Home Văn Học THƠ Trần Quốc Phiệt Vườn Thơ HẠ THÁI Trần Quốc Phiệt (1)

Vườn Thơ HẠ THÁI Trần Quốc Phiệt (1) PDF Print E-mail
Tác Giả: HẠ THÁI Trần Quốc Phiệt   
Chúa Nhật, 29 Tháng 8 Năm 2010 21:46

Mời quý Bạn yêu thơ thăm Vườn Thơ (1) của thi sĩ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt.

  

 

 

 

CÁNH NHẠN NGÀN PHƯƠNG

1

Gió lộng hồn xuân, nắng nhả tơ
Én tung cánh lướt ngập vườn mơ
Bướm vàng nâng gió vờn đầu ngõ
Hoa tím vươn cây trổ cuối bờ
Bấm đốt thời gian tình bất tận
Bàn lời nhân thế nghĩa vu vơ
Gom bao chí lớn vào hồ rượu
Say tỉnh vơi đầy một ý thơ.

2

Thơ theo gót ngọc tỏa muôn phương
Sưởi ấm lòng người thế ánh dương
Chung bước thiên di đi khắp ngã
Kề vai hành hiệp đến cùng đường
Nhớ thời đèn sách mòn bao quyển
Thương thuở thi từ đậm mấy chương
Đã biết đa mang thân kiếp bạc
Thôi đành an phận mặc phong sương.

 3

Sương nhạt nhòa bay lớt phớt rơi
Người ơi ta vẫn nhớ nhung người
Ánh trăng huyền ảo che mây dạt
Con sóng lềnh bềnh vỗ nước trôi
Bến vắng thuyền neo mong gặp lại
Sông êm cầu nối nhớ xa vời
Người đi kẻ ở chia hai ngã
Mắt ướt mi sầu khắp mỗi nơi.

4

Nơi nào chứa hết nỗi niềm nầy
Dốc cạn bầu nghiêng những cuộc say
Thế sự, nhân tình, đà rõ mặt
Giang hồ, khí phách được bao tay !
Lên voi bận rộn lờ ơn gió…
Xuống chó rảnh rang kể nghĩa mây
Nhân ngãi vụt bay theo cát bụi
Dòng đời đen trắng mặc đêm ngày.

5

Ngày đến, ngày đi lá võ vàng
Bốn mùa uể oải rã rời sang
Nghe đời đánh thức quên phiêu lảng
Tưởng cuộc hồi sinh nhớ dở dang
Bật  dậy hồn thiêng trào lớp lớp
Bừng dâng khí thế cuộn hàng hàng
Ta nghe giữa cuộc trần gian đó
Lắm kẻ đang chờ viết sử trang.

6

Trang trọng chung tay thắp ngọn đèn
Nén hương chiêu niệm thuở bình yên
Khơi nguồn thi cảm vào di chỉ
Nhỏ nét văn truyền xuống cổ nghiên
Tức tưởi trăm năm chùng tiếng quốc
Âu sầu muôn kiếp nát hồn quyên
Giang sơn còn nỗi niềm đau đớn
Bởi những u mê, những hảo huyền.

7

Huyền thoại,  trời ơi! ngán ngẩm nghe
Ai mang gió chướng ngược tên về
Rã rời nề nếp hiềm môn, đệ
Tan nát gia phong nghịch phụ, thê
Miệng nói lăm le nhìn tứ hướng
Miếng ăn lạt lẽo ngó ba bề
U hoài tiếng khóc bầy con trẻ
Mầm móng đời sau, tội nghiệp quê

8

Quê nhà in kỷ niệm hương hoa
Còn giữ bao điều dẫu đã xa
Dù cuộc nhiểu nhương tình nhạt nhẽo
Và vòng tao loạn nghĩa phôi pha
Đón đưa cất chén, mâm dồi chó
Gặp gỡ nâng ly, bát miến gà 
Vườn tược món tươi nào bắp luộc
Sum vầy bằng hữu tháng ngày qua

9

Qua nửa mùa xuân vườn lá xanh
Bóng trăng chênh chếch rọi nghiêng mành
Hàng cau vươn thẳng phơi chòm lá
Làn khói loang tròn cuộn mái tranh
Dưới bến thuyền con nằm phẳng lặng
Ngàn không mây trắng trải mong manh
Cánh cò trên ruộng vờn cao thấp
Khúc nhạc giao hòa: âm, sắc, thanh...

10

Thanh thoát vần thơ gởi tặng người
Lồng trong nét chữ nhánh hoa tươi
Rằng duyên đồng hội tình không cạn
Và nợ chung thuyền nghĩa chẳng vơi
Dù mãi xa xôi cùng quả đất
Hay là lưu lạc tận phương trời
Ý thơ sẽ tải đi muôn nẻo
Nhóm lửa nung bầu máu sục sôi.
Hạ Thái
Oct-15-2011

(10 bài thơ họa nối chữ)
"Nhớ Ngày Tháng Cũ"
của Nguyễn Kinh Bắc

 

 

 

 NHỮNG GÌ ĐÃ CÓ
ĐỂ HOÀI THƯƠNG
 

(để tặng cựu lưu trú sinh VBA Huế) 

 

Những con đường êm ả rợp bóng cây
những hàng cây trái trĩu cành mùa Hạ,
tiếng ve gọi hè buồn êm ả,
ta mang theo âm hưởng suốt một đời.

