Xin lỗi cán bộ, chúng tôi đã hết sức tránh mà không nổi, chúng tôi tránh từ năm 1954 dến 1975, mà vẫn không kịp.
Ở ngã tư gần nhà tôi có tiệm bán hoa của người Đại Hàn. Sáng nay đi qua thì tôi giật mình vì những chậu hoa cúc đẹp quá. Xưa rày hễ nói tới cúc là tôi nghĩ ngay tới màu vàng, bây giờ thì không đúng như vậy nữa. Các chậu cúc bày trên kệ cho tôi thấy trăm màu : vàng, xanh, đỏ, tím, hồng, và bao nhiêu màu biến thể. Năm ngoái tôi chú ý tới cúc mầu tím, tím đậm tím lợt, năm nay tôi thấy một màu tím mới là tím đỏ hồng. Tôi chỉ nói tới màu tím thôi đó nha. Bây giờ màu nào cũng biến hóa. Tôi đã đứng ngắm các chậu hoa cúc trăm sắc này rất lâu mà không chán mắt. Rồi tôi tự hỏi các mầu hoa cúc tươi đẹp này từ đâu đến. Ngày xưa quê tôi chỉ có cúc trắng và cúc vàng thôi mà. Tôi đang ngẩn ngơ như vậy thì bất chợt có một bà sơ đi qua. Bà sơ này tôi quen. Tôi đem thắc mắc này hỏi bà sơ. Bà liền cười rồi bảo : Thiên Chúa đã cho bộ óc con người mở mang thêm, con người đã biết trộn màu pha vào hạt giống. Những chậu cúc muôn sắc này nhắc ta quyền năng của Thiên Chúa, nhất là trong ngày lễ lớn đang đến : Lễ Tạ Ơn Thanksgiving Day ! Nói xong thì bà sơ vui vẻ chào tôi rồi đi.
Bà sơ nói đúng qúa. Mấy bông hoa cúc này nhắc nhở mọi người lễ Tạ Ơn đang đến. Bà sơ về nhà dòng còn tôi tất tả đến nhà Cụ Chánh tiên chỉ. Mấy kệ hoa cúc đã làm tôi tới trễ. Làng An Lạc chúng tôi đang họp về ngày lễ Tạ Ơn . Năm nào Cụ Chánh cũng nói : Tôi đã thề rằng bao lâu còn thở là tôi còn mừng lễ này trọng thể dể bày tỏ lòng biết ơn vị đại ân nhân của gia đình chúng tôi mà.
Vị đại ân nhân của Cụ Chánh là ai, các bạn còn nhớ không? Thưa đó chính là Cha Paolo. Hồi thập niên 1980 dân Miền Nam bùng lên việc vượt biên trốn chạy thiên đường CS và Canada bùng lên phong trào cứu các thuyền nhân VN. Gia đình Cụ Chánh, ông Từ Hòe, ông ODP cùng ở trại tỵ nạn bên Thái Lan và cùng được nhà thờ Cha Paolo bảo trợ. Anh John và Chị Ba Biên Hòa ở trong giáo xứ của Cha Paolo nên anh chị đã tiếp tay với giáo xứ lo cho Cụ và các bằng hữu. Chúng tôi quen nhau từ những ngày lịch sử này. Mỗi năm, cứ ngày lễ Tạ Ơn thì cả làng tôi đến nhà thờ Cha Paolo xem lễ và bày tỏ lòng biết ơn các ân nhân đã bảo trợ năm xưa. Năm nay cụ Chánh đã làm cả nhà thờ xúc động. Cụ đem tới 2 mâm lễ vật, một mâm xôi và một mâm bánh Tiramisu. Giáo dân Canada lần đầu tiên được ăn xôi VN thì thích lắm, và nỗi vui này đã tăng lên gấp bội khi được ăn bánh Tiramisu và nghe cụ Chánh nói về đồng bánh này. Cụ đã trọng tuổi, nhưng còn nói được tiếng Anh rất chuẩn. Cụ thưa với Cha Paolo : Vì cha có gốc Ý nên làng chúng tôi làm một đồng bánh có gốc Ý, tên nó là Tiramisu. Cái tên Ý này có nghĩa là ‘ kéo chúng tôi lên’, tira=kéo, mi=tôi, su=lên. Mấy chục năm xưa, khi chúng tôi đang nheo nhóc khổ cực trong trại tỵ nạn, Cha đã kéo nhóm chúng tôi lên khỏi vũng bùn tỵ nạn và đưa chúng tôi đến thiên đàng Canada này. Nói đến đây rồi cụ già 90 tuổi nức nở, nước mắt giàn giụa. Thấy Cụ khóc ai cũng xúc động. Cha Paolo vội chạy tới ôm lấy cụ. Cha vừa vỗ vai vừa nói : Cụ ơi, nào có chi, tất cả chúng ta đều là con của Chúa, là anh em với nhau mà.
