Home Văn Học TRUYỆN NGẮN Các Tác Giả Hai người phi công ... mất vợ

Hai người phi công ... mất vợ PDF Print E-mail
Tác Giả: Trường Sơn Lê xuân Nhị   
Thứ Tư, 06 Tháng 10 Năm 2010 19:50

Vợ chồng ta đến đây là chấm dứt.  Tôi lái xe chở hai con về Cali sống với bố mẹ. Đừng gọi tôi vì tôi sẽ không trả lời. Luật sư của tôi sẽ liên lạc với anh sau.

Khoảng đầu thập niên 80, vào một buổi tối mùa thu, trong một nhà hàng Việt Nam ở phía tây ngạn thành phố New Orleans, khoảng gần 2 trăm cựu quân nhân mà đa số là cựu quân nhân KQ, thân hữu và gia đình của họ ngồi gần nghẹt kín mấy chục cái bàn.  Mùa bão tố đã qua, mọi người thở phào ra nhẹ nhỏm và bắt đầu nghĩ đến những ngày lễ lớn sắp tới như Lễ Tạ Ơn, Lễ Giáng Sinh, Tết Tây, Tết ta.  Thêm vào đó, mùa chơi banh bầu dục cũng vừa bắt đầu, làm nhiều người, nhất là những người có máu đỏ đen trở nên bận rộn.

Chiều hôm ấy, tất cả đang chờ đợi một nhân vật vô cùng quan trọng ...

Trong khi chờ đợi, lòng xuân phơi phới, họ uống bia, uống rượu, nói chuyện tầm phào với nhau và đặc biệt, đốt thuốc lá thở khói dầy đặc nhà hàng làm cho mấy bà mấy cô muốn nghẹt thở nhưng không ai thắc mắc, không ai than phiền.  Lý do là các bà đã chịu đựng chuyện này từ bao nhiêu năm nay, từ những ngày còn ở Việt Nam cơ cực nên đã quen rồi.  Các ông có quyền hút và chúng tôi có quyền... ngửi khói, than phiền hay phản đối là ... không tốt, là ăn hiếp chồng, là sẽ có chuyện.

Ở gần cuối phòng, chỗ quan trọng nhất sát ngay sân khấu, dĩ nhiên, là một cái bàn dành cho những nhân vật quan trọng mà người Việt mình thường gọi là bàn VIP.  Bàn VIP được trải khăn bàn trắng để tăng phần trịnh thượng, muốn nhấn mạnh cho mọi người thấy rằng bàn này khác với những bàn khác, đều có khăn bàn đỏ.

Trên bàn VIP là một sô nước đá, 6 chai sô đa Perrie, 4 gói thuốc lá 555, 4 cái gạc tàn, 2 chai Martin XO tức là loại rượu mắc tiền nhất và một bình hoa thật lớn ngay phía giữa.  Ở trước bình hoa là một cái huy hiệu Không Quân Việt Nam bằng đồng với mấy chữ “Tổ quốc Không Gian” ôm một con rồng, coi rất là oai phong lẫm liệt.  Ngoài ra, còn có muỗng nỉa các loại được sắp xếp một cách rất là mỹ thuật và khéo léo.

Ai nhìn vào bàn VIP thế nào cũng phải đoán rằng bàn này có lẽ được dành cho một nhân vật quan trọng của Không Quân Việt Nam.

Ai đoán như thế thì quả thật là ... đúng, bởi cái nhân vật sẽ ngồi vào bàn đó, và cũng cái nhân vật mà mọi người đang chờ đợi ấy chính là cựu thiếu tướng Nguyễn Kít, cựu tư lệnh Không Quân Việt Nam, cựu thủ tướng Việt Nam Cộng Hoà...

Cách đây 1 tháng, khoảng 500 cái thiệp mời đã được gởi đi đến khắp mọi người trong thành phố, từ lính cho đến dân đều nhận được.  Thiệp mời một số được gởi bằng bưu điện nhưng đa số là được chuyền tay bởi anh em cựu quân nhân Không Quân.

Thiệp mời được ký tên bởi cựu thiếu tướng Nguyễn Kít, nội dung muốn mời anh em cựu quân nhân và gia đình đến dùng một bữa cơm tối thân mật để bàn về một chương trình làm ăn vĩ đại, với số vốn lên tới khoảng 100 triệu đô la, do nhà băng lớn nhất địa phương là nhà băng First Jefferson National Bank bảo trợ và cho mượn vốn.  Thiệp còn cho biết là sẽ có đại diện của nhà băng tới dùng cơm và nói chuyện.

Thiệp mời không nói rõ chương trình làm ăn là chương trình gì, nhưng hai cái tên, một là cựu thiếu tướng Nguyễn Kít và hai là First Jefferson National Bank cũng đủ làm cho người được mời cảm thấy mình bỗng trở thành một nhân vật quan trọng và ... có tiền.  Mẹ bố, ngày xưa ở Việt Nam được tới gần ông cựu thiếu tướng đã là một vinh hạnh, làm đếch gì mà được ông tướng mời đến “dùng cơm tối thân mật” để bàn chuyện làm ăn như thế này.  Thêm vào đó, con số 100 triệu đô la và cái tên nhà băng First Jefferson National Bank làm cho ai cũng thấy mình là một tay có tiền, có chút máu... tài phiệt trong người.

Nhưng dân New Orleans không phải ai cũng ngu cả...

Có một tay kia, ngày xưa làm công chức lớn ở bộ tài chánh, sang đây làm nghề kế toán, sau khi xem thiệp, nhăn mặt lại và nói với anh Không Quân vừa mời mình:

-Bố láo.  Hai vợ chồng cha Kít nổi tiếng là tổ sư lường gạt ở Cali, mụ vợ chuyên môn mượn tiền không trả, ông chồng đi ăn không bao giờ trả tiền, dân Cali chán quá không ai cho lừa nữa nên mới vác mặt sang đây ăn lừa tiếp, làm đếch gì có tiền mà tính tới chuyện làm ăn tới 100 triệu đô la?

Ông Không Quân nghe thế thì đỏ mặt lên chống chế:

-Ông nói thế là ông không biết gì.  Ông tướng quen lớn, oai danh khắp bốn phương trời, ông tướng muốn mượn bao nhiêu tiền chả được.

Ông công chức vốn là hạng phổi bò, nói liền:

-Ông là quân nhân, ngày xưa chỉ biết lái tàu bay, ông không biết gì mới là đúng.  Để tôi giảng cho ông nghe về cách làm việc của nhà băng bên Mỹ...

Thế là ông bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để giảng cho ông phi công nghe về cách nhà băng ở Hoa Kỳ làm việc rồi kết luận:

-Nhà băng cho vay thì phải chắc ăn, ông tướng nhà anh có gì để bảo đãm cho số tiền họ cho mượn?  Vốn liếng thì không có một xu, tài thì tôi không biết làm được cái gì, và người Mỹ họ không có tình cảm, họ không cần biết tiếng tăm, họ chỉ biết lợi nhuận, làm sao họ dám cho ông tướng mượn tiền?  Nói tới đây tôi mới nhớ, thiệp mời hoàn toàn không nói gì về cái chương trình làm ăn của ông tướng là gì. Ông nghĩ ông ấy sẽ làm gì ở cái thành phố ăn chơi này với số vốn 100 triệu đô la?

Ông phi công không trả lời được, lắc đầu.  Ông công chức vỗ vai ông phi công nói:

-Chỗ quen biết, tôi khuyên ông, chớ có bỏ tiền ra mà đầu tư gì cả.  Vợ chồng cha Kít này nổi tiếng là dân chuyên môn đi lừa thiên hạ, đừng để bị lừa.

