Home Phiếm Trà Lũ Chuyện 50 đồng

Chuyện 50 đồng PDF Print E-mail
Tác Giả: Trà Lũ   
Thứ Sáu, 13 Tháng 11 Năm 2009 23:13

Sáng nay thấy lá phong cuối vườn đổi màu tôi mới giật mình: Mùa thu đến thật rồi ư ?

 Mới tết Trung Thu đây mà, mới lễ Tạ Ơn Thanksgiving đây mà. Thời gian đi lẹ thế sao. Vừa mới tuần qua đây thôi, lâu la gì đâu, phe liền ông chúng tôi mới họp nhau ở quán cà phê Starbucks ngã tư đầu đường luận về chú Cuội mà. Phe quân tử chúng tôi ai cũng tội nghiệp chú. Chú tốt như thế mà vẫn bị gọi là thằng. Chú tốt vì chú tìm được cây thuốc cứu nhân độ thế mà. Chỉ tại con mụ vợ vô phép tè vào gốc cây thuốc nên cây bay lên trời, may mà chú níu kịp rễ cây nên chú bay lên kịp. Ông Trời thương chú cô đơn nên cho chú ngồi gốc cây để làm bạn với chị Hằng. Chú có nói dối hồi nào đâu mà ngôn ngữ trần gian bảo chú nói dối có tiếng, nói dối như cuội !

Ông ODP còn thêm chi tiết. Ông trích lời Yên Đổ Nguyễn Khuyến. Cụ Yên Đổ đã không gọi Cuội là thằng, nâng cuội lên chức ông, nhưng lại ghép cho Cuội cái tội ‘dê’ với đàn bà trong làng nên họ đẻ ra một lũ con tầm bậy. Thực ra thì Cuội chưa hề làm cái việc ‘dê’, Cuội ngồi trên cao mới chỉ nhìn thấy sự đời hớ hênh bên dưới mà thôi. Ấy thế mà đàn bà có bầu ngay. Kinh thật.

Đầu làng Ngang có một vũng lội
Có đền ông Cuội cao vòi vọi
Đàn bà đến đó vén quần lên. . .
Từ đó đường Ngang sinh ra đời
Toàn là những thằng nói dối...


Đó là chuyện của nhóm chúng tôi tuần trước. Ôi chao, lẹ thế, mới mà.

Tôi nhớ mãi buổi đó vì khi nhâm nhi đến ly cà phê thứ hai thì chúng tôi bỏ chuyện Chú Cuội mà bàn sang chuyện thời sự. Nào chuyện Hoa Kỳ vừa có những hành động rất đẹp mắt là phá bỏ một số đập thuỷ điện trên sông Klamath chảy dọc theo biên giới California và Oregon. Hoa Kỳ đã làm theo nguyện vọng của những tổ chức bảo vệ môi sinh và nguyện vọng người Da Đỏ. Bỏ thuỷ điện rồi thay bằng quạt gió và năng lượng mặt trời. Phục Hoa Kỳ qúa chứ.

Giá mà cái anh Trung Cộng biết theo gương Hoa Kỳ mà bỏ việc xây đập ngăn nước sông Mekong thì hay biết mấy. Cụ Chánh nói ngay: Ấy, chính vì cái tội ngang ngược phá dòng sông Mekong mà trời sắp phạt Trung Cộng đến nơi. Ông trời đã báo trước rồi đó. Nghe đến đây thì đa số phe liền ông chúng tôi sửng sốt: Cụ Chánh nói trơì báo tin hồi nào ? Cụ nói ngay: Trời báo tin hồi đầu tháng 10, ở thủ đô Hoa Kỳ mà. Phe liền ông vẫn tối dạ, chả hiểu gì. Cụ liền kể chuyện cái buổi mà đông đảo dân Tàu hồ hởi kéo đến thủ đô DC để làm lễ chào cờ mừng 60 năm thành lập chế độ CS. Đến đây thì cả nhóm nhớ ra biến cố thời sự này. Chắc các cụ có xem phóng sự truyền hình trên mạng chứ ? Bữa đó có lễ thượng kỳ trước công viên lớn của thủ đô Hoa Kỳ. Hai cột cờ cao vòi vọi. Cờ Hoa Kỳ được trịnh trong kéo lên trước, oai hùng và lồng lộng. Sau đó là cờ TC. Cờ đỏ vừa kéo lên một đoạn thì thiên hạla một tiếng lớn. Cờ treo ngược ! Thế là lá cờ đỏ đã kéo được lưng chừng phải hạ xuống. Sửa xong rồi kéo lên. Cờ bị cuộn chặt không chịu mở ra. Lại kéo xuống để điều chỉnh. Lần thứ ba kéo lên cũng vẫn không được. Mãi lần thứ bốn lá cờ đỏ TC mới lên được. Cờ treo ngược, cờ không mở, điềm gì đây, các cụ ?

