Home Tin Tức Bình Luận Hãy Nắm Lấy Cơ Hội Quốc Tế Hóa Biển Đông

Hãy Nắm Lấy Cơ Hội Quốc Tế Hóa Biển Đông PDF Print E-mail
Tác Giả: Mặc Giao   
Thứ Năm, 16 Tháng 9 Năm 2010 11:13

Quyền lợi của Việt Nam sẽ mất nếu những người cộng sản vẫn còn đó và không biết đặt quyền lợi của đất nước trên quyền lợi của đảng phái, phe nhóm, cá nhân.

 

 
                 Hàng không mẫu hạm USS George Washington
Việc hàng không mẫu hạm USS George Washington của Hoa Kỳ tiến vào hải phận VN cách Đà Nẵng 200 hải lý ngày 08-08-2010 và khu trục hạm USS John S. McCain cập bến Đà Nẵng ngày 10-08-2010 đã gây nhiều bàn tán trong dư luận và trên báo chí quốc tế. Người ta nói tới một liên minh giữa hai cựu thù, CSVN và Hoa Kỳ, để đối đầu với thái độ song tàng của Trung Quốc trên Biển Đông. Chưa biết liên minh này là thực hay ảo, nhưng rõ ràng Trung Quốc đã bị chọc nhột trước cuộc biểu dương lực lượng của Mỹ và sự tiếp đón nồng nhiệt về phiá VN. Dù nhà nước Trung Quốc chưa chính thức lên tiếng, nhưng đã cho nhiều bình luận gia và tướng lãnh đưa ra những lời phản kháng, đe dọa và cho đó là hành động thách thức chủ quyền của Trung Quốc.

        Những phản kháng này không phải hoàn toàn vô căn cớ. Với lý do thăm viếng để kỷ niệm 15 năm bang giao giữa Hoa Kỳ và nhà nước CSVN, hàng không mẫu hạm dẫn theo một đoàn tầu hộ tống rầm rộ làm dậy sóng Biển Đông, nơi Trung Quốc coi là "quyền lợi cốt lõi" của họ, và khu trục hạm John S. McCain còn thực hiện những cuộc thao dượt hỗn hợp với hải quân VN. Nhiều tờ báo loan tin là tập trận chung. Hoa Kỳ và CSVN nói trấn an là chỉ diễn tập về cứu hộ và chống hỏa hoạn. Cũng nhân dịp này, phi cơ bệnh viện ORBIS của Mỹ đã đến chữa bệnh cho 400 người tại bệnh xá ở bán đảo Sơn Trà và huấn luyện kỹ thuật cho các bác sĩ và y tá tại bệnh viện Đà Nẵng từ 11 dến 20 tháng 8. Dù với lý do nào thì những hành động nói trên cũng bầy tỏ một liên hệ thân thiện giữa hai chính phủ. Không ai dư tiền của, dư thời giờ đưa cả một hạm đội tối tân nhất đi chơi vòng vòng và đưa máy bay vào tận Đà Nẵng chở một phái đoàn tướng tá và ký giả VN ra hàng không mẫu hạm tham quan và xem biểu diễn sức mạnh của hải quân Mỹ, nếu hai bên không có ý định muốn chứng tỏ cho ai đó một điều gì.

        Để làm nhẹ bớt vấn đề, Trung Tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ Trưởng Quốc Phòng CSVN, nói rằng các cuộc viếng thăm này chỉ có tính cách thân hữu và đã được hoạch định từ trước. Việc đón tiếp và tham quan của phiá VN được giao cho các đơn vị địa phương trách nhiệm. Tướng Nguyễn Chí Vịnh, một người được coi là có lập trường thân Trung Quốc, phải hạ thấp tầm quan trọng của cuộc viếng thăm của hải quân Hoa Kỳ để khỏi làm mất lòng Trung Quốc và để xối nước lạnh vào ý tưởng Hoa Kỳ và cộng sản VN đang liên kết với nhau để đương đầu với Trung Quốc. Tướng Vịnh khẳng định: "Việt Nam luôn giữ vững quan điểm độc lập, tự chủ, chủ trương không tham gia liên minh quân sự, không dựa vào nước này để chống nước kia". Tướng Vịnh cũng đề cao liên hệ quân sự với Trung Quốc: "Phát triển quan hệ hải quân với Trung Quốc là một hướng ưu tiên trong quan hệ đối ngoại quốc phòng của VN, mang lại lợi ích thiết thực cho cả hai nước. Hiện nay mối quan hệ đó đã đạt được nhiều thành tựu".