Ông phi công không còn phản đối nữa mà bắt tay cám ơn từ giã ông công chức.  Lên xe, ông phi công vừa mở máy vừa suy nghĩ.  Cách đó chừng một năm, khi vợ chồng cựu thiếu tướng Nguyễn Kít từ giã Cali về định cư ở New Orleans, đủ thứ tiếng đồn đi theo vợ chồng ông.  Toàn là những tiếng đồn xấu, tuyệt không có gì tốt.  Là một cựu phi công, giống như bao nhiêu cựu phi công khác,  anh là một người rất ngưỡng mộ ông cựu tư lệnh, cho nên anh coi những tiếng đồn đó không ra gì.  Nhưng sau một năm tiếp xúc và sinh hoạt với ông tướng, anh lần lần thấy những tiếng đồn đó không phải vô căn cứ hoàn toàn.  Cộng thêm hôm nay, sau khi những lời nói đến từ một người mà anh rất quý mến, anh bắt đầu suy nghĩ lại...

Cha này không chừng nói đúng, nhưng anh đã trót nhận lời làm trưởng ban tổ chức cho buỗi cơm thân mật vì một lý do thầm kín mà chỉ có mình anh biết nên đành phải làm tròn bổn phận mình.  Từ văn phòng kế toán, anh lái xe thẳng tới nhà hàng “Saigon Mây Bay”.

Nếu ai để ý một chút thì phải nhận ra rằng, bất cứ cái bảng hiệu nào ở hải ngoại này mà có mang những cái tên có dính dáng tới gió, mây, trời, chim, không gian và núi non thì chủ nhân của nó nhất định phải là một ông cựu quân nhân Không Quân.  Nhà hàng này cũng thế, chủ nhân của nó là một cựu phi công Việt Nam.  Hai người là bạn thân nhau từ những ngày còn ở Việt Nam, cần gặp nhau để bàn nốt chương trình tổ chức sắp tới.

Chủ nhân nhà hàng “Saigon Mây Bay” đang ngồi hút thuốc uống bia với mấy người bạn thì nhìn thấy người bạn trưởng ban tổ chức bước vào, mặt mày không có vẻ gì vui lắm.  Anh nói ngay:

-Nam ơi, chuyện gì mà mặt mày coi hãm tài thế?  Vợ không cho ... chơi tối qua à?

Nam, tên người phi công vừa rời văn phòng kế toán,  lắc đầu cười nhẹ, trả lời nửa dối nửa thật:

-Mẹ, vợ không cho làm tình thì tao còn cám ơn.  Nhưng hôm nay tao thấy hơi mệt một chút thôi.  Sao, còn mày thế nào, Thanh?

Thanh kéo cái ghế:

-Mày nói đúng.  Tụi mình ngày càng già mà mấy mụ thì chẳng già chút nào, cứ ăn uống cho phỡn ra rồi đòi hỏi đủ thứ, làm sao trả bài cho đầy đủ như hồi còn trẻ được.  Thôi, ngôi xuống đây uống một chai cho nó đỡ mệt đã rồi mình bàn chuyện.  Tao có chuyện quan trọng cần hỏi mày.

Một màn bắt tay diễn ra, Nam ngồi xuống giữa mấy người, đa số cũng là cựu quân nhân Không Quân.

Sau vài hớp bia, ông chủ quán vào ngay vấn đề:

-Theo như lời yêu cầu của mày, tao đã chuẩn bị 250 phần ăn, giá 25 đô la một phần, tổng cộng là 6250 đô la.

Nam hơi giật mình:

-25 đồng một phần, sao mắc thế?

Thanh đưa tay ra phản đối:

-Tao chưa nói hết.  Nhà hàng sẽ có một bàn VIP đặc biệt dành riêng cho ông tướng và quan khách không lấy tiền.  Nội cái tiền rượu và tiền thuốc lá và tiền hoa của cái bàn VIP này cũng mất toi của tao hết ngàn đô la rồi.  Không Quân mình không tổ chức thì thôi, còn tổ chức thì phải ra tổ chức, nếu không bằng Huỳnh Hữu Bạc ngày xưa thì cũng phải... gần gần.

Nam thành thực nói:

-Mày làm ăn thì phải có lời, tao không dám thắc mắc, tao chỉ sợ anh em than phiền thôi.

-Lại cứ lo xa.  Hôm nọ uống rượu với ông tướng, ông tướng bảo tao là nhà băng First Jefferson National Bank sẽ đài thọ cho bữa tiệc này mà.

Nghe như thế thì mặt mày Nam bỗng rạng rỡ lên:

-Như thế thì tốt quá, nhưng sao tao không nghe ông tướng nói gì cả.

Thanh chưa kịp trả lời thì Nam lại tiếp:

-Nói thật với mày, mấy hôm nay tao đang lo về vụ này.  Mình mời người ta tới ăn nói là để bàn chuyện làm ăn mà “chạt” tiền thì coi kỳ quá.  Nếu nhà băng First Jefferson National Bank chịu đài thọ cho bữa tiệc thì còn gì tốt bằng.

Thanh vỗ vai bạn:

-Mày cứ lo xa, hôm tao nhậu với ông tướng, ông tướng mấy lần bảo tao là nhà hàng phải cho ăn uống như thế nào đừng để mất mặt ông tướng, tiền bạc không thành vấn đề.  Ông tướng còn yêu thương Không Quân lắm, ông tướng không muốn Không Quân Việt Nam bị thiên hạ coi thường.

Nam nói:

-Nếu ông tướng muốn thế thì mình khỏi cần phải đặt cái bàn ngay cửa để thâu tiền của bá tánh.

-Mày là trưởng ban tổ chức, mày muốn làm sao thì tuỳ mày, phần tao, tao chỉ cần thâu đủ số vốn 6250 đồng là tao vui rồi...

-Mày khỏi phải lo chuyện đó, nhưng để tao check lại với ông tướng xem đã.  Chừng nào tao nghe tận miệng ông tướng nói thì tao mới yên tâm.

Ông chủ lại nói:

-Khi mày nói chuyện với ông tướng, mày nói luôn là nhà hàng cần một nửa số tiền đặc cọc tức là 3000 đô la.  Tao cần số tiền đó càng sớm càng tốt.

-Mày để tao cố gắng.

-Cố gắng cái con khỉ.  Tao nói trước, không có tiền đặc cọc là không có bữa tiệc cơm thân mật đâu nhé.

Nam lườm bạn:

-Từ từ, làm gì mà ép nhau thế?

-Tao có ép là ép nhà băng First Jefferson National Bank vì chúng nó là người trả tiền chứ có ép mày đâu.  Bố khỉ, Không Quân Việt Nam sao mà yếu thế.  Thôi uống đi mày...

Nói thì dễ nhưng muốn gặp ông tướng không phải là chuyện dễ.  Lý do là vợ chồng ông tướng không có... nhà riêng, không có chỗ ở cố định.  Hôm thì vợ chồng ông tá túc ở nhà ông tá này, hôm khác lại ghé qua chỗ khác sang hơn, gần hơn.  Vì thế, Nam tìm ông mấy lần mà không gặp.  Thêm vào đó, Nam vẫn còn phải đi làm suốt ngày, chỉ rảnh được buổi chiều, nhưng buổi chiều thì ông tướng luôn luôn đi nhậu, không ai biết ở đâu.  Nam bực mình vô cùng, nhưng đã lỡ nhận trọng trách, không thể bỏ ngang được.