Nghe đến đây thì ông ODP phát biểu: Cụ Chánh nói đúng. TC gặp nạn đến nơi rồi. Đó là do tội phá dòng Mekong, con sông sinh mạng của Lào- Cao Mên- Thái Lan-VN, và tội cướp đất Hoàng Sa và Trương Sa của VN. Lãnh thổ VN đã được ghi rõ trong sách trời. Ngày xưa danh tướng Lý Thường Kiệt đã chép rõ:

Nam quốc sơn hà nam đế cư / Nước Nam là đất của vua Nam ở
Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư / Sách trời đã chép rõ như vậy
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm / Cớ sao tụi bay dám xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư / Nhất định tụi bay sẽ chết thảm


Ông H.O. nói thêm: Cụ Lý Thường Kiệt nói rất đúng, trước sau gì rồi chúng sẽ thảm bại. Bác ODP ơi, người Tàu là dân tin tướng số ghê lắm, chắc họ sợ cái điềm gở cờ treo ngược này mà không dám nói ra đó thôi. Dân VN mình cũng vậy, cũng tin dữ lắm. Bên nhà VC giấu nhẹm tin này, dân chúng không được thấy cái phóng sự cờ treo ngược và cờ không mở nên không biết được tin gở này. Lý do VC giấu nhẹm tin này là vi chúng sợ làm mất mặt quan thày. Lâu nayVC sợ TC môt phép. Bọn Tàu cướp đất cướp biển của ta,VC đã nín khe. Nay lại mới có một tin kinh hoàng này nữa nói lên cái hèn của mấy ông Hà Nội: VC vừa ra lệnh cho bộ giáo dục gạch bỏ bài hùng ca ‘Bình Ngô Đại Cáo’ của Nguyễn Trãi trong các sách giáo khoa. Các cụ còn nhớ bài văn Tuyên Ngôn Độc Lập bất hủ này chứ, cái bài Nguyễn Trãi viết để Vua Lê Lợi tấu trình tổ tiên và bá cáo cho toàn dân biết đã dẹp tan quân Tàu xâm lăng. Lý do phải gạch bỏ: bài thơ phỉ báng TC !

Nhiều chuyện VC nghe như chuyện hoang đường, nhiều khi thấy phi lý như chuyện tiếu lâm. Tôi mới đọc trên intrenet bài viết của Đặng Xuân Khánh, một vị tự xưng sinh sau 1975, còn ở trong nước. Vì phải nghe hoài bài Đảng dạy rằng ‘Thập niên 1970 chế độ Mỹ Nguỵ ở miền Nam cùm kẹp dân khủng khiếp, nên quân ta phải vào phải phóng miền Nam’, bèn có thắc mắc: Nếu ta vào giải phóng miền Nam thì tại sao mỗi khi bộ đội ta đánh đến đâu thì không hề thấy dân chúng chạy về phiá bộ đội để được giải phóng, mà toàn thấy dân chúng gánh gồng chạy về phía Mỹ Ngụy để được tiếp tục cùm kẹp. Tại sao lại thế ? Trước 1975, không hề thấy đồng bào Miền Nam vượt biên trốn ra Bắc, hay sau 1975 toàn thấy dân Miền Nam bỏ thiên đàng XHCN liều mạng vượt biên ra nước ngoài. Tại sao lại thế ?

Ông ODP nói tiếp: Gần đây, nhiều cán bộ VC đã mở mắt. Cứ nghe Chế Lan Viên, một thi sĩ theo CS, về cuối đời đã nhận ra mình lầm:

Ai ? Tôi ?
Mậu Thân 2000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm còn sống 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết của 2000 người đó ?
Tôi ?
Tôi – người đã viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
Trong mọi cuộc xung phong


Mà thôi, không nói chuyện VC nữa. Chuyện này dài vô cùng và nhức đầu vô cùng.