 

Những đêm về mát dịu bóng trăng
ánh sáng hiền hòa xuyên qua cành lá,
khuya nghe tiếng lục huyền cầm thâm dạ
tiếng sáo cao bay ru điệu Trương Chi.

 

Những tường thành rêu phong dày phủ
khách du chơi ngoạch ngoạc vẽ hình hài,
buổi vào thu gió bay bay vàng lá,
ngoái mắt nhìn hoang vắng chẳng còn ai.

 

Những bờ hồ nên thơ mùa sen rộ,
bầu trời trong vổ cánh chuồn chuồn kim,
con thia đá lượn lờ quanh hoa súng,
chập chờn cao nhảy nhót mấy chú chim.

 

Những năm tháng thư sinh hồn phiêu lãng,
dệt mộng đời mắt sáng những vần thơ,
đành gởi lại cho muôn vàn nhung nhớ
buổi lên đường lòng bận bịu ngẩn ngơ.

 

Ta mang theo mùa Xuân muôn hoa nở,
áo thiên thanh mây trắng trời xanh xanh,
con đường quen thường đi lại quẩn quanh,
những mái tóc thề thướt tha trong gió.

 

Ta mang theo mùa Hạ tiếng phi lao,
rặng cây xanh, con đường gió biển,
tiếng vổ nhọc nhằn từng cơn sóng cuốn,
bãi cát mịn lì ngồi kể chuyện Thủy Tinh.

 

Ta mang theo mùa Thu vàng vọt lá,
ghế lạnh công viên em bé nhặt trái bàng
buổi tựu trường bao hoài bão thênh thang,
hồn man man với sen tàn nắng nhạt.

 

Ta mang theo mùa Đông buồn gió bấc,
lạnh tứ bề mưa rã rích thâm canh,
ngày ngắn đêm dài cành trơ trụi cành,
chú chim buồn bám cây khô ngủ gục.

 

Ta mang theo những bạn bè đồng cảnh
những đêm khuya còn cặm cụi sách đèn,
những tuổi thơ đời dể tan trăm mảnh
ví không tìm một tổ ấm dung thân.

 

Không sinh ra nhưng lớn lên nơi đó
thành phố một thời tuổi trẻ ngu ngơ
buổi độ nhật bát cơm  “Phiếu Mẫu”
ơn nhĩa, ngậm ngùi…nhắc chuyện tuổi thơ.

 

 

BA MƯƠI LĂM NĂM,
NHÌN LẠI CON ĐƯỜNG  

                                      
Ba mươi lăm năm nhìn lại con đường
Thời gian dài tưởng chừng rất ngắn,
Hầu như mới xẩy ra gần đây lắm,
Còn hồ nghi lẩm nhẩm số “băm lăm”
Dấu vẫn in chưa phai nhạt vết hằn
Cháy nám lòng người,
Thịt da dân tộc,
Ba mươi lăm năm,
Nhiều lần tôi bật khóc
Cho nước mắt mồ hôi, 
Thân xác đồng bào tôi
Đã loảng tan dưới cây cỏ, trên biển khơi,
Giữa rừng sâu,
Trong trại tù lao cải,
Người thoát thân và người còn ở lại
Cùng đắng cay với cuộc đảo điên,
Ba mươi lăm năm nhìn lại một đoạn đường
Bằng nước mắt nghẹn ngào
Và cả nụ cười chưa trọn vẹn,
Những người về mang lời thề non hẹn biển,
Những người đi tìm ánh sáng tự do,
Quê hương…
Còn một mảnh rách cơ đồ
Đang nhàu nát với mưu mô toàn trị.


Ba mươi lăm năm
Biết bắt đầu từ đâu cho đủ
Từ dạo cuối tháng Tư mặt trời đổ,
Khi người chiến sĩ tuyến đầu thế giới tự do
Bị đồng minh chối bỏ,
Bởi trót ngậm miếng mồi béo bở ngon hơn,
Những văn từ và cả những tuyên ngôn
Quăng vào sọt rác như tờ giấy lộn,
Chữ tín giữa đời nghe mà khinh tởm !
Cường quốc ơi !
Ngượng miệng gọi đồng minh,
Bàn cân nào đánh giá trọng khinh?
Lương tâm nào còn con tim gõ nhịp,
Quê hương tôi
Tiếng kêu gào thảm thiết!
Linh hồn người đã chết bị lãng quên,
Anh lính trận oai hùng bổng đổi tên
Thành tù nhân, triền miên
Không bản án.