        Có điều tướng Vịnh không giải thích tại sao quan hệ hải quân Việt-Hoa đạt nhiều thành tựu như thế mà vẫn thường có những "tầu lạ" xuất hiện trên hải phận VN, bắn giết ngư dân VN, đánh đắm các tầu đánh cá VN, hoặc kéo những tầu này về giam tại các hải cảng Trung Quốc và đòi tiền chuộc, trong khi không hề thấy hải quân VN đuổi "tầu lạ" và bảo vệ ngư dân của mình? Tướng Vịnh phủ nhận liên hệ quốc phòng với Mỹ, nhưng lại dấu đầu hở đuội khi tiết lộ: "Sắp tới đây, Việt Nam và Hoa Kỳ sẽ tiến hành đối thoại chính sách quốc phòng cấp thứ trưởng lần đầu tiên tại Hà Nội. Đây là cuộc đối thoại nằm trong thỏa thuận của Bộ trưởng Quốc phòng hai nước từ cuối năm ngoái" (vietnannet.vn 14-8-10).

        Bộ Trưởng Quốc Phòng Phùng Quang Thanh đâu không lên tiếng mà để cho Thứ Trưởng nổi tiếng thân Trung Quốc phải làm công tác hạ hỏa đối với đàn anh phương Bắc và hạ thấp mối liên hệ giữa Hoa Kỳ và nhà cầm quyền CSVN? Hoặc là ông thứ trưởng này tranh nói để trấn an quan thầy? Hoặc ông được lệnh nói cho phải phép trong khi các chức sắc cao hơn ngậm miệng để không gây nghi ngờ cho Hoa Kỳ và để dành quyền nói đi nói lại khi cần. CSVN đã nổi tiếng về tài đi dây giữa Liên Xô và Trung Cộng trong cuộc chiến tranh xâm chiếm miền Nam. Lần này họ đang trổ tài đi dây giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc. Điều khác biệt là trước đây họ đi dây giữa hai đồng minh cộng sản, lần này họ đi dây giữa hai đối thủ đối nghịch với nhau, liệu họ có thể thủ lợi như lần trước được không? Chúng ta thấy rất khó. Khó vì lần này họ phải phân biệt bạn, thù rõ ràng. Hoặc phải theo Tàu hoặc phải sắp hàng với Mỹ. Không thể đứng giữa để hưởng lợi từ cả hai phiá.

        Thực tế là CSVN muốn dựa vào Tầu và đã bị Tầu lũng đoạn từ lâu. Dựa vào Tầu để bảo đảm cho sự sống còn của chế độ. Đến nay thấy đàn anh phương Bắc càng ngày càng chơi trò ăn hiếp, dứt tình dứt nghiã không dễ, lại có nguy cơ u đầu xứt trán. Vì vậy phải mượn oai cọp Hoa Kỳ để gián tiếp cảnh cáo đàn anh hầu mong đàn anh bớt bắt nạt đàn em. Hoa Kỳ cũng chỉ chờ có thế để kéo CSVN về phía mình. Việt Nam có lợi thế về địa dư chính trị, là nước có dân số quan trọng (86 triệu), có một đạo quân đã từng trải kinh nghiệm chiến tranh. Nếu Mỹ kéo được VN về phe mình thì sẽ dễ dàng kéo theo các nước khác trong khu vực để cân bằng lực lượng với Trung Quốc tại vùng này, đặc biệt tạo đối lực với Trung Quốc trong việc kiểm soát Biển Đông.

        Người ta thấy từ thời TT Clinton, qua thời TT Bush, và bây giờ với TT Obama, Hoa Kỳ đã có nhiều hành động ve vãn CSVN: bỏ cấm vận, thiết lập bang giao, gia tăng viện trợ, khuyến khích thương mại và đầu tư, mở cửa cho sinh viên VN lũ lượt kéo sang Mỹ du học, họp với 4 nước hạ nguồn sông Mékong để tìm biện pháp đối phó với việc biến đổi sinh thái do những đập nước thượng nguồn của Trung Quốc gây ra. Gần đây, Hoa Kỳ còn mở những cuộc thảo luận với VN về việc trao đổi kỹ thuật nguyên tử. Ngày 05-08-2010, Bộ Ngoại Giao Mỹ công khai cho biết: "Hoa Kỳ thương lượng với VN về chương trình trợ giúp hạt nhân, cung cấp nhiên liệu và công nghệ hạt nhân, kể cả tinh lọc uranium" (chất uranium được làm giầu (enriched) để dùng cho công nghệ hòa bình, cũng có thể dùng chế bom nguyên tử). Chưa kể nhiều việc khác, trong đó có việc giúp VN 200 triệu Đô la trong việc khai thác bauxite, không muốn để Trung Quốc một mình một chợ.