Cái ly cà phê đã đưa chúng ta đi xa qúa mất rồi. Đầu bài tôi chỉ có ý nói là thời gian đi lẹ qúa, Tháng Mười chưa cười đã tối, Thế mà đã miên man.

Tháng trước làng tôi mừng lễ Tạ Ơn ở nhà anh chị John. Tháng này chúng tôi họp làng ở nhà cụ Chánh tiên chỉ. Cụ gốc Bắc Kỳ, nấu ăn đã ngon, đã Bắc Kỳ qúa sức, nay có thêm cụ B.95 cũng chính quán Bắc Kỳ làm phụ tá. Hai cụ Bắc Kỳ mà hợp tài hợp sức nấu ăn thì món ăn ngon sẽ ngon quên chết. Các cụ có biết hai vị tiền bối đã cho dân làng ăn món gì không ? Thưa, hai cụ tráng bánh cuốn thanh trì ăn với đậu phụ rán. Món này xơi nóng đã ngon lắm, nay hai cụ còn cho thêm một chút xíu dầu cà cuống vào bát nước mắm, thì chời ơi, ngon chơi vơi luôn. Chị Ba Biên Hòa và hai cô Huế Cao Xuân và Tôn Nữ chưa biết thưởng thức hương vị cà cuống, được hướng dẫn một hồi lâu rồi mới thấy chơi vơi như bọn tôi. Tôi nói một chút xíu dầu cà cuống, các cụ có biết cái chút xíu này là bao nhiêu không ? Thưa không phải là một giọt đâu. Dầu cà cuống đắt hơn vàng mà. Cụ Chánh lấy cái đầu que tăm nhúng vào ve dầu rồi chấm vào mỗi chén nước mắm một cái, tự nhiên phép lạ đã xảy ra. Hương vị thơm hẳn lên. Sau bánh cuốn, dân làng được đãi món bún thang. Món này gốc Bắc Kỳ rõ ràng. Mỗi tô lại được một chút xíu cà cuống từ que tăm. Ngon quên chết. Đúng là ăn Bắc mặc Kinh.

Thấy dân làng xuýt xoa về mùi vị cà cuống, Cụ Chánh nói thêm: Các bạn nhớ kỹ nha, chỉ con cà cuống đực mới có dầu. Cà cuống sống ở các bờ lau sậy, cứ tối thấy ánh đèn là bay ra. Cả nhà cà cuống bay ra. Con đực con cái cuốn lấy nhau. Cái chất tinh hoa của con đực tiết ra liền được loài người thu lấy ngay. Cô Cao Xuân nghe nói tới cái ‘ chất tinh hoa’ của con đực thì không hiểu là cái chất gì bèn lên tiếng hỏi. Cụ B.95 liền ghé tai nói nhỏ một câu. Chắc câu này có phép thần. Cô Cao Xuân lại rỉ tai mấy vị khác, thế là phe các bà cười rũ ra rồi đấm nhau thùm thụp.

Thấy dân làng không những thích hương vị cà cuống trong chén nước mắm và tô bún thang, mà có vẻ như còn thích ngẫm nghĩ về cái gốc của dầu cà cuống, Ông ODP như được hứng khởi bèn bắt sang phần thời sự.

Ông nói: Chắc vì được ăn cái tinh hoa bổ dưỡng của cà cuống như vậy mà dân VN hiện nay nổi tiếng khắp nơi về các sự thông thái. Sự thông thái này đã làm cả thế giới bái phục. Nhiều lắm.

Chẳng hạn cái máy rút tiền ATM ở góc đường, ở tiệm tạp hóa, ở nhà hàng. Nó thật là tiện dụng qúa sức. Bạn có biết ai sáng chế ra cái máy thần này cho cả thế giới dùng không ? Thưa, đó là Tiến Sĩ Đỗ Đức Cường, dân Việt phe ta đấy. Ông này thông minh từ bé. Thủơ xưa là kỹ sư Đại Học Kỹ Thuật Phú Thọ miền Nam,rồi ông học thêm làm bác sĩ, rồi ông bước thêm vào vòng nghiên cứu khoa học. Máy ATM được ông sáng chế ra khi ông làm cho hệ thống Ciybank. Hiện ông được phong là Đại sứ thiện chí của LHQ.

