Home Lịch Sử VN Chiến Tranh VN Bảo Vệ Lãnh Thổ Cộng sản Hà Nội Hán hóa Việt Nam

Cộng sản Hà Nội Hán hóa Việt Nam PDF Print E-mail
Tác Giả: Võ Long Triều   
Thứ Sáu, 13 Tháng 11 Năm 2009 13:20

Cộng sản Hà Nội lập viện Khổng Học và ép các địa phương xây miếu thờ Khổng Tử với mục đích gì? Làm theo yêu cầu của Trung Quốc chăng?

 Thuyền đánh cá của ngư dân Ðà Nẵng không ra khơi được vì Trung Cộng dọa bắt giữ những thuyền nào tới gần đảo Hoàng Sa. (Hình: Getty Images)

Hay là Hà Nội muốn ru ngũ giới trí thức Việt Nam? Muốn nhắc lại cái học thuyết “quân xử thần tử, thần bất tử bất trung” để củng cố uy quyền của độc đảng?
 
Nhìn quá khứ sau khi Hồ Chí Minh được kết nạp vào đảng Cộng Sản, từ Âu Châu về Trung Quốc kết hôn với bà Tăng Tuyết Minh, mặc dù người bạn đồng hành là Nguyễn Hải Thần ngăn cản cũng không nghe vì Hồ Chí Minh muốn vuốt ve và tạo niềm tin đối với Thủ Tướng Chu Ân Lai, lấy lòng Chủ Tịch Mao Trạch Ðông để xin viện trợ bằng cách tự nguyện thực hành “nghĩa vụ quốc tế”, truyền bá chủ nghĩa cộng sản nhưng mục đích chính là cướp cho bằng được, với bất cứ giá nào, quyền cai trị đất nước Việt Nam. Tự nguyện làm chư hầu dù phải lệ thuộc Tàu cộng đến đâu, với bất cứ điều kiện nào, miễn sao giai cấp bần cố nông được nắm chính quyền.
 
Do đó ông và đồng chí của ông xua hàng vạn thanh niên Việt Nam làm mồi cho súng đạn, đổ xương máu để phục vụ cho một chủ nghĩa gian ác nhứt mà thế giới đã và đang lên án.
 
Chiêu bài chống Pháp giành độc lập là một chính nghĩa, nhưng cộng sản Hà Nội đã dùng nó làm bình phong cho dã tâm của họ là mưu đoạt quyền hành cho đảng Cộng Sản một mình thao túng. Bởi vì nếu cộng sản ngay tình hô hào chống thực dân giành độc lập vì chính nghĩa thì tại sao phải dối gạt, lừa đảo các tổ chức, đảng phái và nhân sĩ quốc gia kết hợp thành mặt trận Việt Nam Cách Mạng Ðồng Minh Hội để rồi giết sạch, biến tổ chức đó thành Việt Minh cộng sản?
 
Tại sao không ngay tình hợp tác với các lực lượng đồng minh, kết thành một sức mạnh của toàn dân để chống Pháp? Ðược như vậy trận chiến giành độc lập sẽ rút ngắn và xương máu của đồng bào ít tiêu hao. Tàn tệ hơn nữa là vì muốn dành độc quyền nên bọn cộng sản đã gây ra cảnh huynh đệ tương tàn.
 
Trong thời gian đó, Tổng Thư Ký Ðảng Lao Ðộng Trường Chinh, sau là Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản, ký một tờ truyền đơn số 284/ LÐ kêu gọi đồng bào có nội dung như sau: (báo Tiếng Dội số 426 ngày 24-8-51 của miền Nam tự do đăng lại để vạch mặt bọn bán nước, hiện còn lưu trữ tại British Museum- London Anh Quốc)
 
“Hỡi đồng bào thân mến,
 
Việt Nam của chúng ta là một nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung Quốc. Ðồng bào của ta nên loại hẳn cách viết theo lối Tây, hãy trở về với chữ của ông bà ta, là thứ chữ nho của Trung Quốc. Vả chăng người Trung Hoa, bạn của ta - mà có lẽ là thầy của chúng ta nữa, ta không hổ thẹn mà nhìn nhận như thế (rõ ràng là công khai tôn vinh quan thầy Trung Quốc). Ta hãy bỏ bệnh viện của chúng, ta hãy dùng thuốc dán của ông cha ta để lại và nhất là dùng thuốc tàu danh tiếng khắp cả hoàn cầu.”
 