        Về chính trị, việc xác định lập trường mạnh mẽ nhất và cụ thể nhất thể hiện qua lời tuyên bố của Ngoại Trưởng Hillary Clinton tại hội nghị cấp ngoại trưởng của Hiệp Hội các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN) họp tại Hà Nội ngày 23-07-2010: "Hoa Kỳ mong muốn thấy các quốc gia liên quan đến vụ tranh chấp chủ quyền ở Hoàng Sa và Trường Sa giải quyết với nhau bằng đường lối ôn hòa, tôn trọng các điều khỏan được ghi trong công ước về biển và lãnh hải do Liên Hiệp Quốc soạn thảo… Khu vực châu Á Thái Bình Dương gắn kết với nhau bằng đường biển, do đó hòa bình và an ninh trên biển, cũng như an toàn hàng hải là điều quan trọng".

        Những lời tuyên bố này, với ngôn từ ngoại giao lịch sự, là một cát tát vào mặt Trung Quốc vì những lý do sau đây:

        - Trung Quốc đã nhiều lần xác định biển Đông là quyền lợi quốc gia cốt lõi của họ, ngang hàng với Tây Tạng, Đài Loan, có nhiã họ coi vùng này là của họ. Vậy mà Bà Hillary dám nói tới tự do hàng hải, bảo đảm hòa bình và an ninh trên Biển Đông. Như vậy là phủ nhận chủ quyền và độc quyền của Trung Quốc, gián tiếp coi Trung Quốc là nguyên nhân gây mất an ninh.

        - Trung Quốc đã chiếm Hoàng Sa của VN và một số đảo của quần đảo Trường Sa, nơi có sự tranh chấp với nhiều quốc gia khác: Việt Nam, Philippines, Brunei. Trung Quốc cho rằng các đảo này đương nhiên là của họ. Nay Bà Clinton lại kêu gọi các quốc gia tranh chấp phải ôn hòa giải quyết với nhau theo quy ước biển của Liên Hiệp Quốc. Điều này có nghiã Trung Quốc không được dùng ưu thế quân sự để đi cướp các đảo đang trong vòng tranh chấp.

        - Từ trước tới nay Trung Quốc chơi trò xé lẻ, chỉ nói chuyện song phương với từng quốc gia, dùng thế mạnh hiếp đáp kẻ yếu. Nay cùng với lời phát biểu của Bà Clinton, hội nghị các quốc gia ASEAN ra thông cáo chung "Khẳng định lại tầm quan trọng của bản Tuyên Bố Về Ứng Xử Của Các Bên Ở Biển Đông như một văn kiện mang tính cột mốc giữa ASEAN và Trung Quốc… Chúng tôi nhấn mạnh tầm quan trọng của việc các bên tôn trọng tự do hàng hải và hàng không trên Biển Đông, như đã được quy định trong các nguyên tắc được luật pháp quốc tế thừa nhận". Như vậy là quốc tế hóa vấn đề biển Đông, là lập một liên minh đối kháng với Trung Quốc về chủ quyền và quyền xử dụng Biển Đông.

        Ngoại Trưởng Trung Quốc Dương Khiết Trì có mặt trong hội nghị, sau khi nghe Bà Clinton phát biểu, đã tỏ thái độ cay cú và nói: "Tranh chấp không nên được quốc tế hóa".

        Quốc tế hóa vấn đề Biển Đông là điểm yếu và là nỗi e ngại lớn của Trung Quốc.

        CSVN có khôn thì hãy bám lấy giải pháp quốc tế hóa vấn đề Biển Đông, dựa hẳn vào ASEAN và Hoa Kỳ, đừng vừa trèo vừa run, vừa quay sang Sở vừa ngoảnh lại Tề, kẻo sẽ bỏ lỡ cơ hội. Đây là cơ hội rất tốt để giải quyết tranh chấp giữa Việt Nam và Trung Quốc trong bối cảnh quốc tế với nhiều quốc gia trong vùng, kể cả Ấn Độ, và những quốc gia ngoài vùng: Hoa Kỳ, Úc, Tân Tây Lan. Các quốc gia này tuy chưa công khai ủng hộ lập trường của VN nhưng đều có khuynh hướng chống lại tham vọng bá quyền của Trung Quốc trên Biển Đông.