Chẳng hạn Công trình xây cất Hibernia Platform để hút dầu và bơm dầu ngoài khơi Newfoundland ở Canada. Đây là một đồ án năm 1997 đã xử dụng 5.000 nhân công và xây cất trong 7 năm, được báo Time liệt vào danh sách những kỳ công ở Bắc Mỹ. Cả một quần thể nhà máy vĩ đại như trái núi được xây trên đất liền rồi kéo ra biển. Nghe như chuyện thần tiên. Đồ án này là của thiên tài VN mang tên Kỹ Sư Phạm Ngọc Quỳ. Cái tuyệt vời là ông Quỳ đã phát huy đồ án ở Paris rồi đem xây cất cho hệ thống dầu lửa Canada ở Bắc Mỹ. Bạn cứ vào mạng, mỡ Hibernia Platform là thấy KS Quỳ hiện ra ngay. Ông này cũng có gốc là Kỹ Sư Kỹ Thuật Phú Thọ của miền Nam chúng ta đó. Tuyệt diệu chưa !

Và cứ thế, làng tôi nói tới bao nhiêu thiên tài VN.

Rồi phần thời sự Canada. Tin đầu tiên là tin Canada có 11 trường đại học được ghi trong danh sách 200 đại học hàng đầu của thế giới. Uy tín qúa chứ. Chả thua gì Hoa Kỳ. Rồi tin Canada sẽ rút quân khỏi chiến trường A Phú Hãn vào năm 2011 vì theo truyền thống, quân đội Canada chỉ dùng để bảo vệ hoà bình chứ không để đánh nhau. Và đây là một tin ‘rất Canada’: mạng con rùa Canada gía trị hơn 20 triệu đồng. Chuyện xảy ra ở thành phố Burnaby thuộc bang B.C. miền tây Canada. Thành phố này có chương trình vét bùn ở đáy hồ để phát triển kỹ nghệ du lịch, với ngân sách là 20 triệu. Nhưng chính quyền tỉnh bang đã ngăn không cho thi hành vì làm như vậy sẽ động tới môi trường sống của họ hàng nhà con rùa có tên là Rùa Sọc ( Western Painted Turtle ). Rõ ràng mạng con rùa qúy hơn mạng du lịch. Nó gần giống như tin con chó đẻ thì chủ nhân được nghỉ ‘hộ sản’. Các cu biết tin này chứ. Tôi đọc báo thấy nói rằng công ty điện thoại Virgin Mobil bên Úc cho nhân viên, nếu có chó đẻ con, được nghỉ ‘hộ sản’ để ở nhà săn sóc cho con vật yêu dấu. Đáng nể qúa.

Và đây là tin rất địa phương: Tháng 8 và tháng 9 vừa qua, công nhân đổ rác ở Toronto đình công 39 ngày, ngân sách thành phố tự nhiên có thêm 33 triệu ! Lý do là ai đình công thì khỏi lĩnh lương. Hiện nay hội đồng thành phố đang bàn về việc xử dụng số tiền 33 triệu này, hoặc gửi cho dân chúng, hoặc hạ thuế thổ trạch. Bây giờ thì tôi hiểu tại sao kỳ đó chính quyền không chịu ngồi vào bàn điều đình. Thì ra mỗi ngày qúy vị phụ trách đổ rác đình công là mỗi ngày thành phố tiết kiệm được gần một triệu đồng tiền lương và xăng nhớt!