Biết bắt đầu từ đâu cho đủ?
Khi xe tăng xô ngã cổng dinh thành,
Khi lệnh đầu hàng vội vã truyền nhanh,
Bởi bàn tay đàn anh đâm sau lưng chiến sĩ.
Những phát súng người hùng
Tự bắn vào người sĩ khí
Những vì sao rơi vào buổi bình minh:
Nam, Hai, Hưng, Vỹ, Phú
Những vị thiên thần.
“Sinh vi Tướng, tử vi Thần”
Hồn thiêng linh hiển.


Biết bắt đầu từ đâu cho đủ
Khi xe cần trục kéo ngã tượng tiếc thương,
Anh nằm trơ chổng ngỗng bên vệ đường,
Anh về đâu?
Sau lần tôi được gặp!
Dù anh còn hay anh đã mất,
Dù người ta có nghiền anh thành cát bụi,
Anh vẫn đứng vẫn đi
Anh vẫn trở về với nguyên ủy bất di,
Anh vẫn sống trong lòng người còn sống,
Anh vẫn sống thiên thu bất tận,
Khi nghĩa trang còn chút đất gọi tên
Khi những nấm mồ chưa bị lãng quên
Những nấm mồ ngủ yên,
Con yêu Tổ Quốc.


Biết bắt đầu từ đâu cho đủ
Khi những chiếc thuyền con dám vượt biển,
Như những chiếc lá bềnh bồng trôi dạt đại dương,
Dân tôi phải đi vì đã cùng đường
Hết chịu nổi gông cùm kềm kẹp,
Tiếng kẽng sớm chiều,
Tiếng loa bốc phét,
Bụng đói meo, nghe lãi nhãi tiến lên,
Đổi tiền - Đánh tư sản đời đão điên,
Chốn khỉ ho, ôi! mỹ từ kinh tế mới,
Nỗi khổ đau còn lời nào để nói !


Biết bắt đầu từ đâu cho đủ
Nếu không nói về bia đá ở Galang
Nếu không nói về bia đá ở Bidong,
Những tấm bia vô tri để ghi ơn, nghĩa
Ơn cưu mang và nghĩa tử, kẻ không còn
Những tấm bia bị đục trống trơn
Hòng chạy tội nguyên lai kẻ ác,
Còn đó hay không,
 Lòng người là chuyện khác
Văn từ sách sử để ngàn sau.


Biết bắt đầu từ đâu cho đủ!
Bắt đầu ở đâu? -  Rồi chấm dứt ở đâu?
Chuyện tôi kể…
Sẽ trường thiên, dài bất tận…
Làm sao nói cho cùng !
Và đây, ba mươi lăm năm nhìn lại
Về những người hải ngoại gốc Việt Nam,
Họ khởi đi: từ giã chốn lầm than
Từng dẩm qua bao gian nan khổ nhọc,
Lời vô tri,
Những ngôn từ sỉ nhục :
Nào tội đồ, nào ôm chân đế quốc,
Nào phản động, đĩ điếm…  loài mất gốc,
Nay hiển nhiên thành khúc ruột ngàn xa…
Là vựa tiền đem về hàng chục tỉ đô la…
Nuôi đất nước qua lầm than xã nghĩa.


Họ, trở thành tài nguyên vô giá,
Công cũng thành,
Danh cũng toại, quí hóa thay!
Nhờ lý tưởng tự do:
Họ có ngày nay,
Nhân tài Việt
Trãi từ Úc, Âu, Mỹ, Á.

 
Ba mươi lăm năm nhìn lại con đường
Nỗi đau vẫn còn!
Niềm vui vụt lớn.
Bấm bàn tay nhẩm đốt nhớ thương quê,
Ba mươi lăm năm không phải chuyện nồi  kê,
Anh lính trẻ thành cụ già bạc tóc
Nước mắt khô rồi,bởi nhiều lần đã khóc,
Còn bàng hoàng như chuyện mới hôm qua,
Ba mươi lăm năm
Cuộc dâu bể diễn ra,
Cỏ hoa vẫn tươi nở trong xót xa căy đắng
Như khóm lục bình vừa trôi dạt vừa trổ bông.

Jan-2010


 

  

 

NAM HÀ,ĐẦM ĐÙN,
NHŨNG NGÀY THÁNG CŨ


Giã từ rừng rú chốn Sơn La,
về xuôi Phủ Lý xứ Nam Hà
Đèo Ban mờ ảo sương hoa trắng
xót người nằm lại cõi ngàn xa.



Đường lên hun hút mưa lầy lội...
núi đồi Tây Bắc dày đặc dày…
chạm bến Ô Lâu chiều phờ phạc,
trông vời sông nước ngậm ngùi thay.


 
Ba Sao, Phủ Lý quanh co lối,
trên đồi, dưới trũng, cánh đầm đùn
xa vời núi trải dài tầng ngọn,
cửa khóa then cài ớn lạnh xương.


 
Khói sương mờ ảo đồng mông quạnh,
bùn váng mốc hơi buốt lạnh căm,
đường đi bì bõm lầy trơn trợt,
trông vời ngày tháng mịt mù tăm.