        Những diễn tiến quốc tế có tầm mức quan trọng đang thực sự xảy ra tại Đông Nam Á. Tuy nhiên chúng ta đừng nên lạc quan qúa đáng khi cho rằng phen này Mỹ và Tầu sẽ đụng độ lớn để tranh giành ảnh hưởng trên Biển Đông, kể cả bằng võ lực. Nhờ đó, chúng ta sẽ có cơ hội đòi lại Hoàng Sa và những đảo ở Trường Sa đã mất. Họ không gây chiến với nhau vì chúng ta. Mỗi bên dùng đủ các thứ chiến tranh chính trị, ngoại giao, kinh tế và cân não để dành ưu thế cho mình. Chỉ khi vấn đề quyền lợi xung khắc qúa lớn, tình hình qúa căng thẳng và không còn giải pháp ôn hòa nào có thể cứu vãn, lúc đó chiến tranh nóng mới có thể xảy ra. Có thể thôi, chưa chắc chắn. Vì vậy, đừng ngồi "há miệng chờ sung" rụng.

        Cũng không nên nghĩ rằng "Mỹ đi rồi Mỹ lại về". Mỹ về để buộc cộng sản VN phải dân chủ hóa như một điều kiện để Mỹ giúp VN đương đầu với Trung Quốc. Đừng thấy Ngoại Trưởng Mỹ đặt vấn đề nhân quyền với Hà Nội mà tưởng rằng Mỹ có thể làm cho chế độ Hà Nội đang từ bản chất chồn cáo biến thành bản chất chiên lành. Cộng sản nghe chỉ trích về nhân quyền qúa nhiều đã thành lì. Mỗi lần nghe, họ nín thở qua sông, rồi lại như nước đổ lá khoai. Về phiá Mỹ, họ "khuyên" chứ không "bắt" CSVN tôn trọng nhân quyền và cải đổi chế độ cai trị. Họ không đưa ra biện pháp chế tài nào. Như thế là chỉ nói cho có lệ, nói cho đẹp, để trấn an những luồng dư luận đòi hỏi nhân quyền phát xuất từ Hoa Kỳ và các nơi khác trên thế giới. Mục tiêu chính là thực thi chính sách của họ. Chính sách của họ lúc này là kéo VN và các nước Đông Nam Á vào một khối để cùng chung với Hoa Kỳ bẻ gẫy mộng bá chủ của Trung Quốc trên Biển Đông. Vậy những người muốn thay đổi chế độ cộng sản đừng nên nghĩ rằng sắp đến lúc "bất chiến tự nhiên thành". Chúng ta đã từng thấy Mỹ ủng hộ Tito của Nam Tư và Ceausescu của Roumanie khi hai nhà độc tài cộng sản này không chịu đứng chung với khối cộng sản quốc tế do Liên Xô lãnh đạo. Mỹ cũng đã từng giúp Taliban đánh cộng sản Nga tại Afghanistan, ủng hộ Saddam Hussein đánh Iran… Trong chính trị chỉ có đồng minh giai đoạn. Khi cần, Mỹ ôm lấy lãnh tụ và guồng máy cai trị của lãnh tụ đó, bất kể độc tài độc đảng, không màng tới những khổ lụy và ước vọng của người dân nước ấy. Khi không cần thì bỏ liền tay, nếu thấy cản trở cho chính sách mới thì tìm cách giết cho tiện việc. Ngay trong hàng ngũ những đồng minh thắm thiết của Hoa Kỳ, Lý Thừa Vãn, Tưởng Giới Thạch, Magsaysay, Ngô Đình Diệm…, kẻ thì bị phản bội, người thì bị thanh toán bằng cách này hay cách khác.

        Nói như vậy không có nghiã là không nên cộng tác với Hoa Kỳ trong việc thay đổi chế độ cộng sản và bảo vệ lãnh thổ. Kinh nghiệm cộng tác với Hoa Kỳ đã dậy chúng ta là chỉ khi nào mục tiêu của chúng ta và của họ trùng nhau, hai bên mới có thể cộng tác hữu ích. Đừng mong họ làm hết và làm mãi. Chúng ta phải tìm cách thủ thân, tức là tạo sức mạnh cho chính mình, tự đứng trên đôi chân của mình, phòng khi bị rút hậu thuẫn hay bị đá giò lái thì vẫn không bị ngã. Bây giờ đã tới lúc quyền lợi của Hoa Kỳ và Việt Nam trùng hợp với nhau chưa?