Nam đã bực mình như thế nhưng có người còn bực mình hơn cả Nam.  Đó là Thanh, chủ quán “Saigon Mây Bay.”  Vì Nam không có nhà để nghe điện thoại cho nên mỗi ngày, Thanh để khoảng 30 cái lời nhắn trong máy của Nam.  Mới đầu thì còn nhẹ nhàng nhưng càng lúc thì càng găng, và cuối cùng thì biến thành hăm doạ sẽ huỷ bỏ bữa tiệc.

Phần Nam, sau một ngày lao động mệt nhọc, về nhà bấm máy thì lại bị nghe những lời than phiền, mới đầu anh cũng thấy áy náy, nhưng sau đó thì chán nản quá, anh lờ luôn.  Và chính Nam, anh cũng đã nghĩ đến chuyện huỷ bỏ bữa tiệc...

Nhưng may cho cả hai người, cỡ chừng tuần lễ trước khi tổ chức, không hiểu nhờ ngọn gió nào thổi, ông tướng nhà ta dẫn một bọn đàn em chừng 7 người kéo vào quán Saigon Mây Bay ăn nhậu.

Thanh đang ngồi ngáp vặt nhìn thấy thì liền đứng lên dơ tay chào ông tướng theo kiểu nhà binh, xun xoe:

-Kính mời thiếu tướng và anh em ngồi.

Ông tướng cũng chào đáp lễ theo kiểu nhà binh, chia nhau ra ngồi và hỏi tới tấp:

-Quán cậu có gì ăn ngon nhất?

Chủ quán chưa kịp trả lời thì ông tướng lại hỏi:

-Quán cậu có cổ nhắc XO, đem ra vài chai coi.  Sô đa Perrier nhé, thứ khác không uống được.

Cứ thế và cứ thế, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, trên bàn đã toàn la liệt đồ ăn cùng thức uống.  Toàn là thứ mắc tiền.  Rượu thì XO, thức ăn toàn là tôm hùm, bí tết.  Mọi người ăn uống tận tình, cười nói oang oang, văng tục bừa bãi, ai nhìn vào đố đoán được một người ngồi trong bàn ngày xưa cũng đã làm đến tư lệnh Không Quân Việt Nam.

Chờ cho đến khi ông tướng ăn xong, Thanh mới bạo gan hỏi:

-Thưa thiếu tướng, em muốn hỏi thiếu tướng một việc nhỏ ạ.

-Thức ăn nhà hàng này cậu làm ăn được đấy, tôi gởi lời khen...  hỏi thì hỏi đi.

-Thưa thiếu tướng, thiếu tướng còn tính tổ chức đêm nói chuyện về cái công ty lớn của thiếu tướng không ạ?

Ông tướng đưa cặp mắt ngầu đỏ sau gần nửa chai XO nhìn Thanh hỏi:

-Tổ chức chứ sao không?  Sao cậu hỏi thế?

-Trình thiếu tướng, em có nói chuyện với ông Nam.  Không biết ông ấy có nói với thiếu tướng chưa.

Ông tướng bỗng đâm cáu:

-Chuyện gì thì nói mẹ nó ra, ỡm ờ mãi.

-Thưa thiếu tướng, em muốn xin thiếu tướng cho một ít tiền đặc cọc trước ạ.  Thiếu tướng thông cảm cho em, sở hụi cho mấy trăm người lớn lắm ạ, em lo không xuể.

Ông tướng xem như ngố ra một lúc nhưng rồi ông hỏi ngay:

-Thế thì thằng Nam nó tổ chức ở đây à?

-Vâng, thưa thiếu tướng, em tưởng thiếu tướng biết ạ?

Ông tướng không trả lời mà lại đưa mắt nhìn một vòng khắp nhà hàng.  Ông hơi nhăn mặt lại một chút rồi hỏi:

-Chỗ này chứa được bao nhiêu người?

-Thưa khoảng 250 thì dễ dàng.  300 thì hơi chật một tí ạ.

-Thế thì thằng Nam nó không tìm được chỗ nào lớn hơn và sang hơn một chút sao?

Nam cúi mặt nhìn xuống đất, ráng che dấu một nỗi buồn vừa dấy lên trong lòng:

-Trình thiếu tướng, đối với Việt Nam mình thì chỗ này là sang nhất và ngon nhất vùng West Bank đấy ạ.

Ông tướng lắc đầu mấy cái:

-Đúng là chốn nhà quê nhà mùa có khác.  Cái quán tí tẹo bằng lỗ mũi như thế này mà cũng dám đặt tên là Saigon Mây Bay.  Phải gọi Hố Nai ruồi đậu thì nghe nó đúng hơn... hì hì...

Bọn đàm em ông tướng ngồi trên bàn, nghe như thế thì bật cười lên rầm rộ.  Lại có thằng còn đập cả bàn, làm như đắc ý lắm.  Lạ một điều là Thanh cũng cất tiếng cười theo.

Vợ Thanh đứng trong quầy nhìn ra, chỉ muốn chạy tới tát cho lão già ... thiếu tướng ăn nói mất dạy một bợp tai rồi muốn ra sao thì ra nhưng chẳng dám.  Chị đang suy nghĩ xem thử ai sẽ trả tiền bữa ăn tối hôm nay.  Đây không phải là lần đầu tiên ông tướng đến ăn ở đây rồi lờ đi, người nọ dục người kia rồi cuối cùng chẳng có ai trả tiền cả.  Chị quyết tối nay sẽ gọi cảnh sát nếu họ không trả tiền ăn nhậu.

Ông tướng bỗng ngưng cười.  Ông hỏi:

-Thằng Nam chịu trách nhiệm buổi tổ chức này.  Nó đâu rồi?

-Trình thiếu tướng em không biết ạ.

-Cậu gọi nó ra tôi hỏi chuyện coi.

-Vâng ạ.

Thanh quay lui đi vào trong quầy, nhấc ống điện thoại, quay số.  May quá, Nam là người bốc máy lên nghe.

-Nam đấy hả, Thanh đây mày.  Ông tướng đang ăn nhậu ở tiệm tao, ổng cho gọi mày ra gấp.

-Mày chờ đấy, 25 phút nữa tao có mặt.

Gác điện thoại, Thanh thở phào ra một cái.  Có thằng Nam đây thì thế nào ông tướng cũng phải xì tiền ra...

Thanh trở ra.  Ông tướng lại bảo:

-Này, cho thêm chai XO, mấy chai Perrier, thêm nước đá, thuốc lá.

Thanh trả lời:

-Thưa thiếu tướng, có ngay ạ.



Cứ như sự thường thì khách càng gọi nhiều thì chủ nhân càng mừng, nhưng không hiểu sao, Thanh lại thấy lo lo trong bụng.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Nam đã đứng trước mặt ông tướng Kít, dơ tay lên chào kiểu nhà binh, giống y hệt như ngày xưa anh còn ở trong quân đội.

Ông tướng cười, chỉ vào cái ghế sát đó:

-Ngồi xuống đây.  Uống cổ nhắc nhé.

-Vâng, xin cám ơn thiếu tướng.

Khỏi cần ai mời, Thanh cũng tự động kéo ghế ngồi xuống cạnh Nam...

Sau vài ly rượu, ông tướng hỏi:

-Cậu nhận trách nhiệm tổ chức buổi tiệc, công việc đến đâu rồi?

Thanh trình bày mọi chuyện rồi kết luận:

-Tôi có hai vấn đề trước mặt xin phép muốn hỏi thiếu tướng.