Cũng tại địa phương Toronto này vừa có một buổi ra mắt sách đẹp mắt. Không có đông người dự vì toàn là khách mời kén chọn. Quý hồ tinh, bất qúy hồ đa. Ban tổ chức là Học Viện Công Dân. Học Viện này do GS Nông Đức Trường, Cô Nguyễn Phúc Anh Lan, và bằng hữu ở Texas chủ trương. Học viện có mục đích truyền bá các kiến thức căn bản về bổn phận cũng như quyền lợi của công dân. Năm ngoái, Học Viện đã ra mắt cuốn Khế Ước Xã Hội của J.J. Rousseau, năm nay ra mắt cuốn Iliad của Homer và Vài Tư Tưởng Về Giáo Dục của John Locke, bản dịch của 2 nhà giáo uy tín: GS Đỗ Khánh Hoan và GS Dương Văn Hóa. Các cụ biết Homer và Locke chứ. Homer là ông tổ thi ca thế giới gốc Hy Lạp cách đây 3.000 năm, và Locke gốc Anh cách đây gần 400 năm. Ngày xưa học tiếng Anh tiếng Pháp, khi học đến câu ‘đẹp như nàng Helen’ thì tôi chả biết Helen là ai. Nay đọc Homer mới biết Helen là người đẹp thành Troa, là nguyên nhân gây ra chiến tranh.

Anh John phụ trách mục thời sự này thông minh vô cùng. Anh biết chuyện dài văn chương thường làm Cụ B.95 ngán nên anh đã xin chấm dứt phần thuyết trình và trả diễn đàn cho phe các bà. Cụ B.95 liền xin tiếng cười. Cụ bảo mỗi lần họp làng là được cười thỏa thích, đầu óc nhẹ nhàng, hết mọi buồn phiền, tối về ngủ ngon, giấc ngủ đầy mộng lành.

Ông H.O. xin làng bàn về đề tài còn đang dang dở là hội Sợ Vợ. Cả làng vỗ tay hoan hô ý kiến này. Chị Ba Biên Hoà xung phong lên tiếng đầu tiên. Rằng làng đã bàn nhiều về chuyện ăn cơm và ăn phở tức là chuyện anh chồng vừa có vợ vừa có bồ nhí. Tôi mới được đọc một bài so sánh rất hay. Nó hơi thiên vị bồ nhí một tí, nhưng nó vạch rõ những điều xấu có thật nơi các bà vợ. Chị em chúng ta nên nhận lỗi và cải thiện. Mình mà cải thiện tốt thì mình sẽ hơn bồ nhí. Từ chỗ hơn này thì chồng ta không còn có lý do gì mà cưng bồ nhí, cưng mèo, thích phở nữa. Bài có đầu đề là Mèo hơn Vợ, như sau:

- Mèo không bao giờ cáu gắt, quát tháo ầm ĩ hay gầm gừ như vợ ở nhà. Mèo luôn luôn dịu dàng, âu yếm, nũng nịu, lời ngọt như mật.
- Mèo bao giờ cũng sạch sẽ thơm tho và chải chuốt chứ không đầu bù tóc rối như vợ
- Mèo biết mơn trớn vuốt ve
- Mèo ăn uống nhỏ nhẹ, từ tốn, lắng nghe chứ không thuyết giáo hay phán xét chồng trong bữa ăn
- Mèo luôn tỏ ra vâng lời chứ không muốn thống trị như vợ
- Mèo không lục túi khám xét hay càu nhàu khi đi làm về trễ
- Mèo không bao giờ chì chiết và làm mất mặt chồng nơi đám đông
- Mèo không bao giờ cào cấu, hoặc nếu có lỡ tay thì đó là dấu hiệu yêu đương, chứ vợ mà cào cấu thì chỉ có từ chết đến trọng thương

