Giã Từ Tháng Tám 2011 |
Tác Giả: Trần Củng Sơn | ||||
Thứ Ba, 06 Tháng 9 Năm 2011 05:06 | ||||
Thời gian trôi, tháng 8 dương lịch ngày cuối, trời San Jose tuy nắng vàng nhưng buổi sáng có chút gió phơn phớt lạnh; tháng 8 âm lịch đang bắt đầu và mùa thu đang đến tại quê nhà.
Thế giới bây giờ đầy rẫy tin tức khắp nơi, lan truyền mau chóng qua kỹ thuật Internet và điện thoại di động. Mỗi ngày đều có tin mới và do đó những sự kiện dù quan trọng đến đâu cũng đều bị mau chóng đi vào quên lãng. Là đại cường quốc cho nên tin tức liên quan đến nước Mỹ vẫn được chú ý nhất. Tháng 8 được báo chí ghi nhận là có nhiều binh sĩ Hoa Kỳ tử trận nhất tính theo từng tháng tại chiến trường A Phú Hãn, con số là 66 người. Kể từ khi tổng thống Bush II ra lệnh đổ quân vào đất nước này sau vụ 9-11 tính đã gần mười năm và cuộc chiến tại đây đã không có dấu hiệu chiến thắng và tổng thống Obama đã có kế hoạch rút quân từ từ trong vài năm để giao lại chính quyền bản xứ quyền cai trị xứ sở của họ. Liên Xô đã đưa quân vào A Phú Hãn đầu thập niên 80 và sau nhiều năm chiếm đóng họ đã thất bại và phải rút quân trong ê chề. Kinh nghiệm chiến trường A Phú Hãn- Afghanistan vẫn là bài học nghiên cứu cho các nhà quân sự quốc tế. Tháng 8- 2011 ngày 23 có động đất ở tiểu bang Virginia, dù chỉ ở mức 5.8 độ Richter nhưng đã được cảm nhận ở các tiểu bang miền Đông từ thủ đô Hoa Thịnh Đốn cho đến New York và gây hoảng sợ cho hàng triệu người. Và chỉ mấy ngày sau thì cơn bão Irene lại thổi vào các vùng này. Các tiểu bang như North Carolina, Massachusette, New Jersey, New York lại được lệnh báo động ngừa bão. Hàng trăm ngàn người ở vùng thấp gần biển phải di tản, hàng ngàn chuyến bay bị hủy bỏ, xe điện ngừng chạy, nhất là tại thành phố lớn nhất thế giới New York phải ngưng lại bao nhiêu sinh hoạt trong hai ngày, gây xôn xao và biết bao thiệt hại về kinh tế. Cũng may bão Irene khi vào đất liền đã không mạnh như dự báo, dù vậy sự thiệt hại ước tính khoảng 10 tỉ đô la. Có người cho rằng nước Mỹ đang bị khó khăn kinh tế, thời vận đen đủi cho nên thiên tai động đất và bão đã ảnh hưởng đến vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn. Năm ngoái bão tuyết giá lạnh cũng làm cho sinh hoạt thủ đô nước Mỹ đình trệ vài ngày. Cuối tháng 8, Phó tổng thống Dick Cheney ra mắt cuốn hồi ký In My Time kể lại những câu chuyện liên quan đến một số chính sách và một số nhân vật trong nội các thời tổng thống Bush II. Chưa phát hành nhưng đã có một số bài báo khen chê gây sôi nổi. Cựu ngoại trưởng Colin Powell lên truyền hình chỉ trích rằng Cheney đã có những sự “tấn công rẻ tiền” (cheap shots) vào cá nhân ông ta. Vị đại tướng này nói là ông ta đã có ý định từ trước là chỉ làm ngoại trưởng một nhiệm kỳ mà thôi chứ không phải vì Cheney áp lực. Có bài báo chê cuốn sách kể lại chi tiết cựu ngoại trưởng Rice đã khóc trước mặt phó tổng thống Dick Cheney và cho đây là một hình thức coi thường nhân vật nữ trí thức này. Trong sự quảng cáo cuốn sách, tác giả Dick Cheney tuyên bố là sẽ có những chi tiết gây bùng nổ về những chuyện bí mật bên