-Hỏi đi.

-Thưa thiếu tướng, thứ nhất, tôi nghe nói nhà băng First Jefferson National Bank sẽ tài trợ bữa tiệc này, và nếu thế, mình có cần phải thâu tiền của người dự tiệc hay không.

-Dĩ nhiên là nhà băng họ đài thọ, nhưng cậu vẫn phải thâu tiền trước để nếu cần thì mình có tiền để xài vào việc khác.

Nghe như thế thì cả Nam lẫn Thanh đều nẩy lên những thắc mắc trong đầu nhưng không tiện hỏi đành lờ luôn.  Nam hỏi sang câu  hỏi thứ hai, rắc rối hơn:

-Thưa thiếu tướng, ông chủ nhà hàng đây cần 3000 đô la tiền đặc cọc cho bữa tiệc ạ.

Một câu  hỏi ai cũng tưởng là khó khăn lắm nhưng ông tướng trả lời liền một cách dễ dàng, không cần phải suy nghĩ:

-Đã nói nhà băng đài thọ thì họ phải trả tiền.  Cậu cứ ứng trước cho tôi đi, nhà băng sẽ trả lại cho cậu.

Nam ú ớ, mặt mày tái xanh lại với số tiền khổng lồ mà mình không có:

-Thưa thiếu tướng, em ... em ... không có... không có...

Ông tướng cười dễ dải:

-Cậu có bao nhiêu cứ đưa trước cho ông chủ, trước sau gì thì nhà băng họ cũng trả mà.

Nam nhìn Thanh.  Thanh nhìn Nam.  Hai người nhìn nhau, máu họng muốn trào ra nhưng không nói được gì.  Ông tướng lại buôn một câu xanh dờn khác:

-Nói cho các cậu biết, tiền tôi đầu tư bạc triệu vào cái chương trình này, nhưng tôi làm gì giữ tiền mặt trong người.  Các cậu làm việc với nhau.  Mai mốt đại công ty thành công lớn, tiền vào như nước thì công của các cậu không nhỏ đâu đấy nhé...

Nam muốn phản đối nhưng lưỡi như cứng lại.  3000 đô la là một số tiền tuy không lớn lắm nhưng đối với những người làm việc lãnh lương tháng như Nam là cả một năm trời dành dụm.

Anh chưa kịp nói gì thì ông tướng đã quay sang nói với Thanh:

-Cậu cho tôi cái bill.

Nghe như thế thì Thanh ... mừng quýnh lên, đứng dậy liền như một cái lò xo, quên tuốt luôn chuyện tiền đặc cọc đang thương lượng dở dang.  Anh chạy vào, hớn hở bảo với vợ, mặt mày tươi rói lên:

-Cho ông tướng cái bill gấp, ông tướng trả tiền.

Mụ vợ lườm chồng một phát, nguýt nhỏ:

-Người ta ăn uống người ta trả tiền là chuyện thường tình, việc chó gì mà phải mừng phải sướng lên như thế?

Thanh cũng không vừa, gắt lại:

-Đàn bà chẳng biết gì cả.  Xưa nay ông ấy ăn uống ông ấy có bao giờ trả tiền đâu.

-Tại anh quá nhu nhược, lần này mà không trả tiền thì tôi gọi cảnh sát đấy.  Thiếu tướng thiếu tá gì mà ăn không giả tiền là tôi cho vào tù hết.

Thanh trừng mắt nhìn vợ, nạt nhỏ:

-Hôm nay em ăn nói hay quá nhỉ.  Cứ đưa bill đây cho tôi, khỏi có nói gì lôi thôi cả.

Thanh cầm cái bill đựng trên một cái đĩa ra, lễ phép cúi đầu để trước mặt ông tướng rồi đứng chờ.

Nhưng ông tướng chừng như không nhìn thấy, cứ tiếp tục nâng ly rượu lên uống.  Rồi ông thò tay đẩy cái đĩa vào sâu phía bên trong, gần đám đàn em đang ngồi...

Thanh kiên nhẫn đứng chờ, hy vọng một người nào đó sẽ ra tay nghĩa hiệp.

Nhưng hành động nghĩa hiệp thường chỉ có trong phim Tàu, ít khi nào xảy ra trong một nhà hàng Việt Nam trên đất Mỹ.  Bọn đàn em của ông tướng nhìn nhau rồi tảng lờ, làm như chẳng thấy gì, y hệt đàn anh.

Ông tướng quét cặp mắt ... lồi nhìn lướt qua bọn đàn em.  Ông biết tỏng đàn em mình, cũng như mình, chẳng có thằng nào có tiền để trả.  Chuyện này dễ hiểu bởi vì ở đất Mỹ này, muốn có tiền thì phải làm lụng, còn bọn đàn em của ông, giống như ông, chẳng thằng nào có công ăn việc làm cả, tối ngày chỉ chơi bời đàn đúm, nếu không đi ăn cướp hoặc ăn xin thì làm gì có tiền.

Nhưng ông tướng vốn là một người mưu mẹo, luôn luôn có những sáng kiến khi cần thiết.  Ông liền cầm tờ giấy tính tiền lên, liếc nhìn qua rồi hỏi Thanh:

-Cậu muốn tôi cho cậu bao nhiêu tiền tip?

Một câu hỏi thật là bất ngờ.  Thanh trả lời:

-Thưa, thiếu tướng đến tiệm em ăn uống là em vui rồi, thiếu tướng muốn cho bao nhiêu cũng được.

-Thế thì tôi cho cậu 300 được không.

Thanh nói ngay:

-Trình thiếu tướng, cái bill chỉ có 500 đô la, thiếu tướng cho như thế là nhiều quá, em chẳng dám.

Ông tướng đưa cái dĩa có cái giấy tính tiền lại cho Thanh, nhăn mặt nói:

-Cậu buôn bán mà ăn nói sao yếu như thế thì chừng nào mới giàu được?  Cậu phải đòi cho nhiều thêm chứ.  Đây, tôi cho cậu 300 đô la tiền tip, cậu cứ ghi vào chi phí cho tôi, hôm nào nhà băng thanh toán tiền, cậu cứ giữ lấy...

Thanh tái mặt lại, không nói được một lời.  Không nói được nhưng bỗng nghe được tiếng quát của mụ vợ từ phía bên trong:

-Đồ khốn nạn...

Thanh giật mình, cùng mọi người quay mặt nhìn vào.

Ở phía sau quầy, vợ Thanh cầm cái gì đó đập xuống quầy nghe đến rầm một tiếng rồi chửi đổng:

-Đồ khốn nạn, quân ăn cướp...  Bộ mấy người tưởng tôi lấy gió làm ra rượu ra thịt cho mấy người ăn uống sao...

Thanh hoảng hồn chạy vào trong, vừa chạy vừa nói với vợ:

-Em sao thế...

-Sao cái gì?  Bị ăn quịt thì chửi chứ còn sao gì nữa.  Đây không phải là lần đầu bọn này đến đây ăn quịt...

Thanh nắm tay vợ kéo tuột vào nhà bếp, anh nói:

-Chuyện đâu còn đó, em bình tĩnh cho anh một chút được không nào?

Vợ Thanh hất tay anh ra, trả lời:

-Bình tĩnh làm sao được.  Bọn khốn nạn này ăn quịt vợ chồng mình bao nhiêu lần rồi, làm sao bình tĩnh được.