Khi Chị Ba tuyên bố bài nghiên cứu chấm hết thì cả hai phe trong làng đều vỗ tay râm ran. Phe liền ông cũng như phe liền bà đều công nhận những nhận xét trên đây thật là chính xác. Các bà tuyên bố sẽ xét mình lại và xin cải thiện đời sống. Chị Ba được hoan hô nhiệt liệt như vậy bèn nói tiếp. Tôi cũng vừa đọc được một chuyện cười gay cấn như thế này: Có anh chồng kia thấy mình khổ sở quá vì cả ngày đi làm vất vả, còn vợ thì ở nhà thảnh thơi. Anh cho là bất công. Anh xin Chúa cho anh được đổi giống, đổi vai trò, anh ta sẽ là vợ, và vợ anh ta sẽ là chồng. Chúa liền đồng ý. Và phép lạ đã xảy ra. Sáng sớm hôm sau, vừa thức dậy, anh thấy mình đã là đàn bà, cơ thể đã biến thành cơ thể đàn bà, bây giờ anh ta là bà vợ thực sự. Và công tác người vợ bắt đầu: làm bữa ăn sáng cho chồng. Đánh thức con cái, giúp chúng rửa mặt thay quần áo, cho chúng ăn sáng và làm bữa ăn trưa cho chúng mang theo, rồi chở chúng đi học, rồi về nhà quét dọn và giặt giũ quần áo, rồi đi ngân hàng lấy tiền, rồi đi chợ, về nhà cất các thức ăn vào tủ lạnh, ngồi trả các thứ bills, rồi sắp xếp lại phòng ngủ, hút bụi, lau nhà lau bếp, tắm rửa cho chó cho mèo, ăn vội mấy miếng rồi chuẩn bị đi đón con, về tới nhà giúp con làm bài, và ủi đồ. Rồi chuẩn bị bữa ăn tối, got khoai tây, rửa rau, mở lò. Chồng về tới nhà là lo dọn bàn ăn. Cả nhà ăn xong là thu dọn chén đĩa, xếp quần áo đã giặt, lo tắm rửa cho con và đưa chúng vào phòng ngủ. Mãi 9 giờ mới được ngả lưng trên giừơng. Mệt phờ nhưng vẫn chưa xong. Chồng đòi tòm tem. Phải nhắm mắt chiều.

Sáng sớm hôm sau, khi anh vừa thức dậy thì anh liền thưa với Chúa: Con đã lầm lẫn khi ghen tị với vợ. Con không làm nổi vai trò người vợ. Vậy xin Chúa cho con trở lại giống đực, được trở lại làm chồng. Chúa liền đáp: Ta sẽ con được như vậy, nhưng con phải chờ 9 tháng 10 ngày nữa vì đêm qua con đã thụ thai !

Các ông nghe xong chuyện này thì có vẻ tư lự. Còn phe các bà thì vỗ tay râm ran khen là câu chuyện đúng sự thực 100%. Thấy không khí có vẻ gay cấn, anh John nhảy vào ngay. Anh xin kể chuyện ngày lễ Tạ Ơn vừa qua tại Toronto, ở trung tâm Scott Mission, một cơ quan bác ái của giáo hội Tin Lành. Đây là nơi nổi tiếng vì đã phục vụ dân nghèo và dân không nhà từ 1941 đến nay. Trụ sở chính đặt tại đường Spadina, ngay phố Tàu. Mỗi ngày tặng 2 bữa ăn nóng cho bất cứ ai đến xin ăn. Lại còn có nhà giữ trẻ miễn phí. Lại còn có máy giặt quần áo cho các gia đình nghèo. Đặc biệt mỗi năm vào dịp lễ Tạ Ơn thì tổ chức bữa ăn lớn, miễn phí, rất trọng thể, đón tiếp bất cứ ai. Lễ tháng 10 vừa qua, trung tâm này đã đón chào và phục vụ 300 bữa ăn nóng. Đây là bữa ăn truyền thống gồm xúp bí đỏ, rau xà lát, và gà tây, khoai chiên, và món tráng miệng bánh táo. Trung tâm bác ái này nhận được sự giúp đỡ đặc biệt về tài chính của nhiều nhà thờ, nhiều cơ quan thực phẩm, và nhiều cá nhân có lòng. Ngoài thực phẩm, trung tâm còn được sự tiếp tay của nhiều thiện nguyện viên. Đây là một nét đặc trưng Canada. Nhiều người rảnh rỗi đã tới đây làm việc thiện nguyện: giúp văn phòng, giúp giữ trẻ, giúp nấu ăn, giúp dọn bàn ăn và rửa chén.

Báo ‘24 Metro’ đăng một trang lớn bức hình bà con nghèo đang ăn trưa, ai cũng ngồi bàn thoải mái, trước mặt là những khay thức ăn nóng hổi, sau lưng là những thiẹn nguyện viên giúp chạy bàn. Cô Susan Kroker vừa làm vừa nói: Bạn không thể chỉ nói bác ái bằng miệng. Bạn phải tỏ tình yêu tha nhân bằng việc làm. Chính Chúa Giêsu đã nói: Mời các con vào thiên đàng ngay vì Cha đói các con đã cho cha ăn, Cha khát các con đã cho Cha uống. Có người hỏi: Con có thấy Chúa đói hay khát bao giờ đâu, Chúa liền đáp: Khi các con cho người đói ăn người khát uống thì các con đã làm việc đó cho chính cha !