Mãi rồi cơn xúc động mới hết, rồi Chị Ba Biên Hòa mới cắt bánh mời mọi người.
Cụ Chánh đã chọn làm đồng bánh gốc Ý đúng lúc và ý nghĩa tên đồng bánh hay qúa, phải không các bạn ?
Mà các bạn đã ăn bánh này bao giờ chưa? Xưa nay tôi ít ăn bánh ngọt, mà bữa nay tôi đã đòi ăn một miếng lớn vì không thể cầm lòng được. Thật là ngon hết sức vậy đó. Bánh này do Chị Ba Biên Hòa và hai cô Huế làm. Ba tiên nữ này đã học làm bánh này với người Ý, đã làm thử nhiều lần, và đã thành công mỹ mãn. Hôm nay các nàng mới khoe tài. Nó gồm có bột, bơ, phó mát, trứng, cream, cà phê, rượu cognac, rượu Kalua… Cha Paolo ăn xong liền nói : Xin bái phục, bánh các bạn VN làm ngon hơn bánh mẹ tôi là người Ý làm khi xưa.
Sau buổi lễ và tiếp tân ở nhà thờ thì cả làng kéo về nhà cụ tiên chỉ, phe các bà thì kéo vào bếp làm cơm chiều còn phe các nhà quân tử chúng tôi thì kéo vào phòng khách bàn các chuyện quốc sự. Chắc các cụ thắc mắc về các chuyện quốc sự này, phải không cơ? Thưa chúng tôi bàn nhiều chuyện lắm, chẳng hạn chúng ta có nên tham dự vào binh đoàn LHQ đi đánh nhóm ISIS quá khích không, hoặc có nên tấn công dàn khoan hỗn láo 891 ở gần đảo Hải Nam không, hoặc có nên tham gia các cuộc biểu tình ở Hong Kong không.
Rồi bữa ăn chiều được dọn ra. Nhà bếp của làng giỏi thật. Chị Ba Biên Hòa là đầu bếp chính. Bữa nay là lể Tạ Ơn của Canada, chúng tôi đã có bữa ăn truyền thống, thực đơn gồm gà tây bỏ lò ăn với các món bí ngô và khoai tây. Bên cạnh thì có thêm chút xíu thức ăn truyền thống VN : các món xôi. Cụ Chánh cười hà hà rồi kể : sáng nay các chị ấy làm hai mâm xôi, một mâm mang đến nhà thờ Cha Paolo cho dân Canada ăn, còn mâm thứ hai thì bây giờ cho phe ta ăn. Mâm xôi này có sự góp sức của Cụ. B.95. Các cụ có biết mâm xôi này gồm mấy thứ không? Thưa những bốn : Xôi đậu xanh, xôi đậu đỏ, xôi gấc, xôi đậu phọng. Ăn gà tây Canada với xôi VN, hai thứ hợp nhau lắm các cụ ạ. Và món tráng miệng là bánh Tiramisu. Các người đẹp trong làng cũng đã làm hai đồng bự, một mang đến nhà thờ, một để cả làng ăn lúc này. Cụ B.95 lần đầu tiên ăn món bánh Ý nên khen hết lời. Xưa nay lão chưa hề bao giờ được ăn bánh ngon đến thế. Miếng bánh mềm như bánh kem, có hương vị rượu cognac nhè nhẹ. Và bánh này phải đi với cà phê. Hôm nay là ngày lễ trọng, ai cũng uống cà phê, có mất ngủ chút xíu cũng không sao.