Ai uổng hoài công tin thảo khấu
nằm lòng kinh điển thuộc từng câu
gác lại ngoài tai điều tà giảng.
bình tâm thanh thản, chẳng âu sầu.


 
Đời lỡ trót giam sau rào dậu
sá chi cá chậu với chim lòng,
trông vời xa lắc trời Nam đó,
chỉ thẹn trong lòng nợ núi sông.



Giờ ai đếm được người còn mất,
một thời đói rách da bọc xương,
bóng dáng thân ròm lê vất vưởng,
lây lất bóng ma dò dẩm đường. ..



Bao năm uẩn khắc từng dấu ấn,
để chuyện ngàn sau mãi lưu truyền,
nơi này một thuở nhiều hư huyển,
ngàn điều hư huyển vốn triền miên.



Vần thơ từng viết sau song sắt,
theo gió bạt phiêu giữa bụi trần
giờ đây vẽ lại bức tranh cũ,
ngàn nỗi đa đoan triệu vết hằn.

 

BÀI THƠ NGÔNG,
VIẾT LÚC NGỒI KHÔNG!

  
Lâu lắm rồi,
mong một cơn say bí tỉ,
rượu bao nhiêu để chước đủ một bầu,
sông thì lặng mang hồn trăng Lý Bạch
thuyền êm êm không gợn chút chồng chềnh,
cốc vẫn nâng - nốc hoài sao chẳng ấm,
đêm lụn tàn bầu không cạn để lâng lâng.


Lâu lắm rồi,
người uống rượu dưới trăng,
nghe tiếng khà tựa hồn thơ tuôn chảy
lầu ai xa tiếng nguyệt cầm ai gẩy
trong thênh thang ngất ngưởng sáo Trương Chi,
em lại về thấp thoáng hiện đáy ly,
trò ú tìm - ta chưa say như Lý Bạch
nhảy xuống dòng vớt bóng trăng lên.


Lâu lăm rồi,
ta chẳng được bình yên
một cuộc vui với thuyền trăng mộng mị,
được nghênh ngang , một lần say lúy túy
hét vang cao rồi cười cợt quên đời,
dương nõ thần bắn ánh trăng rơi,
đêm mơ màng giăng ngang đầu nguyệt bạch.


Lâu lắm rồi,
không được nghe tiếng hát,
người xẩm già say trên bến nước chiều mưa,
con đò ngang gầy cọm có còn đưa,
những hồn thơ tóc thề bay lất phất,
ướp cành hoa làm tin trong tập sách,
một mai kia xa cách mỏi công tìm,
hồn trắng trong thơm ướp vào tim,
một dòng trong, nổi chìm ẩn hiện.


Lâu lắm rồi,
ngày sông xa biển,
bổng chợt nghe tin hải điểu về rừng,
ngày chim về lá biếc cũng rưng rưng,
cũng khóc biệt ly, cũng buồn tao ngộ.


Lâu lắm rồi,
ly đã cạn, bình đã khô…
đời vẫn buồn, rượu bao nhiêu vẫn tỉnh,
còn say đâu cho được quên đời,
trời đất quay giông bão mãi không thôi.
người cùng say trên bãi đời say, thật hiếm,
điên đảo cả rồi, còn những ai mà kiếm,
mỏi công tìm, trong cả thế gian cay…
bài thơ ngông, ta biết viết gì đây.
 
2010.

TA SẼ VỀ QUÊ HƯƠNG
THĂM LẠI...

 

Ta sẽ về quê hương thăm lại
mảnh vườn xưa vun bón tuổi thơ,
ta sẽ ngồi hằng giờ trước ngõ
đếm thời gian thuở bỏ xa lìa.

 

Tay rờ rẩm mân mê ngọn cỏ
tìm dấu xưa ngày cũ nẫy mầm,
kỷ niệm nào chôn trong lòng đất
khắc tên vào ghi lại trăm năm.

 

Ta sẽ đếm hàng cây bờ dậu
đã già nua xa vắng bao lâu,
ta gọi tên người xưa còn mất
về cùng ta thức trắng đêm thâu.

 

Đem tâm sự tháng năm nhung nhớ
trải bày ra tiệc rượu tao phùng,
ly giã biệt ngày đi thuở trước
đây một lần quần ẩm cạn chung.



Ta sẽ thăm đầu Đông đầu Tây
sẽ đo lại con đường thơ dại,
sẽ đánh căng, thả dều … nhớ lại
buổi rong chơi thỏa thích xóm làng.

 

Sẽ ra đồng hóng ngọn gió Nam
ngồi bên ao kéo cần nhử cá
hồn trẻ trung dế kêu dưới rạ
nghe người già kể chuyện ngụ ngôn.

 

Chuyện quanh co giữa cõi làng thôn,
nụ cười hòa những dòng nước mắt,
quê hương ơi ! những gì còn mất
ai người ghi di cảo đời sau.