Thanh nhỏ nhẹ:

-Em phải nhìn xa một chút.  Anh đang chuẩn bị cái bữa tiệc gần 7 ngàn đô la cho ông tướng.  Khi tiệc xong, mình đòi cũng chưa muộn cơ mà.  Hơn nữa, nhà băng họ sẽ đài thọ, mình có thể tăng giá tiền bữa tiệc lên để lấy lại vốn...

Vợ Thanh ứa nước mắt ra:

-7 ngàn đâu chưa thấy, đã thấy mất toi 500 bạc.  Anh nghĩ lại xem, kể từ khi thằng thiếu tướng khốn nạn nhà anh về đất New Orleans này, vợ chồng mình bị nó và đàn em nó ăn quịt bao nhiêu lần rồi.

-Anh rất thông cảm với em, anh cũng đứt ruột ra từng khúc đây...  Nhưng em phải nhớ, dù sao thì ống cũng là ... là ... cựu phó tổng thống, tiền bạc thiếu gì, nhưng ông ấy tạm thời đang kẹt, mình không nên ép ổng quá...

Vợ Thanh khóc lên rưng rức, không còn kềm chế được:

-Em nói cho anh biết, nếu lần này mà anh không thâu được tiền bữa tiệc là vợ chồng mình chia tay nhau.  Em nói thật...

Thanh không nói gì, chỉ cúi gầm mặt và xoay người bước ra ngoài.  Anh không ngờ vợ anh có thế nói được với anh một câu tàn nhẫn như thế.

Ở bên ngoài, mọi người đã rút đi hết, chỉ còn mình Nam ngồi cúi đầu ủ rũ bên bãi chiến trường ngổn ngang bát đĩa...

Thanh kéo ghế ngồi xuống gần bạn.  Hai ông phi công ngồi im bên nhau như thế một lúc rồi Nam chợt mở miệng hỏi:

-Mày thấy thế nào?

-Tao cũng không biết phải suy nghĩ như thế nào nữa.  Vợ tao vừa mới đòi bỏ tao đấy.  Tao không ngờ chuyện lại vỡ lớn ra như thế.

-Mẹ, tao là vợ mày thì tao đã bỏ mày từ lâu rồi.

-Tao lạy mày, tao đang muốn tự tử chết đây.

Nam làm một ngụm rượu, hỏi:

-Mày có muốn huỷ bỏ bữa tiệc không?

Thanh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

-Không, vì 3 lý do.  Thứ nhất, chỗ này là chỗ làm ăn, thiệp mời đã gởi đi rồi, tao mà bỏ thì mất hết uy tín.  Thứ hai, nếu tao mà bỏ thì sẽ mất hết cả chì lẫn chài, chẳng bao giờ lấy lại được số tiền bị ăn quịt.  Hơn nữa, dù sao thì mình cũng nên trọng ông tướng một chút.  Thứ ba, ông tướng có bảo tụi mình có quyền thâu tiền.  Tao nghĩ, trong khi chờ nhà băng hoàn tiền, tao có thế sử dụng số tiền mình thâu quan khách ngày hôm đó.

Nam gật gù cái đầu, vỗ vai bạn:

-On second thought, nếu tao là vợ mày, chưa chắc tao đã bỏ mày đâu.

-Tiên sư bố nhà mày.  Chưa biết vợ mày bỏ mày trước hay vợ tao bỏ tao trước...

Tối hôm bữa tiệc, trong quán Saigon Mây Bay, Nam bận đồ vét, đi qua đi lại trên sân khấu, tay cầm mi-crô, bộ điệu rất là trang trọng.  Nam có đủ lý do để trở thành... trang trọng.  Anh là người MC cho buổi tối hôm đó...

Đúng hơn, cũng chính vì cái “giấc mộng MC” mà anh nhận lời đứng ra tổ chức chương trình cơm thân mật tối hôm nay cho ông tướng.

Nam là một con người tốt nhưng phải cái tật ham nói và mê làm MC.  Khi đứng trên sân khấu với cái mi-crô trong tay, anh luôn luôn có cảm tưởng là mình đang đứng trên... thiên đàng.  May là tướng tá anh cao ráo, mặt mũi dễ nhìn và ăn nói cũng tạm được nên thường được thiên hạ mời làm MC vào các dịp lễ lạc.  Cách đó mấy tháng, trong một buổi nhậu, ông tướng hỏi ai muốn đứng ra tổ chức chương trình cơm thâm mật, anh tình nguyện đứng ra tổ chức.  Mình đứng ra tổ chức thì cái chức MC chắc chắn phải lọt vào tay mình, Nam chắc chắn như thế.

Mà nó ... như thế thật.  Sau bao nhiêu khó khăn thì cuối cùng cái giấc mộng MC của Nam cũng đạt được.  Quan trọng hơn cả, bữa tiệc tối hôm nay không phải là bữa tiệc thường.  Bữa tiệc tối hôm nay là bữa tiệc đông nhất thành phố, với sự hiện diện của cựu thiếu tướng Nguyễn Kít và 100 triệu đô la bay lờ lững đâu đây trong gió.  Suốt một tháng qua, anh đã chuẩn bị những câu nói, những lời giới thiệu, những câu hài hước mà anh góp nhặt được trên báo, trong các chương trình ca nhạc.  Thỉnh thoảng, anh đứng trước gương trong phòng tắm, cầm cái lược của vợ đưa lên miệng tập nói như nói vào micrô.  Anh tự pha trò rồi tự cười lấy.  Có lúc lại vung tay múa chân như một... thằng khùng.  Một lần, vợ anh bất ngờ bước vào nhà tắm, nhìn thấy anh như thế thì lắc đầu ngán ngẩm nhưng không nói gì.

Trong lúc Nam đi lại trên sân khấu mặt mày trang trọng thì Thanh đứng khoanh tay tại cửa, nơi có kê một cái bàn dài để cho quan khách ký tên lưu niệm.  Nói là lưu niệm nhưng thật ra, đó là nơi vòi tiền quan khách.  Ba nàng “Người đẹp không quân” ngồi thành một hàng, tha thước trong chiếc áo dài xanh da trời.  Trên bàn là một cuốn sổ và bên cạnh cuốn sổ là một cái hộp đựng tiền.  Một trong ba nàng là vợ Thanh, ngồi ngay chính giữa, cười nói luôn miệng.  Ai cho bao nhiêu, Thanh đều ghi nhớ trong lòng.

Thiệp mời 7 giờ tối nhưng mãi đến hơn 8 giờ, phái đoàn của ông tướng mới đến.  Bước vào đầu tiên là 3, 4 ông mặt mày nghiêm trang và trang trọng như đi duyệt binh ngày lễ.  Ông tướng đi sau, chung với phu nhân mình là bà Trâm.  Kế bên bà Trâm là một người mập tròn, nước da đen, trán hói, cặp môi dày và thâm sì như da trâu.

Người ấy là cựu thiếu tá Đặng Tây, đến từ Houston.  Tây có viết được mấy bài báo và thơ đăng trên tờ Lý Tưởng ở Houston và nhờ đó, đi đâu Tây cũng luôn luôn tự giới thiệu mình là “Nhà văn Không Quân,” dù không ai có thế hiểu được “nhà văn không quân” nó khác với nhà văn thường ở chỗ nào.

Vợ Thanh nhìn thấy phái đoàn ông tướng thì nhăn mặt lại một chút rồi mới gượng được một nụ cười giả dối và nói:

-Kính mời các anh ký sổ lưu niệm cho chúng em.

Chẳng ai trả lời vì chẳng ai có tiền, cứ tiếp tục đi thẳng.  Ông tướng và bà tướng cũng lờ luôn, chẳng dám nhìn mấy người đẹp.  Nhà văn không quân liếc nhìn mấy em, khen “Mậy o ăn chi mà đẹp rứa hỉ” rồi đi luôn.

