừ Cùng một ruộc: trâu tầm trâu, mã tầm mã Họ có thấy chăng? Những người chết, Cũng bị đào mồ cuốc mả Lấy đất, bán đất chia nhau Tranh thủ làm giầu Chúng vơ vét cả tiết trinh em nhỏ... Nghe mày hỏi, tao gục đầu xấu hổ Súng đạn đấu mà gửi cho máy đấy? Ngoài một chút sắt son nặng trĩu lòng này Chắc mày hiểu vì sao: "Tao không gửi súng..." Bài đáp 5: Để nó cho tao
Đoàn Trọng Hiếu Đọc thư mày lòng tao đau quặn Thằng cụt thằng lành cùng trăn trở như nhau Nhớ mùa hè đỏ lửa năm nao Thằng lính biệt động trấn ngọn đồi gió Mày, thằng lính dù An Lộc nhảy vào tăng viện cho tao Được lệnh bàn giao, tao kéo quân vào thành phố Không quên chỉ cho mày bìa rừng cao su đỏ Giặc chốt dày đặc, mày bảo: „để đó tao lo“ Sau 3 tháng tử thủ Tao ở lại Bình Long, mày ra vùng hỏa tuyến Mãi đến Tháng Tư đen vẫn chẳng được tin nhau Tao vào tù rồi lưu vong nơi hải ngoại Nay bỗng được thư mày lời bi hùng thống thiết Mày bảo gởi súng cho mày, tao không đành đoạn Vì cuộc chiến bây giờ không cần đến súng đạn Mà cần đến trái tim rực lửa yêu thương Mang lý tưởng tự do dân chủ nhân quyền Đến tận hang cùng ngõ hẻm Khi mọi người dân đều ý thức Đó là ngày giặc cộng phải vùi chôn Nhiệm vụ của mày cùng dân oan là đi biểu tình khiếu kiện Cùng công nhân bãi thị đình công Còn nhiệm vụ của tao ở ngoài này Là vận động chính giới nước ngoài Vận động đồng bào hải ngoại Tao đang ứng chiến ở sân bay Chờ đến giờ G nhảy vào Newyork Biểu tình chống thằng Nguyễn Tấn Dũng Tao yêu cầu mày, Để nó cho tao Cuộc chiến này không có tên Dương Văn Minh Nhưng vẫn có Nguyễn Cung Thương và Đoàn Trọng Hiếu (Sơn thần mũ nâu Đoàn Trọng Hiếu) Bài đáp 6: TAO VẪN CÒN ĐÂY (NguyễnQuân, một người lính VNCH)
Đáp lời chiến hữu Nguyễn Cung Thương Tao đã nghe tiếng gọi trong đêm trường Như tiếng thét ngập tràn tình đồng đội Tiếng kêu của mầy cũng là tiếng uất hận của quê hương Mầy cần súng đạn, không cần nỗi xót thương Tao còn nhớ những đêm phục kích trong rừng Dưới ánh trăng xanh xuyên kẽ lá Mầy và tao chia nhau bắn tỉa Từng tên quân giặc xâm lăng Những trận xung phong xáp lá cà diệt địch Đánh cho tan tác Đánh cho quân thù kinh hồn vỡ mật Bây giờ tụi m̀ình buông súng thật sao Nhưng tụi mình chưa giải ngũ được đâu Ai anh hùng Ai hào kiệt Ai đã trả nợ núi sông Trận chiến tàn nhưng cuộc chiến vẫn chưa xong Nơi quê cũ bóng quân thù t̀ràn ngập Mổi một thằng đáng nhận trăm viên đạn Để đền bồi tội lổi chúng đang mang Đem tổ quốc núi sông ra dâng bán Rước quân thù giẫm nát quê hương Bán trẻ thơ phụ nữ cho ngoại bang Cướp của dân oan Banh da xẻ thịt giang san Hùa nhau cắn xé quê cha đất tổ Mầy còn nhớ một lời của huynh trưởng Không chấp nhận, không sống chung Với loài quỉ đỏ Không bao giờ nói chuyện hoà giải hoà hợp Với chúng nó Mầy với tao là những thằng lính trận mạc Đối diện quân thù Chỉ có hai tiếng : XUNG PHONG ! một tiếng: SÁT ! Tiếng th́ét oai hùng từng vang dội non cao rừng thẳm Hẹn một ngày tụi mình đào lổ ̣đem chôn Những thằng chóp bu cộng sản Cùng chủ nghĩa ngoại lai Đưa dân tộc trở lại bình minh tươi sáng Tụi mầy còn đó, tụi tao còn đây Chung vai sát cánh thề quang phục quê hương Một lần nữa mầy và tao sẽ có mặt Trong đoàn quân xung kích dưới bóng cờ vàng Nắm tay nhau cùng hát khúc khải hoàn ca. |