 

Ta tìm tra cổ tự nhạt màu
người thuở nào ghi truyền hậu thế,
đền cổ bia xưa chừ hoang phế
rú cát hai mùa mưa nắng thay nhau.

 

Ta sẽ về quê hương thăm lại
có thể rằng chẳng nói đủ một câu,
bởi xúc động đủ lời đâu để nói
quê hương nghèo chất chứa vạn nỗi đau.

 01-10.

 

 

XỨ NGƯỜI,
MÃI NHỚ QUÊ TA

 
Xứ người ở mãi chẳng thấy quen
những đường cao tốc những ánh đèn
vẫn nhớ ngọn dầu đêm leo lút
vẫn thèm cà pháo chấm mắm nêm.

 

Từ độ xa quê về mấy bận
hàng tre trước ngõ ngã bao lần
bao lần lửa bốc lên mái rạ
bao đời dồn bước mấy chồn chân.

 

Quê hương đã khóc khô nước mắt
qua mùa ly loạn tán mười phương
chân trời góc bể - đời dâu bể…
chừng nỗi oan khiên khó ước lường.

 

Mồ mả tiền nhân còn nằm lại
như là tang chứng mốc thời gian
rú, khe, cồn cát nhìn nhau mãi
ta, đau lòng quặn tự tâm can.

 

Ruộng lúa ngày nào thơm trĩu hạt
rạ vàng ủ tiếng dế rân ran
mang hồn tuổi trẻ từ phiêu bạt
đi tận xa xăm nhớ xóm làng.

 

Hạt cát mùa Nam thổi về đâu
mà như rát mặt xát nỗi đau
gió Lào nóng cháy da khô đét
thành quen gió cát - thấm giãi dầu.

 

Bao giờ về lại con đường cũ
trải lòng cho thỏa những nhớ nhung
hay chỉ ngồi im - rồi bật khóc
lời nào cho đủ, nói cho cùng.

01-2010.

  

TIỄN NGƯỜI


Đểm danh đời những còn ai
hun sâu ngõ vắng lối dài nghĩa trang
thiên thu bia lạnh xếp hàng
gió lùa, nhang khói, lá vàng bay bay
nắng thoi thóp chiếu qua ngày
chiều rơi vàng vọt lạnh dày mù sương
quanh co kinh kệ vô thường
tử sinh nghĩa cốt khúc đường cuối đi
người về một bước thiên di
trăm năm kẻ ở lâm li tiển người.

viết cho anh Phạm Ngọc Huề
người bạn tù dể thương từ Sơn La.



BÀI THƠ LY BIỆT

 

Tôi viết bài thơ ngày ly biệt
trong buổi chia tay đầy ngậm ngùi
ai biết hôm nay là ngày cuối
bên nhau sau những tháng năm dài.

 

Tiết đã qua xuân còn thấm lạnh
hoa thắm ngoài kia chẵng mấy vui
trong giọt mưa xuân bùi ngùi nhớ
san sẻ nỗi buồn chuyện ở đi.

 

Để nhớ những năm dài thương mến
để còn ghi dấu ấn thân thương
để nghe tiếng gọi tàu xa bến
để trãi nỗi lòng chốn tha phương.

 

Phòng cũ bây giờ thì trống vắng
gió bụi buồn theo bám quanh tường
ngồi đếm bước chân sàn gạch mỏng
đo đạc sầu vương vãi trong lòng.

 

Thôi hết một thời bao xuân mộng
chợt thoáng thời gian chằng chịt buồn
chiều nay nghe gió khóc thầm tủi
với nắng hoàng hôn lịm bóng buông.

 

Nhìn lại quanh đây thân thương cả
cho lòng bận bịu lắm ngổn ngang
buồn đủ trăm lần không tả xiết
ý vụng vần thơ, viết muộn màng.

 

GỞI CHỊ XA XÔI
CẢ NỖi NIỀM.....

                      
Mai mốt chị về thăm vườn cũ
chăm bón giùm em bụi mẫu đơn
bụi hoa em trồng ngày xưa đó
xa vắng lâu rồi mãi nhớ thương.

 

Ngồi đây hồi tưởng ngày thơ dại
mái nhà xưa , giếng nước, gốc dừa,
vầng trăng sáng lung linh giàn mướp,
chăm chút nhau tháng nắng ngày mưa.

 

Thuở ấy, nhà mình cheo neo quá
vầng khăn sớm phủ mái đầu xanh,
mẹ mất năm em vừa lên tám
chú út mới tròn bảy ngày sinh.

 

Tiếng cú canh khuya nghe não nuột
giọng hò vang vọng nỗi xót xa
giấc ngủ chiêm bao quầng khoé mắt
tàn canh lạnh lẽo hạt sương sa.

 

Thôn xóm tiêu điều theo cuộc chiến
mái dột tường rêu gió mong manh
đồng không mông quạnh bấc đông lạnh
khoai sắn chêm vào những bửa ăn.