Vừa nhâm nhi cà phê, vừa nói chuyện đời, ôi sung sướng hết biết. Bao giờ Cụ B.95 cũng lên tiếng hỏi thần tượng của cụ là anh John đầu tiên. Cụ hỏi nguồn gốc lễ Tạ Ơn. Anh John vui vẻ đáp ngay, vì nó là môn lịch sử phải học ở nhà trường từ bé. Rằng chuyên này dài, cháu xin tóm lược. Là ngày xưa, vào năm 1620, có một nhóm người Anh theo đạo Thanh Giáo bị vua nước Anh cầm tù chán rồi đuổi đi. Họ lên con tàu mang tên Mayflower đi tìm đất sống. Họ vượt Đại Tây Dương và đã đến được miền đất Hoa Kỳ, bang Massechusetts . Đoàn của họ gồm 102 người đã được một bộ lạc Da Đỏ tiếp rước cho ăn cho ở. Nhưng vì mùa đông ban đầu khắc nghiệt qúa nên họ chết mất 46 người. Số người sống sót may thay đã được người Da Đỏ chỉ dẫn cách trồng cây, hái trái. Năm sau, 1621, những người này đã trúng mùa. Họ đã làm lễ cám ơn Thượng Đế và cám ơn người Da Đỏ, và từ đó lễ này thành truyền thống. Hai trăm năm sau, năm 1863 Tổng Thống Abraham Lincoln đã nâng ngày lể Thanksgiving này lên hàng quốc lễ. Dân Canada là dân ngoan đạo, thấy lễ này mang đầy ý nghĩa, nên đã noi gương Hoa Kỳ. Lễ Tạ Ơn không mang màu sắc tôn giáo, chỉ là ngày nhắc ta phải biết ơn, trên hết là biết ơn Đấng Tạo Hóa đã tạo ra thực phẩm, rồi biết ơn cha mẹ, rồi xã hội. Đây là ngày lễ của gia đình, dân chúng đi lại thăm viếng nhau nhiều nhất. Vì nó kéo dài những 4 ngày nên nhiều người có đủ thời gian đi thăm họ hàng và bạn bè, nay nhà này, mai nhà khác, mốt nhà khác nữa…Món ăn truyền thống của ngày lễ là gà tây nhồi bỏ lò ( deep fried turkey ) ăn với khoai tây và các món làm từ bí ngô, món tráng miệng là bánh bí đỏ, pumkin pie, ăn với kem.
Có một chuyện liên hệ tới lễ này là lễ ‘phóng sinh’ 2 con gà. Vì dịp này toàn quốc Mỹ giết hàng triệu con gà tây, nên tổng thống Mỹ thường chủ lễ phóng sinh tại Tòa Bạch Ốc. Tổng thống thả tượng trưng 2 con gà tây ra ngoài miền đất hoang, với ý là xin lỗi loài gà tây đã bị loài người chúng tôi sát hại nhiều qúa trong lễ này.
Rồi sang phần thời sự, Anh John xin kể những chuyện bên lề, vì những chuyện chính như dịch Ebola, bọn ISIS Hồi Giáo qúa khích thì ai cũng biết rồi.
Chuyện đầu tiên là việc thủ tướng Harper của Canada tuyên bố nhóm 7 nước giàu nhất thế giới G7 sẽ dứt khoát không nhận Nga của Putin vào nhóm nữa. Từ nay chỉ có G7 chứ không có G8. Nga tức lắm và đang hăm dọa sẽ trả thù Canada. Canada không sợ. Nhớ năm ngoái Nga đe dọa cắt khí đốt và dầu lửa ở Ukraine và Âu Châu, Canada và Mỹ đã nhảy vào tiếp cứu liền.
Tin thứ hai là công ty Burger King của Mỹ đã mua đứt công ty Tim Hortons của Canada, và dự định sẽ mang trụ sở chính từ Hoa Kỳ sang đặt tại Canada. Báo chí tìm hiểu thì được công ty Burger King trả lời là đất Canada có nhiều ưu điểm cho việc đầu tư và bành trướng. Rõ ràng đất lành chim đậu nha.