        Đối với hàng ngũ lãnh đạo nổi danh trí trá ở VN, chúng ta đừng mong Hoa Kỳ có thể một sớm một chiều biến đổi họ thành những nhà dân chủ. Cũng đừng mong những người đã nhiều năm phục tùng Trung Quốc hoặc được Trung Quốc "cấy" bỗng trở mặt chống Trung Quốc tận tình. Họ có dám hoặc có thể làm được như thế không, hay mắc kẹt vì đã ngậm tiền, có hồ sơ đen, bị Trung Quốc giăng bẫy? Có người khen CSVN khôn ngoan, khi theo Trung Quốc để khích Mỹ, khi theo Mỹ để khích Trung Quốc, giống như một cô gái lẳng biết làm eo làm sách, dấm dẳn với cả hai chàng để không chàng nào nỡ bỏ. Lối chơi này rất nguy hiểm vì sẽ có lúc bị cả hai chàng cho rơi, lúc đó sẽ trở thành gái ế.

        Vì vậy những lực lượng dân chủ ở trong và ngoài nước phải nhân cơ hội này để

        1/ Vận động Hoa Kỳ và các quốc gia khác gia tăng áp lực đòi hỏi cộng sản VN phải thay đổi cách cai trị, tôn trọng luật lệ quốc tế và luật lệ của chính họ nhằm bảo đảm những quyền tự do căn bản của người dân. Khi làm được việc này, những người cầm quyền VN mới xứng đáng được giúp đỡ và xứng đáng đứng chung hàng ngũ với các quốc gia dân chủ khác trong cuộc đấu tranh với Trung Quốc cho an ninh của Biển Đông và, nhân đó, đòi lại những phần biển, đảo và lãnh thổ đã mất.

        2/ Vận động nhân dân trong nước ý thức quyền lợi của đất nước và của chính họ để sẵn sàng đứng vào hàng ngũ đấu tranh đòi nhà cầm quyền phải thay đổi, trả lại chủ quyền cho nhân dân để toàn dân đoàn kết và hậu thuẫn cho việc bảo vệ lãnh thổ và đòi lại những phần đất, phần biển của tổ quốc.

        Cuộc vận động này phải được các tổ chức chính trị, các tôn giáo, giới lao động, giới trí thức, giới sinh viên học sinh trong nước phát động mạnh mẽ với sự yểm trợ tinh thần và vật chất của đồng bào hải ngoại.

        Nói chung chung như vậy rất dễ, nhưng vẫn phải nói vì đó là những việc căn bản phải làm. Trong khi chưa có một tổ chức thống nhất, cần có ngay những người, những nhóm có kế hoạch hành động, biết cách tìm nguồn yểm trợ ngoại giao và tài chánh, có liên hệ trong ngoài, để thực hiện những cuộc vận động nói trên. Đã có nhiều nhóm hiện đang hành động như vậy, tuy còn lẻ tẻ, nhưng đã đóng góp đáng kể cho những cuộc đấu tranh trong nước. Ngàn suối đổ vào sông. Trăm sông đổ ra biển. Cuộc vùng dậy của toàn dân sẽ có ngày thành tựu. Mong rằng ngày đó đang đến gần. Tuy phải nhờ cậy Hoa Kỳ (khi có thể nhờ) và áp lực quốc tế, người Việt Nam trong và ngoài nước phải nắm phần chủ động và đóng vai trò tích cực. Không ai thương mình bằng mình. Mình không làm hay làm chưa đúng mức thì không ai dẹp chế độ cộng sản giùm mình. Những biến cố đang xảy ra tại Đông Nam Á và đặc biệt tại Biển Đông là cơ hội tốt cho dân tộc VN. Nếu chúng ta để lỡ cơ hội này thì lịch sử vẫn vận hành, bỏ chúng ta lại đằng sau. Quyền lợi của nước nào nước ấy lo. Quyền lợi của Việt Nam sẽ mất nếu những người cộng sản vẫn còn đó và không biết đặt quyền lợi của đất nước trên quyền lợi của đảng phái, phe nhóm, cá nhân.