Nam nhìn thấy phái đoàn thì liền lớn tiếng nói như hét vào micrô:

-Kính thưa quý vị, chúng tôi vừa nhìn thấy thiếu tướng Nguyễn Kít và phái đoàn vừa bước vào, xin quý vị cho thiếu tướng và phái đoàn một tràng pháo tay thật lớn, thật to để chào mừng quan khách...

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm động.  Nam thích quá, nói luôn:

-Kính thưa quý vị, ngoài thiếu tướng và phu nhân, chúng tôi còn nhận thấy sự hiện diện của nhà văn không quân tài hoa nổi tiếng Đặng Tây biệt hiệu Phong Tình, cây viết cột trụ số một của báo Lý Tưởng, nhà thơ vĩ đại nhất thành phố Houston.  Xin quý vị cho nhà văn không quân Phong Tình tài hoa bay bướm một tràng pháo tay...

Lại vỗ tay.  Chờ một lúc, Nam tiếp:

-Được biết, nhà văn không quân Phong Tình trước kia là một phi công lái tàu bay vận tải tài hoa số một...

Nam vừa nói đến đó thì có một bàn tay níu áo mình.  Anh nhìn lại thì nhận ra đó chính là nhà văn không quân Phong Tình đang đứng trước mặt mình.  Anh giật mình đánh thót, chưa kịp nói gì thì nhà văn đã khoác tay nói giọng Nghệ An nghe đặc sệt:

-Anh giợi thiệu con khị chi mà loạ rựa hỉ?  Anh đưa tôi cại micrô hỉ.

Nam ngạc nhiên quá đổi, không biết phải phản ứng như thế nào.  Nhà văn lại nói:

-Anh đưa Micrô đi hỉ, ông tướng nọi tôi làm MC tội nay.  Đựng buộn hỉ.

Mẹ, như thế thì còn gì là giấc mộng MC của mình nữa.  Nam cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn té xỉu ngay trên sân khấu.  Lại có một người nữa trong phái đoàn ông tướng tiến tới gần, dục:

-Đưa micrô cho ông Tây đi.  Lệnh của thiếu tướng.

Nam muốn ứa nước mắt, đưa cái micrô cho nhà văn không quân rồi líu ríu bước xuống, tai còn nghe được người MC mới tự giới thiệu mình:

-Kịnh thưa quỵ vị, tôi vâng lệnh thiệu tượng lạm MC cho bựa tiệc tội nay...

Tây nói lung tung một hồi, toàn là những câu pha trò rẻ tiền và đôi khi lại còn tục tỉu nữa, nhưng mọi người lại cười vang...

Nam líu ríu đi về phía cuối phòng, mắc cỡ quá, chỉ muốn độn thổ cho xong.  Lúc nãy mặt anh trang trọng bao nhiêu thì bây giờ xìu lại và đau khổ bấy nhiêu.  Ra tới cửa, anh toan mở cửa bước ra bỏ về thì Thanh kéo anh lại, hỏi:

-Tao tưởng mày làm MC mà, sao lại để cho thằng khùng đó lên?

Nam nghiến răng, chửi thề:

-Đeo mẹ thằng nhà văn chó đẻ.  Nó dành chức...  MC của tao.  Nó mà nhà văn cái đếch gì, ăn nói nham nhở nghe không chịu được.

Thanh phẫn nộ dùm cho bạn:

-Cũng tại mày tâng tốc nó quá đáng...  Tao biết thằng này, văn chương mẹ gì nó.  Nhưng tại sao mày đưa micrô cho nó?

Nam lắc đầu, thở dài:

-Nó bảo ông tướng ra lệnh cho nó.  Biết thế thì tao đếch thèm giới thiệu thằng chó đẻ.

-Thôi ngồi xuống đây uống với tao một ly cho hạ hỏa đi.

Nam ngồi xuống, nhận ly rượu từ tay Thanh.  Đang chán đời, anh làm luôn một lúc 4 ly đầy rồi ợ lên một phát thật lớn, cảm thấy nhẹ nhỏm trong lòng đôi chút.  Nhìn thấy vợ Thanh đang đếm tiền, Nam liền hỏi:

-Tối nay thâu được bao nhiêu hả chị?

-Gần 6 ngàn đấy anh.  Cũng đỡ.  Mấy hôm nay vợ chồng chúng tôi lo quá.

Thanh ngồi gần đó cũng nói thêm vào:

-Thật là phải cám ơn trời phật...  Nói ra thì xấu hổ nhưng mình mở nhà hàng bán thức ăn mà cứ như là đi ăn xin ăn mày...

Nam nói:

-Nói thật với hai ông bà là tôi cũng lo giùm cho hai người...  Bọn nhà băng Mỹ chúng nó làm việc lâu lắm, mà chưa chắc là đã có tiền.

Vợ Thanh nói:

-Đồng tiền nắm trước là đồng tiền khôn.  Cứ giữ nó đây cái đã, hôm nào nhà băng họ trả tiền thì mình trả lại cho ông tướng.  Mình chẳng muốn giật ai nhưng cũng chẳng muốn ai giật mình.

Bên trong, có tiếng giới thiệu ông tướng lên nói chuyện bằng một giọng Nghệ An đặc sệt và những lời tâng bốc nịnh bợ lố lăng quá đáng.  Lại vỗ tay như sấm động rồi tiếng nói của ông tướng bay ra:

-Anh em cựu quân nhân và công chức nghe tôi nói, cổ nhân ta có câu:  “Nhất phá sơn lâm nhì đâm hà bá”,  tôi lập lại là đâm hà bá chứ không phải đâm... đàn bà đâu nhá.  Đâm hà bá thì ra tiền còn đâm ... đàn bà thì ... sưóng nhưng hao tiền tốn của lắm, hì hì...

Mọi người nhao nhao lên cười sặc sụa, cười đến muốn té xuống đất.  Thanh cũng cười nhưng mụ vợ nhăn mặt lại, thò tay véo vào đùi chồng một phát:

-Ăn nói nham nhở như thế mà anh cũng cười được à?

Ông tướng tiếp:

-Tại sao lại phải đâm hà bá?  Đúng thế, chúng ta phải đâm ... chết mẹ hà bá bởi vì...

Tướng Kít nói một thôi dài, vừa nói vừa pha trò.  Đại khái, ông cho biết, ông sẽ mở một vựa cá ngay tại thành phố này.  Vựa cá của ông sẽ là vựa mua bán tôm cá lớn nhất tiểu bang Lousiana, chưa hề có trong lịch sử, với những máy móc tối tân nhất thế giới và sẽ tạo công ăn việc làm cho khoảng 500 người địa phương.  Dĩ nhiên, ông sẽ mướn toàn người Việt Nam, cựu phi công càng tốt. Vựa cá của ông sẽ mua tôm cá của “bọn ngư phủ” địa phương và Việt Nam giá 1 đô la một pound, bán ra 5 đô la một pound, lời sơ sơ 4 đô la một pound, sau khi trừ chi phí, còn lời 3 đô la một pound.  Ông dự trù, vựa cá của ông mỗi ngày sẽ bán khoảng vài trăm ngàn pound, tiền vô cứ gọi là đếm không hết, chắc phải mướn security của Mỹ để canh tủ tiền...  Nhà băng First Jefferson National Bank  sẽ cho ông mượn khoảng 80 triệu đô la, và ông cần thêm 20 triệu đô la để lo mấy việc lặt vặt.  Ông kêu gọi anh em cựu quân nhân mua cổ phần vựa cá.