 

Anh chị em mình lo tần tảo
ruộng lúa nương khoai tự chải bương
cảnh đời ngơ ngác gà mất mẹ
đầu xanh côi cút lắm bi thương.

 

Nắng cháy trưa hè trên đồng cạn
lạnh buốt chiều đông dưới ruộng sâu
gò vai cao thấp đường trơn trợt
đọan đòi gian khổ dể quên đâu.

 


Ngày em vào Huế để theo học
chị ở lại nhà buồn lắm không
em vẫn về thăm mùa phượng thắm
bẩy chim bắt cá nghịch gió đồng.

 

Mười năm đèn sách em cực khổ
thiếu thốn đủ điều chị hiểu em
nhà khó trăm bề đành phải khó
kiếm chút tương lai rán sách đèn.

 

Em lớn lên, chị đi lấy chồng
em mừng, em tủi chị biết không
chị đi, lần nữa em mất mẹ
còn đàn em nhỏ lấy ai trông.

 

Ngày em trở bước đời binh lửa
sống chết cận kề giữa sớm hôm
bốn lần thương tích em dấu biệt
nói để mà chi, chị thêm buồn.

 

Rồi chị mất chồng, cháu mất cha
em mất anh rể, thật xót xa
em về không kịp ngày tang lễ
ra mộ thăm anh mắt nhạt nhòa.

 

Đời vẫn phôi pha theo gió bụi
em về tay trắng lại trắng tay
mười năm gặp chị nơi vườn cũ
chị khóc, em buồn những đổi thay.

 

Bây giờ xa chị ngàn vạn dặm
lòng chạnh bồn chồn dấu vết xưa
bấm đốt đoạn đời gian nan cũ
chất ngất lòng em nói sao vừa.

 

Xin gởi chị bài thơ nho nhỏ
vụng về chẳng biết nói gì hơn
mai mốt chị về thăm vườn cũ
chăm bón giùm em bụi mẫu đơn.


                                 
 DÒNG SÔNG XƯA
CÒN NGÀY TRỞ LẠI


 
Tôi trở về thăm lại dòng sông
có bến ghe thuyền chài chen chúc ,
dòng nước hiền hòa hai mùa trong đục,
gốc xoan bên đường đúng độ trổ bông,
chỗ thân quen, nay ai cũng lạ
tự xót xa rồi tự thấy đau lòng.

 

Tên thân thuộc ngày xưa xóm Bống,
bên kia bờ Xuyên Mỹ quê em,
người thuở trước, bây giờ ai còn mất,
có còn ai chằm nón với xe tằm,
đi lòn qua ngõ cũ ghé thăm,
những đôi mắt nhìn theo xa lạ quá,
trong những đôi mắt kia có mắt em không hở
lâu quá rồi, tính lại mấy mươi năm,
nước vẫn trôi ra biển xa xăm
tôi, mây bạc giăng thành chiều núi nhạt,
mấy mươi năm phong sương phiêu bạt,
chưa quên mùi rượu gạo Xuyên Quang,
chưa quên những ngày Nam Phước nắng chói chang,
đêm gật gù ngâm thơ thị trấn Điện Bàn,
con đường tôi đi thân thương chừng lối,
như vết hằn in đậm chẳng phôi pha.

 

Tôi trở về thăm lại dòng sông
có chiếc cầu dài như một đời chinh chiến,
chiếc cầu còn ngủ yên, tôi từng ươm lòng thương mến,
khi tối trời dạo bước thâu canh,
những đêm trăng sóng nước tròng trành,
tôi,  lãng tử bơi thuyền mơ Lý Bạch,
bên này bên kia hai bờ ngăn cách,
nhịp nối liền xích lại kề nhau,
thôi xa rồi - đành đoạn từ lâu,
ai hiểu thấu hồn ai đau nhức !
lúc trở về, âm thầm tôi bật khóc,
dấu vết bầm dưới ánh mắt trũng sâu,
nước lững lờ qua, trôi dạt về đâu,
người đứng lại bên đời buồn cô quạnh,
sóng gió mênh mang mưa chiều bay lành lạnh,
lòng ngậm ngùi chạnh xót  nghĩa anh em !

 

Tôi trở về thăm lại dòng sông
 thẫn thờ đọc câu thơ một thời xuôi ngược,
 Sáng Câu Lâu tôi nhớ chiều Trung Phước,
sớm Cà Tang thương mấy độ Khương Bình.
Con sông buồn dòng nước lặng thinh,
không gió dập mà lòng tôi dậy sóng
lần trở về thăm lại dòng sông.
Feb-2010.

 

 

                               
THÁNG BẢY BẮC CẦU

 

Tháng bảy lên đồi cỏ đã khô
tháng bảy mưa ngâu đã đến mùa
những cánh vàng hoa hương sắc lạ
tên tuổi ai đời đã biết chưa.

 

Trên đồi gió lộng buồn hiu hắt
lớp lớp kề nhau những nấm  mồ
xác lá rớt rơi bay lác đác
linh hồn vất vưỡng giữa hư vô.