Tin thứ ba là thành phố Toronto ở ngay bên hồ Ontario nên có rất nhiều bãi tắm về mùa hè. Nhóm nghiên cứu Forum Research đã làm một cuộc phỏng vấn dân chúng và cho biết đa số dân Toronto ủng hộ ý kiến cho phép phụ nữ được cởi trần trên bãi tắm.
Xin các bà có chồng nhiều máu xấu lưu ý : nếu qúy vị đến du lịch Toronto mà ông xã cứ đòi đi bãi tắm thì nên ngăn cấm ngay nha.
Anh John kể tin tiếp theo mà cười hề hề : Rằng đầu năm 2014 này, nhiều khu dân cư Toronto mất điện mấy ngày liền. Bây giờ 9 tháng sau tự nhiên số trẻ sinh ra tăng vọt. Chẳng hạn chỉ một ngày 19.9.2014 vừa qua có 10 em bé chào đời. Việc này chưa từng xảy ra bao giờ. Các nhà xã hội đang đi tìm hiểu lý do. Bạn nào biết lý do tại sao có hiện tượng đẻ nhiều như thế này xin vui lòng mách cho họ với.
Tin tiếp theo là tin sinh viên Hong Kong biểu tình chống cộng sản Tàu độc tài toàn trị, bắt dân bầu cho người bọn chúng chọn sẵn, y như ở lục địa và y như ở VN. Xưa nay chưa bao giờ tôi thấy có cuộc biểu tình nào trên thế giới trật tự, ôn hòa, và lịch sự như cuộc biểu tình này. Báo chí vừa cho đăng 2 tấm hình làm cả thế giới kinh ngạc, tấm thứ nhất chụp một anh cảnh sát đang dùng chai nước uống của mình mà rửa mắt cho một sinh viên biểu tình bị hơi cay, bức thứ hai chụp một cô sinh viên che dù chống mưa cho một anh cảnh sát đang canh biểu tình. Nào ai có thể ngờ dân trí Hong Kong cao như vậy.
Đang viết những dòng này thì tôi được nhà văn TU DINH gủi cho một bản tin cũng liên quan tới việc biểu tình. Theo ông Tu Dinh thì sở dĩ dân trí Hong Kong cao như vậy là do văn hóa của nước nước Anh bảo hộ ngày xưa để lại. Chính sách thưộc địa là xấu nhưng đem văn minh và văn hóa chính quốc mà rải trên đất thuộc địa Hong Kong này thì qúa tốt và tuyệt vời. Ấn Độ xưa kia cũng được hưởng nên văn hóa này, nên tuy nghèo mà Ấn Độ nhất định không theo cộng sản. Bài ông Tú Dinh gửi cho tôi là bài trích trong cuốn sách ‘Lang Thang trên đất Mỹ’ mà ông sắp xuất bản. Xin cám ơn bạn Tu Dinh. Chúng ta cầu xin cho các bạn trẻ Hong Kong thành công trong việc đòi dân chủ này. Xin đừng có một Thiên An Môn thứ hai. Cầu mong ngọn lửa biểu tình này mau lan đến Việt Nam là nơi xưa nay dân vẫn phải đi bầu theo lối đảng CS chỉ định.
Tin cuối cùng là cuộc trưng cầu dân ý về việc ly khai của dân Tô Cách Lan tháng trước. Đa số đã không muốn ly khai. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu dân Tô Cách Lan mà ủng hộ việc ly khai thì Canada gặp rắc rối to. Tại sao ư? Thưa vì tỉnh bang Quebec ở Canada mấy chục năm trước đã 2 lần trưng cầu dân ý về việc này và tuy nhóm đòi ly khai đã thất bại, nhưng ngọn lửa ly khai ở Quebec vẫn còn âm ỷ. Nếu Tô Cách Lan mà nói YES cho việc ly khai thì chắc chắn ngọn lửa đòi ly khai âm ỷ ở Quebec sẽ bùng lên ngay. Thật may cho Canada. Và may cho cả Hoa Kỳ nữa vì nghe nói Texas cũng lăm le đòi ra riêng. Xin cám ơn các bạn Tô Cách Lan.