trong Nhà Trắng. Vị Phó tổng thống Mỹ này sinh năm 1941, tức tuổi Tị con rắn cùng tuổi với thi sĩ triết gia Phạm Công Thiện vừa qua đời năm nay, từng làm Chánh Văn Phòng cho tổng thống Gerald Ford, rồi dân biểu từ năm 1978 được 5 nhiệm kỳ, rồi làm Bộ trưởng Quốc phòng của Tổng thống Bush I, rồi được Bush II mời đứng chung liên danh năm 2000 và trở thành nhân vật số 2 của nước Mỹ suốt 2 nhiệm kỳ. Báo chí gọi ông là vị Phó Tổng Thống có quyền hành nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Thường thường chức vụ này chỉ có hư danh và chỉ khi nào nhân vật số 1 mất thì mới lên thay thế như trường hợp của Lyndon Johnson trở thành tổng thống khi John Kennedy bị ám sát năm 1963. Khả năng chính trị của Dick Cheney đã lấn áp oai quyền của tổng thống Bush II, hầu hết các chính sách quan trọng của Bạch Ốc thời đó đều mang dấu ấn của ông ta. Có lẽ sau này khi tổng thống Bush II nhận ra điều đó cho nên giữa hai người đã có mâu thuẫn nặng nề để cuối cùng trước khi mãn nhiệm, tổng thống Bush II đã từ chối không ân xá cho vị chánh văn phòng của Dick Cheney để cho Lewis Libby phải ngồi tù. Đây cũng là một đòn đau cho Dick Cheney khi phải cay đắng nhìn người thân cận nhất của mình vào khám mà không cách nào cứu được. Libby ngồi tù là vì đã tiết lộ cho ký giả Robert Novak rằng bà Valerie Plame vợ của cựu đại sứ Joseph Wilson là nhân viên CIA để ông này viết bài báo đăng ngày 14-7-2003. Trước đó vào ngày 6-7-2003 Joseph Wilson đã viết trên New York Time nói là không có chuyện Iraq mua Uranium của nước Niger như tổng thống Bush II đã phát biểu trong bài diễn văn toàn quốc đầu năm 2003. Có vẻ như là đòn thù dằn mặt Wilson, nhưng việc tiết lộ danh tính nhân viên CIA bị coi là tội tiết lộ an ninh quốc gia và công tố viên đặc biệt nhập cuộc và cuối cùng cuộc điểu tra dẫn tới có sự dính líu của viên chức cao cấp trong chính quyền. Nhiều tài liệu cho là chính Richard Armitage, Thứ Trưởng Ngoại Giao Mỹ đã tiết lộ cho báo chí, nhưng kết quả là Lewis Libby bị kết án coi như là con vật hi sinh cho một vụ bê bối chính trị của Nhà Trắng thời Bush II. Người thường không thể nào hiểu nổi cái đòn thù đó có làm thiệt hại cho vợ chồng ông Joseph Wilson và bà Valerie Plame như thế nào nhưng cho thấy sự thương ghét hận thù rất bình thường của con người mà những chính trị gia cấp cao kia đã biểu hiện. Colin Powell và Dick Cheney đều tài giỏi, nhưng hai kẻ tài thì kỵ nhau; cho nên trong nội các của tổng thống Bush II dù có lắm kẻ tài nhưng thiếu sự hòa hợp thì hiệu quả làm việc vẫn không nhiều. Cuốn hồi ký In My Time có thể sẽ được đón nhận vì những chi tiết sôi nổi của nó và công chúng Mỹ cũng biết thêm được những tình tiết bên trong cơ quan quyền lực nhất thế giới. Và mỗi một triều đại tổng thống Mỹ đều có một xì căng đan không tránh khỏi. Sự việc được khui ra cũng là nhờ cơ cấu tổ chức chính quyền rất dân chủ và sự tự do của báo chí. Giã từ tháng 8 năm 2011, những cuộc biểu tình ở thủ đô Hà Nội chống Trung quốc lấn chiếm biển đảo Hoàng Sa Trường Sa và chủ quyền của Việt Nam đã bị ngưng bởi sự đàn áp của nhà cầm quyền. Bắt đầu từ chủ nhật 5 tháng 6 kể từ khi tàu Bình Minh thăm dò dầu khí ngoài Biển Đông bị tàu hải giám Trung quốc cắt thì cuộc biểu tình nổi lên tại Sài Gòn và Hà Nội, nhưng tại Sài Gòn thì ngưng trong khi Hà Nội tiếp tục cho đến chủ nhật 21-8 là lần cuối. Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội đã ra thông báo cấm biểu tình, thông báo này chỉ đóng dấu mà không có chữ ký của người đứng đầu Ủy ban, có lẽ là không ai muốn chịu trách nhiệm về một hành động ngăn cấm lòng yêu nước của người biểu tình để bị lưu danh ô nhục trong lịch sử dân tộc. Trong các cuộc biểu tình này có sự tham gia của một số trí thức tên tuổi có uy tín và có công với Đảng và nhà nước nên đã gây áp lực rất lớn cho nhà cầm quyền. Có thể là đàn anh Trung quốc bực mình về sự biểu hiện lòng dân Việt Nam công khai chống sự lấn chiếm từ phương Bắc cho nên đã gây sức ép và quả nhiên công an đã dùng mọi biện pháp để biểu tình không tiếp tục xảy ra. Dù vậy những cuộc biểu tình vừa qua đã đi vào lịch sử của chế độ Cộng Sản Việt Nam kể từ khi nắm chính quyền từ năm 1945. Từ đây về sau, biểu tình sẽ không là chuyện lạ, chuyện quí hiếm, mà sẵn sàng nổ bùng khi nào có những sự kiện gây bất bình cho dân chúng khi quyền lợi tổ quốc bị xâm phạm. Mà sự mâu thuẫn giữa quyền lợi Trung quốc và Việt Nam đã lộ rõ, không thể nào che dấu về vấn đề Biển Đông. Vài tháng nữa khi mà đàn anh phương Bắc đưa dàn khoan dầu vào vùng biển này, đưa hàng không mẫu hạm Thi Lang và các tàu chiến khác nói là tuần tra Biển Đông thì Việt Nam có dám hành động gì hay không? Và những cuộc biểu tình lại sẽ tiếp tục. Đây cũng là vết nứt trong nội bộ Đảng Cộng Sản Việt Nam và là sự mâu thuẫn giữa tinh thần dân tộc của quần chúng và sự ươn hèn của những kẻ cầm quyền đương thời. Đảng Cộng Sản Việt Nam sống còn nhờ sự giúp đỡ của Trung Cộng từ mấy chục năm trước thì trong tương lai cũng chính sự lấn chiếm của Trung Cộng sẽ là nguyên nhân tạo nên sự diệt vong của tổ chức này. Đó là lý lẽ của trời đất, có sinh thì có diệt. Việt Nam muốn sống còn trong vòng vây của Trung quốc thì chỉ có duy nhất là phát triển nội lực của chính mình từ mọi phương diện văn hóa, kinh tế, chính trị. Sự độc tài và tham nhũng của chế độ đã tàn phá sức mạnh của dân tộc Việt Nam. Tương lai của dân tộc Tiên Rồng trong vòng vài chục năm nữa sẽ ra sao, khó mà đoán biết và bi quan nhiều hơn là lạc quan. Một thí dụ rõ ràng nhất là tuần vừa rồi,Trung quốc nói vấn đề Hoàng Sa không có gì để bàn thảo với Việt Nam vì họ đã chiếm từ ngày 19-1-1974 trong trận hải chiến với Việt Nam Cộng Hòa. Giã từ tháng 8 năm 2011, kinh tế nước Mỹ vẫn chưa sáng sủa, có kẻ nói còn suy thoái thêm nữa. Cả triệu người Mỹ gốc Việt cư ngụ trên xứ sở giàu mạnh nhất thế giới này cũng bị ảnh hưởng. Thất nghiệp cao, làng báo Việt ngữ lao đao vì mất nhiều quảng cáo lại bị uy hiếp bởi Internet. Băng nhạc, sách báo là niềm vui tinh thần của dân Việt Nam xứ người cũng đang tàn tạ bởi nạn sang băng lậu và kỹ thuật truyền thông hiện đại. Giã từ tháng 8 năm 2011, viết mấy dòng gởi bạn đọc đỡ buồn.
|