Nghe tới đây thì ông ODP xin góp một chuyện cho kẻ đói ăn.

Rằng có vị du khách cao niên người Việt kia, trên một chuyến bay nội địa đã ngồi gần 10 quân nhân Canada. Vì là bay trong nội địa nên các hãng chỉ cho nước uống chứ không cho thức ăn nếu khách ngồi hạng bình dân. Đến giờ ăn trưa thì cô tiếp viên phi hành đẩy xe thức ăn đi bán. Bán chứ không cho. Giá mỗi gói thức ăn là $5. Mười quân nhân đều lắc đầu không mua vì cho là mắc qúa. Họ bảo nhau nhịn để về tới căn cứ sẽ ăn. Vị du khách này động lòng. Ông thấy 10 anh lính này bằng tuổi con ông, lứa tuổi đang lớn. Các bạn trẻ này là những người đang bảo vệ quê hương gấm hoa Canada, ta không thể để họ đói được.. Ông liền lẳng lặng mở ví lấy $50 rồi đưa cho cô tiếp viên phi hành, xin cô trao cho mỗi quân nhân một gói ăn trưa. Các bạn lính trẻ vui vẻ tiếp nhận quà tặng và ăn uống vui vẻ. Chỉ phút sau, việc bao ăn này tới tai phi hành đoàn. Phi công trưởng liền xuống bắt tay ông. Nhiều người vỗ tay. Lúc sau ông đứng lên đi lại cho giãn gân cốt thì có 2 hành khách dúi vào tay ông mỗi người 25 đồng, nói đây là sự tiếp sức với ông. Khi ra khỏi máy bay lại có thêm một hành khách nữa cũng dúi vào tay ông $25. Tổng cộng ông có trong tay $75. Khi lấy hành lý, ông trao $75 này cho nhóm quân nhân và nói: Để các bạn mua thêm nước uống. Mặt quân nhân nào cũng vui vẻ rạng rỡ và cảm động. Ông nghĩ trong lòng: 10 quân nhân này là biểu tượng sức mạnh của Canada, là tương lai của Canada. Chúng ta phải mang ơn các quân nhân trẻ này chứ. Số tiền nhỏ $50 đã làm các bạn lính sung sướng, đã tạo ra sự yêu thương và cảm thông giữa con người, đã làm hành khách vỗ tay và bắt tay. Lời quá chứ...

Người có hành vi bác ái đẹp mắt này chính là tác giả thuật câu chuyện trên liên mạng trung tuần tháng Mười, ký tên Nguyên Trần, cư dân của Toronto.

Ông Nguyên Trần ơi, chuyện của ông đẹp và cảm động qúa. God bless you.

ĐẦY TIẾNG CƯỜI ĐẦY KIẾN THỨC

Nhà Xuất Bản HOA LƯ hân hạnh giới thiệu

2 sách mới của Nhà Văn TRÀ LŨ, tác phẩm thứ 11 và 12 vừa phát hành:

MIỀN ĐẤT AN LẠC

Những chuyện vui tươi dí dỏm nhất trong mấy năm qua và

500 CHUYỆN CƯỜI

những chuyện tiếu lâm đông tây kim cổ chọn lọc,

khác với 300 Chuyện Cười đã xuất bản năm 2001

Giá sách và bưu phí mỗi cuốn:

-gửi trong Canada: 25 Gia kim ( hay 23 Mỹ kim)
- gửi từ Canada sang Hoa Kỳ: 28 Gia kim ( hay 26 Mỹ kim)
- gửi từ Canada đi các nước khác: 33 Gia kim ( hay 30 Mỹ kim)

Ngân phiếu xin đề: TRÀ LŨ, 113 Kennedy Ave, Toronto, Ontario M6S 2X8 Canada

Đây là hai viên thuốc tiên làm thư giãn cả tâm thần cả thể chất
Đây cũng là món quà trang nhã và đẹp nhất
để tặng thân nhân và bằng hữu nhân dịp Giáng Sinh và Năm mới.
Xin cho chúng tôi tên và địa chỉ.