Ông kết luận:

-Ai muốn ... chơi hà bà thì bỏ tiền ra mua cổ phần vựa cá của tôi.  Tiền anh em bỏ vào càng nhiều thì sẽ lấy về càng nhiều, sau này con cháu sẽ nhà cao cửa rộng, mặc sức tung hoành...

Ông tướng vừa nói tới đó thì bà Trâm, phu nhân ông tướng xuất hiện, tiến ngay tới chỗ vợ chồng Thanh và Nam đang ngồi.

Phải thành thực mà nói, bà Trâm là một người đàn bà đẹp hơn mức trung bình.  Chẳng những đẹp, trời còn cho bà cái tướng quý phái, lịch sự.  Thêm vào đó, bà lại biết cách diện đồ, ăn bận khéo léo, luôn luôn theo đúng thời trang.  Vì những lý do đó, mọi người, từ đàn bà đến đàn ông, ai cũng thích gần gũi bà.  Đàn bà thích gần gũi để học những cái hay, cách trang điểm, cách diện quẩn áo, còn đàn ông thì để ... dê bà.  Thiên hạ đồn, bà là một người rất đa tình.  Và đối với đàn ông, hễ đàn bà càng đa tình thì ... càng tốt, miễn là người đó không phải là vợ mình.

Thanh và Nam cũng không tránh khỏi định lệ... đàn ông quái quỷ này cho nên khi nhìn thấy bà phu nhân bước tới, hai ông cựu phi công liền đứng lên, cười tươi như hoa, đon đã mời bà ngồi.  Bà Trâm cũng cười tươi như hoa, ngồi xuống, ghép chân vào nhau, để lộ một phần đùi hở hang và đẩy đà và trắng phau, thơm như múi mít.

Cả Thanh và Nam cùng nuốt nước bọt một phát khi nhìn thấy cặp đùi...

Ngay cả vợ Thanh, khó tánh như thế mà khi thấy bà ngồi xuống nơi bàn mình cũng cảm thấy hãnh diện vô cùng.  Trong tiệm này có bao nhiêu bàn sao bà không ngồi, lại chọn bàn mình để ngồi.

Thanh nhanh nhẩu nói, cặp mắt dán chặt vào cái phần vú hở của bà phu nhân:

-Thưa cô, ý quên thưa phu nhân bà tướng, ý quên... xin lỗi, phu nhân ông tướng, dùng gì để tôi đi lấy ạ.

Vợ Thanh muốn tát cho chồng một phát nhưng phải nhịn.

Bà Trâm liếc mắt đưa tình với Thanh, làm như ngầm nói rằng “tôi biết anh đang nhìn vú tôi đấy nhá, đồ khỉ” rồi ỏn ẻn nói:

-Gì cũng được nhưng xin anh cho ly nước cam ạ.

Thanh cười thật tươi, quay sang bảo cô bồi đứng gần đó:

-Em cho bà tướng ly nước cam vắt nhé, làm cho kỹ, cho đẹp, cho khéo nhé.

Bà Trâm quay sang vợ Thanh, thân mật nói:

-Nhà hàng của em đẹp quá, chẳng thua gì mấy nhà hàng bên Cali.

Vợ Thanh cười:

-Chị quá khen, bọn em cũng chỉ cố gắng để sống qua ngày thôi chị ạ...

Bà Trâm vỗ vào ... đùi vợ Thanh, duyên dáng và thân mật nói:

-Sống qua ngày mà được như em thì chị cũng muốn sống lắm...

Vợ Thanh cười, cặp mắt híp lại:

-Chị lại quá khen em rồi...

Đột nhiên, bà Trâm quay sang nói với Nam:

-Anh, anh làm MC hay quá, ai cũng phục lăn...

Nam lúc ấy đã uống khoảng 6, 7 ly cổ nhắc rồi nên tâm hồn đang lâng lâng sung sướng...  Cũng gìống như Thanh, anh đang nhìn vào cặp vú của bà Trâm mà tưởng tượng mông lông, bỗng nghe mình được chiếu cố thì giật nẩy minh lên, ly rượu trong tay xém tí nữa thì đổ cả ra ngoài.  Anh ấp úng nói:

-Thưa... thưa em... không, thưa bà, bà quá khen ạ.  Tí tài vặt ấy mà...

Bà Trâm lại liếc mắt cười tình:

-Tôi cũng chỉ mong có tí tài vặt như anh mà không có được.  Này, hôm nào đám cưới con gái tôi, tôi phải mua vé máy bay cho anh qua Ca-li làm MC cho cháu nhé?  Tôi đặc cọc anh trước đấy, không được từ chối nhé...

Nam sung sướng đến độ muốn ... quỳ ngay xuống đất mà cám ơn người đẹp.  Giấc mộng vàng MC tưởng đã tiêu tùng, nào ngờ lại có mòi phát triển.  Làm MC cho con gái bà tướng, chuyện khó tin nhưng có thật.  Anh nói, giọng run run vì cảm động:

-Cám ơn phu nhân đã tin cậy.  Nếu phu nhân cần thì bất cứ lúc nào, tôi sẽ bay qua Cali một chuyến để làm MC cho cháu.

Nam chưa nói hết câu thì bà Trâm đã quay sang nhìn vợ Thanh:

-Cái vòng cổ em đeo coi lịch sự và đẹp quá, lại trang nhả nữa.  Vợ ông chủ nhà hàng có khác.  Em mua ở đâu thế em?

Bây giờ thì tới phiên vợ Thanh sung sướng đến rêm người.  Thế là 2 người đàn bà châu đầu vào nhau nói về chuyện trang sức...

Ly nước cam vắt được mang lên, để trước mặt bà Trâm.  Thanh ngồi xuống ngay trước mặt bà, ngắm vợ mình và bà Trâm nói chuyện một cách thích thú.  Anh cảm thấy hãnh diện vô cùng.  Coi 2 người thật là xứng đôi, giống như 2 chị em.  Ai cũng xinh cả, đúng là “Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.”  Một lúc nào đó, anh chen vào, tay đẩy cái đĩă thức ăn, ngọt ngào nói:

-Bà phu nhân dùng cơm nhé.  Ngon lắm đấy, đầu bếp Chợ Lớn chính hiệu nấu đấy.

Lại một cú liếc mắt chết người rồi bà Trâm lắc đầu:

-Thôi, cám ơn anh, lát nữa tôi còn phải ghé qua đặc cọc tiền để mua mấy chiếc xe vận tải.

Tối thứ bảy mà ai lại nhận tiền đặc cọc mua xe thì Thanh không nghĩ ra, nhưng anh có cần gì để nghĩ nữa.  Cái đáng nghĩ là nghĩ đến cặp vú cặp đùi bà Trâm kia kìa.  Người đâu mà có cú liếc mắt đẹp thế, bà ấy cứ liếc mình như thế này thì chắc mình đứng tim mà chết.  Rượu đã ngà ngà say, Thanh lòng mình bỗng trở nên thổn thức.

Nói chuyện một lúc, bà Trâm đột ngột hỏi vợ Thanh:

-Tối nay thâu tiền có khá không em.

Bình thường mà nghe hỏi một câu như thế thì vợ Thanh sẽ bắt đầu suy nghĩ liền, nhưng tối hôm đó, không hiểu sao, chị lại đâm ra thân mật và dễ dãi, vui vẻ trả lời:

-Được hơn 6 ngàn đấy chị ơi.  Vợ chồng em lo sốt cả vó suốt mấy tuần nay..