 

Oan khiêng tháng bảy chờ xá tội
lột xác hồn ma hướng cỏi trời
con chim từ dạo xa lìa tổ
cánh lông đủ vững vẫn chơi vơi.

 

Tháng bảy lên chùa lòng bối rối
cánh chim lưu lạc, lạc xa đàn
bể khổ thênh thang quỳ sám hối
suy mình tội lỗi mấy cho cam.

 

Ngọn núi sau chùa giăng mây bạc
ngơ ngác mắt trần ừ phù vân
nhẹ nhàng thân phận như cánh hạc
cất tận tầng cao, cao mấy tầng.

 

Ta trở về thôi, đồi cỏ úa
đợi ngày tháng bảy hóng mưa ngâu
ngồi cuối chân cầu xem Ô Thước
xem bước chân đời lạc về đâu.

 Mùa xá tội
 Ất Sửu 09


MỘT Ý THƠ BUỒN
CHIỀU MÊNH MÔNG!

 

Ngày đó, bước chân vào chiến trận
những buổi chiều vàng thu lá bay
ý thơ mơ mộng trên đầu súng
chất ngất hồn trai đời ngất ngây.

 

Lên đồi xuống trũng băng làng mạc
truông rộng, đồng hoang, xuyên núi rừng
lá mục, đá meo, dòng suối xiết
ngẩm phận quê hương lòng rưng rưng.

 

Bạn bè có đứa vừa liên lạc
chợt nghe tin đã bốc hơi rồi
ngồi nghỉ cuộc đời và thân phận
buồn trông con nước âm thầm trôi.

 

Những bước đi qua vùng đất khó
cận kề sống chết cũng mong mênh
núi rừng xé dội âm vang đạn
xào xạc lao xao với thác ghềnh.


 
Cỗ mộ bia mờ dấu tích cũ
oan hồn vất vưởng những ma Hời
khóc thân phận bạc thời Chiêm quốc,
vọng nổi u hoài theo lá rơi.

 

Lâu quá, từ ngày đời đổi áo
đâu còn có dịp trở về thăm
những nơi heo hút xa xưa đó
nên thành nỗi nhớ cõi xa xăm.

 

Chừ,  viết bài thơ ý bâng khuâng,
gởi gắm chút lòng nhớ bước chân
lê cả đoạn đời qua lận đận
chập chùng cao thấp trãi bao lần.

 

Những dấu hằn ghi hằn khoảnh khắc
vũng bùn nước đọng váng thời gian
soi vòm trời nhỏ vầng mây bạc
có cánh chim chiều thoáng bay ngang.

 

Người hởi,  nhắc lại thời chinh chiến
nỗi niềm hiu hắt lắng thâm lòng,
quê hương cúi mặt từ tang biến 
một ý thơ buồn chiều mênh mông.                                                


QUÊ NGƯỜI,
THÁNG CHẠP NHỚ QUÊ TA

 
Bây giờ tháng Chạp quay về lại
thêm một mùa xuân chẳng thấy vui
thêm một năm già thêm một tuổi
cay đắng chưa vơi nỗi ngậm ngùi.

 

Tháng Chạp nơi đây buồn da diết
mưa dầm nhoè nhoẹt gió lạnh căm
hướng về cố quận ngàn thăm thẳm
khuyết tròn tròn khuyết mỏi ánh trăng.

 

Từ dạo quê nhà tràn bóng tối
nhân quần tứ tán khắp mười phương
ai còn ai mất người đâu cả
ly tán tha phương mọi nẽo đường.

 

Tháng Chạp làng mình ra sao nhỉ
đường đi cát trắng mịn trãi chưa
ruộng trưa hương khói người quên nhớ
tế tự miếu chùa truyền thống xưa.

 

Cây mai vào độ xuân trổ nhụy
có còn không hởi, đến mùa hoa
bông cải bông cà pha vàng tím,
bấc lạnh đong đưa ngọn trúc già.

 

Tôi ở xứ người nghe tin Tết
u hoài buồn nãn điệu tha hương
cà phê qua đó vang nhạc nhộn
trái tim ê ẩm lại thêm buồn.

 

Tháng Cháp nhìn quanh đều xa vắng
một mình độc ẩm gậm thời gian
nhớ lại quảng đời, quảng ngày Tết
khơi lò hương cũ nhúm tro tàn.

 

Tháng Chạp nơi đây buồn chi lạ
đông tàn buốt lạnh tiển năm qua
trời mù sương mắc, cây trụi lá
xứ người tháng Chạp nhớ quê ta.

Tháng Chạp Kỷ Sửu -Jan -2010


CŨNG ĐÀNH

                                                                    
Đành bỏ lại đằng sau núi rừng
đá tai bèo lá khô củi mục,
con suối trong hòa muôm điệp khúc
nắng bơ vơ, mưa rỉ rích hè đông.