Sau Trường Chinh đến lượt Thủ Tướng cộng sản Phạm Văn Ðồng ký bản văn mà mọi người đều biết, nhìn nhận quyền Trung Quốc nới rộng hải phận, dành quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa do Việt Nam Cộng Hòa cai trị. Cộng sản Hà Nội nhường đất dâng biển miễn sao chiếm được miền Nam.
 
Trở về hiện tại, ký giả David Filling viết trên báo Financial Time rằng: Thủ Tướng cộng sản Nguyễn Tấn Dũng “triều cống” cao nguyên cho Trung Quốc (“pay tribute to China”) đâu khác gì Phạm Văn Ðồng dâng biển.
 
Ngày 25 Tháng Năm, 2009, Tổng Bí Thư Nông Ðức Mạnh tiếp Bộ Trưởng Ngoại Giao Trung Quốc Dương Khiết Trì, thân mật xác định liên hệ Việt Trung mãi mãi dựa trên 16 chữ vàng và 4 cái tốt.” Mười sáu chữ vàng đó là: Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai. Và bốn cái tốt là: Láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt. Dương Khiết Trì mừng rỡ tái xác nhận hợp tác toàn diện Việt- Trung.
 
Ngày 15 Tháng Sáu, 2009 Nông Ðức Mạnh tiếp Ðới Bình Quốc, ủy viên Quốc Vụ Viện của Trung Quốc đến Việt Nam dự phiên hợp lần thứ ba của “Ban chỉ đạo hợp tác song phương Việt-Trung.” Mạnh lập lại một lần nữa xác định: “Ðảng, nhà nước và nhân dân Việt Nam coi việc hợp tác toàn diện với Trung Quốc là chính sách nhất quán và ưu tiên hàng đầu, đây là cụ thể hóa sự hợp tác toàn diện Việt-Trung.”
 
Phải hiểu nghĩa hợp tác chiến lược toàn diện như thế nào? Theo từ điển Tiếng Việt.
 
Chiến lược: Phương châm và kế hoạch có tính chất toàn cục, xác định mục tiêu chủ yếu và sắp xếp lực lượng trong suốt cả một thời kỳ của cuộc đấu tranh chính trị, kinh tế, quân sự, xã hội.
 
Toàn diện: Ðầy đủ các mặt không thiếu mặt nào, mọi khía cạnh, mọi vấn đề.
 
Ðó là chính sách nhất quán, ưu tiên hàng đầu và mãi mãi đi vào chiều sâu và bền vững theo phương châm 16 chủ vàng và 4 cái tốt, lời xác nhận của Nông Ðức Mạnh. Nếu hiểu đúng nghĩa thì Việt Nam và Trung Quốc hai nước sẽ là một và sẽ hành động như một.
 
Ngày 23 Tháng Ba, năm 2009 Bộ Trưởng Quốc Phòng Việt Nam, Tướng Phùng Quang Thanh nói với Tướng Chen Bing De, Tham Mưu Trưởng quân đội Trung Quốc rằng “Việt-Trung vừa là đồng chí vừa là anh em, do đó sự hợp tác giữa hai quân đội luôn phát triển đều.” Tướng Chen đáp lời, “Trung Quốc hợp tác với Việt Nam để xây dựng một biên giới thanh bình thịnh vượng.”
 
Gần đây ngày 18 Tháng Chín vừa qua Nhân Dân nhựt báo của Trung Quốc, cơ quan ngôn luận chính thức của đảng Cộng Sản đăng bài nhận định như sau, “Việt Nam bắt chước một trăm phần trăm mô hình của Trung Quốc và thực sự Việt Nam cần phải nhớ ơn mô hình nầy.” Cái mô hình mà chưa có ai định nghĩa được rõ ràng chỉ biết rằng nó gắn liền với xã hội chủ nghĩa và đang hấp thụ vốn và kinh nghiệm của Tây Phương. Trung Quốc cũng như Việt Nam mở cửa ra nước ngoài, vất bỏ bức màn tre, chấp nhận và khuyến khích doanh nghiệp tư.
 
Năm 1997 báo chí Hồng Kông tiết lộ: Một nhà nghiên cứu Việt Nam, giấu tên, được lệnh tìm hiểu sự đổi mới của Trung Quốc để báo cáo cho Bộ Chính Trị dùng làm kim chỉ Nam cho đảng Cộng Sản Hà Nội. Tháng Mười năm nay Hà Nội xác nhận: Việt Nam không chỉ học kinh nghiệm cải cách của Trung Quốc mà còn học cả lý thuyết xây dựng đảng và kinh nghiệm chống tham nhũng của Trung Quốc nữa!