Sau câu hỏi, bà Trâm lại đột ngột chuyển sang đề tài thời trang.  Càng nói thì tình chị em càng trở nên thắm thiết, hợp tình hợp ý.  Một lúc nào đó, bà Trâm lại nói:

-Chị cứ tiếc sao mãi đến bây giờ mới được gặp em, phải chị em mình quen nhau sớm hơn thì tốt quá.  Em xinh quá, chị quý em quá...

Vợ Thanh híp mắt lại, sung sướng không nói nên lời.  Nụ cười chưa tắt thì bà Trâm đã cho nổ ngay một quả bom CBU:

-Này em, chị đang cần 10 ngàn đô la để đặc cọc tiền mua xe vận tải cho anh Kít, em cho chị “giật nóng” của em 6 ngàn nhé.  Chị có check 75 ngàn đô la đây nhưng khuya quá rồi không đi đổi kịp, ngày mai chị dậy sớm đi nhà băng cash tiền chị đưa ngay cho em...

Vợ Thanh giật thót mình, không biết phải trả lời và phản ứng như thế nào.  Không phải chỉ có mình vợ Thanh, mà hai người đàn ông ngồi chung bàn cũng giật mình đến thót. Nam đang lim dìm mơ màng tưởng tượng đến cảnh đang làm MC cho con gái bà Trâm, liền mở bừng mắt.  Dù đã ngà ngà say nhưng câu nói ngày nào của ông kế toán bạn Nam vẫn còn văng vẳng bên tai anh...  Phần Thanh, tửu lượng của anh yếu hơn Nam nên anh chỉ mơ hồ biết có một chuyện nguy hiểm sắp sữa xảy ra nhưng không biết là chuyện gì.

Vợ Thanh ú ớ:

-Thưa chị, em... em...

Bà Trâm tiếp liền:

-Xe vận tải dùng để chở tôm ấy mà em.  Bọn chị mua một lần 3 chiếc, nhà băng ứng trước tiền cơ mà. Đây này, để chị cho em xem cái ngân phiếu của nhà băng First Jefferson National Bank trong bóp chị đây.

Bà cúi người xuống rồi bỗng nhớ ra là mình không đem bóp theo, bà lắc đầu, đau khổ, tặng cho Thanh một cú liếc mắt chết người nữa.

-Rõ là hư thân, chị lại bỏ quên bóp ở bàn bên kia...

Vợ Thanh ngồi chết trân như một pho tượng gỗ, không nói được mà cũng không có được một phản ứng gì.

Bà Trâm lại quay sang hỏi Thanh, giộng thêm một cú liếc mắt chết người nhưng bây giờ lại có thêm phần đau khổ nữa:

-Anh Thanh... anh có biết sáng mai mấy giờ nhà băng mở cửa không?  Tôi có cái check 75 ngàn đô la.

Bà Trâm kéo dài tiếng “Thanh” nghe như “Th a a a a nh” thật là ngọt ngào, quyến rũ.

Thanh ... của bà trả lời ngay, giọng cũng tình tự không kém:

-10 giờ...  10 giờ... thưa..

Thanh ngừng ở chữ “thưa” vì không biết nói thưa em hay thưa bà.  Bà Trâm lại tung chưởng:

-Thế thì anh có cho tôi giật nóng 6 ngàn đến ngày mai không?  Đừng có ăn hiếp tôi đấy nhá, tôi không chịu đâu, bắt thường đấy...

Miệng bà nói, mắt bà lại liếc, cặp môi bà cong lên một cách mời mọc, ngực hạ thấp xuống để biểu diễn bộ vú coi dâm không chịu được.

Dĩ nhiên là một người như Thanh thì đời nào lại đi ăn hiếp đàn bà, nhất lại là một người đàn bà ... có cặp vú đẹp như thế kia và lại là phu nhân của ông tướng,  Anh nói ngay không cần phải suy nghĩ, đắn đo:

-Được chứ sao không?  Em, em đưa tiền cho chị Trâm đi.  Mai mình lấy lại cũng còn kịp, có đem về cũng không kịp bỏ vào nhà băng tối nay.

Nghe như thế nhưng vợ Thanh cũng không có phản ứng, hai tay tự dưng lại đưa lên để trên hộp tiền trước mặt.

Thanh liền hất tay vợ ra, thò tay nắm mớ tiền lẫn check nằm trong hộp rồi đưa cho bà Trâm:

-Đây, bà phu nhân cầm lấy, mai đưa lại cho tôi...

Bà Trâm cầm gọn gói bạc, tặng cho anh một cú liếc mắt nữa.  Thanh cảm thấy lâng lâng sung sướng, miệng cười cười, dở trò tán tỉnh:

-Như thế là bà phu nhân không được nói tôi ăn hiếp bà đấy nhé.. Đẹp như bà, thương không hết, ai lại đi ăn hiếp...hì hì...

Vợ Thanh liền đứng lên, bỏ vào cầu tiêu, nước mắt chảy chan hoà xuống mặt...

Nam dù say rượu nhưng cũng ngạc nhiên nhìn sững bạn, không nói được gì.

Sáng hôm sau, mãi đến 12 giờ trưa Thanh mới tỉnh rượu, thức giấc.  Anh ngạc nhiên khi thấy nhà cửa vắng hoe.  Gọi mãi không thấy ai trả lời, Thanh bước xuống giường và nhìn thấy một tờ giấy để trên bàn.  Anh hốt hoảng cầm lên, tờ giấy do vợ Thanh để lại:

“Anh Thanh,

Vợ chồng ta đến đây là chấm dứt.  Tôi lái xe chở hai con về Cali sống với bố mẹ.

Đừng gọi tôi vì tôi sẽ không trả lời.  Luật sư của tôi sẽ liên lạc với anh sau.

Chúc anh may mắn.”

Thanh ôm mặt khóc lên rưng rức.  Rồi anh lại nhớ đến số tiền 6 ngàn tối hôm qua, mặt mày tái mét lại.  Vấn đề bây giờ là không biết bà phu nhân ông tướng ở đâu để đòi tiền.

Thanh liền nghĩ tới cái phao cuối cùng của mình là Nam.  Anh gọi cho Nam, vừa khóc vừa kể lại chuyện xảy ra.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Nam gọi lại, cho biết là hai vợ chồng ông tướng đã bay đi sáng nay rồi.  Không ai biết đi đâu và khi nào thì trở về...

Nam thấy bạn như vậy thì động lòng, cảm thấy mình phần nào có trách nhiệm trong việc này, liền lấy hết số tiền dành dụm bấy lâu trong trương mục tiết kiệm, khoảng gần 2 ngàn, đưa cho Thanh.  Vợ Nam phản đối dữ dội nhưng anh chẳng nghe.

Thế là gia đình Nam lại có chuyện lục đục.  Mới đầu thì nhỏ nhưng cứ lớn lên dần.  Vài tuần sau đó, vợ Nam cũng bắt chước vợ Thanh, lái xe chở ba con lên DC, ở với bố mẹ.

Giòng đời tiếp tục trôi và vài tháng sau đó, tại thành phố New Orleans, vào những ngày cuối tuần, có hai ông phi công thường hay rủ nhau đi... câu cá ở bờ sông Mississipi.  Họ ngồi lặng bên nhau hàng giờ, nhìn mông lung xuống nước, lên trời, nhiều khi cá cắn câu cũng không buồn kéo lên.

Hình như, họ đi câu với nhau là để giải buồn, để an ủi nhau và kể lại chuyện đời xưa chứ không phải để câu cá...