 

đành bỏ lại đằng sau dòng sông
phẳng lặng êm xuôi, con đò, bến cạn
hiu hắt bờ lau vàng ruôm chiều nắng,
nước về đông, ta ngược bước trời tây.

 

đành bỏ lại đằng sau tháng ngày,
chú chim con, bài ca dao tuổi ngọc
mái trường xưa rêu phong thành quách,
 con đường in bóng mát chặng đời.

 

đành bỏ lại đằng sau mái nhà
khói lam xanh ngọn cau mùi rạ,
con đường làng mái đình ao cá
cây đa già rủ bóng tàn cây.

 

đành bỏ lại đằng sau luống cày,
người phu kéo vai lê gầy guộc,
chiều hoang liêu ưu phiền rét buốt,
dòng thời gian câm lặng long đong.

 

đành bỏ lại đằng sau cánh đồng
chiến địa, giáp binh, oan hồn tử khí
mờ aỏ phai dập dờn mộ chí
nét nhạt nhòa dòng chữ vô danh.

Cali-USA- 1991

CHIA LY


Trời chợt giăng mây chiều tiển biệt,
lạnh lùng sương mỏng cuối đồi xa,
ta người ngồi lại, buồn da diết
mân mê hình dáng tháng ngày qua.

 

rồi, thể như đời xoay chuyển  mãi
mỏi gối chân mòn bước bôn ba,
vạn dặm ngàn trùng tay vẩy gọi,
thuyền trong gió lặng buổi xế tà,

 

hạt cát hôm nào bờ bãi trắng,
gió lùa cành cọ điệu du dương
ngồi nghe dĩ vãng lùi từng chặng,
cho cỏi lòng yên giấc mộng thường.

 

trời, mở mắt cao, trời trưa nắng
sóng vổ gió lùa hạt trắng trong,
ta vờ ngủ trọn mười năm đủ,
ôm mãi bên đời những hoài mong.

 

ta có trăm năm sầu mộng mị,
sao đời chằng chịt,  quá long đong
nắng ủ miên man màu hạ trắng
gió rít ngàn khơi chạnh mủi lòng.

 

đời,  đã cho thơ dào dạt chảy
chưa vơi tâm sự tháng ngày trôi,
ví dù, đường đi là bằng phẳng
gối mộng, phúc lòng có thảnh thơi !

 

ngàn năm, gió mãi buồn thiu ngủ
mưa thấm chùng, rủ giọt ngày đông
nắng chiều, nhẹ xuống ngoài ngõ vắng
ngọn lá vàng trôi, nước xuôi dòng.

 

thân gầy sợi mỏng tơ vàng vọt
mảnh dẻ xanh xao, dáng liểu đào,
gợi những thoáng buồn thời giông bảo,
mưa nguồn thác lũ buổi lao đao.

 

chiều nay, ngồi lại trong phòng vắng,
mai đã xa rồi, còn những chi !
người ở, người đi, rồi đi cả
buồn rơi… từng chặng, buồn biệt ly.

 WavesSplitter, Fremont, CA, Usa 2003  
  

VẾT BẦM ĐAU,
CANH CÁNH BÊN ĐỜI

 

Ta trở lại khi nắng chiều vàng úa
buổi ta về thành phố như chết khô,
chiếc xe khách chật nêm không còn chỗ
đành ép mình xẹp lép để chèn vô.

 

mười năm vắng mọi điều thành xa lạ
những ngôn từ bắt gặp lần đầu tiên,
mười năm ấy đã đổi thay tất cả
đổi thay đời, đời điên đão đảo điên !

 

ta về đây nhưng khó bề nhập cuộc,
tưởng thênh thang trăm lối lại bí đường,
thân lưu lạc cũng lần mò dẩm bước
lại phiêu bồng khố rách kiếp tha phương.

 

những chiều buông trầm ngâm nhìn đáy cốc,
ta tiêu pha hoang phí những tháng ngày
nỗi đắng cay gậm mòn trong thân xác,
và âm thầm sớt ngớt những cuộc say.

 

như con chim thoát ra từ cạm bẩy
bao âu lo ngơ ngác đoạn đường bay,
đã có khi mong gặp tay thiện xạ
cho làn tên đoạn kết cuộc trần này.

 

có những buổi trời trong ngước nhìn mây,
lòng thầm ước là mây theo về núi
mưa thành nước xuôi dòng ra suối
nước xuôi sông hòa nhập với đại dương.

 

đời đắng cay dầu giãi những chặng đường,
nỗi vinh nhục sát kề như tia chớp,
những vinh quang và lời mắng nhiết,
đã quen rồi đời bạc nẽo như vôi.

 

bước ta đi dang dở nữa đời người
nữa còn lại già nua mòn còm cỏi,
ruột gan ta ngàn vết thương lỡ lói,
đành âm thầm lặn lội cuộc hồi sinh.

 

những bài thơ ngâm thưởng thức một mình
đời chán ngấy không còn ai chia xẻ
trót sinh ra trời đã cho như thế
đành một đời chấp nhận nỗi đau riêng.