Ðường lưỡi bò đánh dấu hải phận Trung Cộng muốn có. (Hình: tài liệu)
 
Ðảng Cộng Sản Hà Nội biết rõ ngày nay nhân dân lao động mà họ mượn danh nghĩa cướp được chính quyền đã chán ghét và chống đối họ công khai, bởi vì họ đã trở thành những nhà tư bản đỏ, trở mặt cướp bóc đa số dân nghèo.
 
Do đó những lời tuyên bố nịnh bợ Trung Quốc gần như để cầu cạnh xin giúp đỡ cho họ giữ được chính quyền để hưởng lợi càng lâu dài càng tốt. Cũng giống như ngày xưa Hồ Chí Minh và đồng bọn cầu xin Trung Quốc giúp họ cướp cho bằng được chính quyền. Về phía Trung Quốc thì âm mưu biến Việt Nam thành Tây Tạng, Tân Cương từ thời đó và ngày càng hiện rõ.
 
Bằng cớ là nhân danh láng giềng tốt buộc Việt Nam cho phép người Hoa tràn sang Việt Nam làm việc hay định cư bất cứ nơi nào không cần giấy phép. Cho hàng vạn công nhân Trung Quốc không chuyên nghề sang lập thành làng xã riêng biệt, trong khi dân Việt thất nghiệp tràn đồng. Huyện Ðông Gia, tỉnh Quảng Nam và rất nhiều nơi khác là những bằng cớ điển hình. Ðường sá trong những làng công nhân đó đặt tên bằng chữ hán, Họ bắt người Việt Nam phạm pháp trong các khu này, công an Việt đòi, họ không trả, để tự họ xử lý theo luật lệ riêng, công an Việt bó tay, nhà nước làm ngơ không can thiệp.
 
Bằng cớ khác, biên giới phía Bắc Việt, dân Trung Quốc vào sâu trong nội địa Việt Nam cày cấy nhưng ghi danh tại hợp tác xã bên Tàu gần biên giới, để rồi quan thầy Trung Quốc xem đất đai đó là của mình nên bắt buộc Việt Nam phải dời cột biên giới Trung-Việt vào sâu trong lãnh thổ phía Nam.
 
Nhân danh đồng chí tốt và hợp tác toàn diện, Trung Quốc chiếm đất chiếm biển mà Hà Nội câm miệng là vì họ còn nhờ quan thầy đỡ lưng ngồi vững để vơ vét. Mượn cớ là đồng chí và anh em, đảng Cộng Sản Trung Quốc hay đảng Cộng Sản Việt Nam cũng như nhau cả, Phó Thủ Tướng Tố Hữu đã từng nói, “Sông liền sông, núi liền núi, bên đây biên giới là nhà, bên kia biên giới cũng là quê hương”! Trước năm 1975 có những bài hát xác định: “Ðất nước chung, nghe tiếng gà gáy cùng.”
 
Do đó mà bất cứ người dân nào biểu tình chống Trung Quốc xâm lăng, nhà báo nào viết điều bất lợi cho Trung Quốc thì bị bắt liền hoặc rút giấy phép hành nghề. Báo Du Lịch bị đình bản, phó tổng biên tập bị cấm hành nghề.
 
Hàng hóa Trung Quốc có chất độc bị cả thế giới tẩy chay, nên tràn qua Việt Nam vô số, giết chết ngành công kỹ nghệ Việt Nam, đầu độc dân chúng, vì vậy một chuyên gia kinh tế, bà Phạm Chí Lan, phó chủ tịch cơ quan kiểm soát kinh tế và một học giả kinh tế khác Nguyễn Minh Phong lên tiếng báo động công khai, qua truyền thông báo chí, thì lập tức một tên Tham Tán Kinh Tế-Thương Mại tầm thường của Tòa Ðại Sứ Trung Quốc, Hồ Tỏa Cẩm dám lớn giọng tuyên bố, “Hiện chúng ta có quan hệ hợp tác toàn diện giữa hai nước xã hội chủ nghĩa cho nên báo chí phải làm theo sự thỏa thuận của hai chính phủ.” Tên Cẩm nầy còn nhắc đi nhắc lại ba lần trong cuộc họp báo tại Hà Nội một cách xấc xược rằng, “Tôi mong muốn các cơ quan Việt Nam phải khuyến cáo, nhắc nhở, cảnh thị cá nhân và báo chí Việt Nam chưa làm đúng với thỏa thuận của hai nước.” Một ông Thái Thú Tàu con, ngang ngược như vậy mà ông vụ trưởng vụ hợp tác quốc tế Quản Duy Ngân Hà của Hà Nội phải hạ mình vuốt ve một cách hèn hạ rằng, “Ðó là quan điểm của các học giả chớ không phải của chính phủ Việt Nam”! Ðã vậy lại còn cám ơn ông Hồ Tỏa Cẩm và hứa sẽ xem xét lại sự việc.
 
Thì ra sự hợp tác toàn diện này chỉ đi một chiều, luôn luôn bất lợi cho Việt Nam và mục đích của sự hợp tác chiến lược toàn diện chỉ để phục vụ Trung Quốc mà thôi. Ðau buồn hơn nữa là tàu đánh cá Việt Nam trốn bão trong khu đảo Trường Sa bị Trung Quốc cướp của, đánh đập, đuổi đi thê thảm trái với luật lệ quốc tế mà Hà Nội không dám hé môi phản đối. Trái lại trận bão lụt vừa rồi Việt Nam lập công cứu vớt được một số người Hoa bị chìm tàu trong hải phận biển của mình.
 
Những sự quì lụy của Việt Nam đối với Trung Quốc còn dài như việc Trung Quốc chủ trương bức tử sông MéKong bằng 14 đập thủy điện lớn nhỏ chận nguồn mà Hà Nội không có một lời bình phẩm hay phản đối. Thậm chí khi nạp hồ sơ về việc mở rộng vùng biển phía Bắc liên quan đến Trung Quốc, chính phủ Việt Nam xác nhận giữa hai nước không có tranh chấp. Nhu vậy rõ ràng Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Hà Nội đã bán đứng lãnh thổ của ông cha đổi lấy chỗ dựa để bám quyền lực.
 
Thực tế Cộng Sản Hà Nội đã thỏa thuận ngầm những gì với Trung Quốc từ thời Hồ Chí Minh? Hay các cấp lãnh đạo sau này bị mua chuộc bằng tiền tài, gái đẹp nên há miệng mắc quai? Hay đã nhờ sự nâng đỡ ủng hộ của phía Trung Quốc mà ngồi được ghế lãnh đạo hay đứng vào vị trí cao trong đảng? Bởi vì Việt Nam bắt chước Trung Quốc ngay cả kinh nghiệm tổ chức đảng, những lần đại hội đảng đều có viên chức cao cấp của Trung Quốc tới trước vài ngày để tham dự và góp ý. Dư luận thường bàn tán vị này ngồi đây là do Trung Quốc gợi ý, ông khác thăng quan, thay đổi thứ hạng trong Bộ Chính Trị là người thân Trung Quốc.
 
Những sự kiện diện dẫn trên đây đủ chứng minh Bộ Chính Trị Cộng Sản đã dâng đất nước Việt Nam cho Trung Quốc từ lâu rồi. Những tiếng kêu cảnh cáo phòng chống Trung Quốc xăm lăng hình như dư thừa. Mà trái lại phải nhìn thực tế Trung Quốc đã chiếm những cứ điểm quan trọng của lãnh thổ Việt Nam như quần đảo Trường Sa-Hoàng Sa là kho tàng quí báo cả thế giới xác nhận. Trọng điểm cao nguyên, có giá trị chiến lược quân sự, Ðại Tướng Võ Nguyên Giáp một công thần khả kính của cộng sản, phản đối cũng vô hiệu. Về mặt kinh tế, chính trị thì có 15 ông ủy viên Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Hà Nội tự biến thành những ông “Toàn Quyền” Pháp hay những quan “Thái Thú Tàu” thay thế cai trị, cần gì Trung Quốc phải trực tiếp nhúng tay.
 
Tình thế đất nước vô cùng nguy ngập nếu chúng ta cứ ngồi nhìn thiểu số đảng viên bán nước thì vô hình trung cũng bằng đồng lõa với họ.
 
Vậy hỡi những binh lính, sĩ quan, quân đội nhân dân của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam hãy đứng lên dẹp trừ bọn phản quốc.
 
Hỡi đồng bào trong và ngoài nước thuộc mọi thế hệ, hãy nắm tay nhau cổ động một phong trào chống xâm lăng và trước tiên là diệt trừ những kẻ làm tay sai cho Trung Quốc.
 
Biết rằng cuộc đấu tranh với một cường quốc khổng lồ sẽ vô cùng gian nan và lâu dài, nhưng ít ra không còn bè lũ tay sai cản bước.