Kể đến đây xong thì anh John tuyên bố hết phần thời sự, rồi anh xin Ông ODP tiếp sức. Ông ODP gật đấu rồi nói ngay với cụ B.95 : Mỗi lần nhắc tới VC là cụ kêu nhức đầu, bữa nay xin cụ đại xá vì tôi thấy mấy chuyện VC ngứa mắt ngứa tai vô cùng, không nói ra thì không chịu được. Câu nhập đề này khiến cả làng chú ý lắng nghe.
Ông kể chuyện cuốn Tự Điển Tiếng Việt mới in ở Hà Nội. Ông chưa có cuốn này trong tay nhưng nghe bài trích dẫn sơ sơ của BS Nguyễn Hy Vọng mà đã thấy lộn ruột. Chẳng hạn cuốn tự điển này định nghĩa cái miệng là ‘ một bộ phận hình lỗ ở phía dưới của mặt’. Các bạn nghe xong thấy câu định nghĩa này thế nào ? Không ai được chê nha vì tự điển này do các nhà trí thức ở Hà Nội biên soạn dấy. Hà Nội là trái tim của VC. VC đã từng vô ngực xưng mình là ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’, đã là đỉnh cao thì làm sao mà sai được.
Cụ Chánh lên tiếng ngay : Hà Nội cái gì! Hà Nội của tôi thời trước 1954 đâu có ngu dốt thế. Hà Nội ngàn năm văn vật của tôi năm 1954 đã di cư vào Miền nam hết rồi ! Bây giờ phải gọi bọn chúng là ‘Hà Lội’ mới đúng. Để chứng minh thêm về sự dốt nát của Hà Nội hiện nay, cụ Chánh kể luôn sang chuyện ‘Giáo Sư Tiến Sĩ’ Nguyễn Thiện Nhân. Ông Nhân hiện nay là một nhân vật cao cấp của CSVN. Ông được xưng tụng là giáo sư tiến sĩ, là bộ trưởng giáo dục, là chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc, là một trong 16 ủy viên Bộ Chính Trị Trung Ương. Ông khai đậu tiến sĩ năm 1993 tại Đại Học Magdeburg bên Đức. Chỉ có một điều hơi kẹt cho ông là Đại học Magdeburg thành lập năm 1993, chả lẽ đại học này vừa thành lập thì ông đã đậu tiến sĩ ngay sao. Ha ha.
Cũng chưa hết chuyện ngôn ngữ Hà Nội. Trên đây nói về bằng tiến sĩ của ông bộ trưởng giáo dục, sau đây là lời phát biểu của một vị phó tiến sĩ nói về chuyện nạo vét Hô Gươm, Giáo sư phó tiến sĩ Hà Đình Đức đã phát biểu, xin các cụ lắng nghe cho kỹ ngôn ngữ mới của Hà Lội nha : ‘… Sau khi vét thí điểm kết quả sẽ được quan trắc đánh giá để có phương án xử lý tiếp theo. Khu vực xử lý thí điểm chưa tới 1% diện tích hồ, lượng nước hao hụt không đáng kể nên không cần bổ cập…’
Các cụ có hiểu ‘quan trắc, phương án, xử lý, bổ cập’ là gì không? Đây không phải là tiếng Việt, đây là tiếng Tàu. Các cụ ơi, rõ ràng CSVN đang đưa đất nước chúng ta từng bước vào lộ trình sát nhập mất rồi, theo đúng chỉ thị của Trung Cộng trong hội nghị Thành Đô đã vẽ ra.
Trước đây tôi có đọc Wikileaks nói về viêc CSVN dâng nước cho Tàu, trong lòng vẫn còn hoài nghi, nay vừa đọc thêm tài liệu của viên chức cao cấp của CSVN là Thiếu Tướng Hà Thanh Châu, chính ủy Tổng Cục Công Nghiệp Quốc Phòng. Tướng Châu vừa đào tẩu và xin tỵ nạn tại Hoa Kỳ. Ông Châu đã trao cho Hoa Kỳ một tập tài liệu tối mật. Tạp Chí Foreign Policy của Hoa Kỳ đã cho công bố một số tin tức về việc ngày 10-8-1987 Nguyễn Văn Linh từ VN đã sang Trùng Khánh gặp Hồ Diệu Bang và Đặng Tiểu Bình theo lệnh gọi để bàn việc sát nhập Việt Nam vào dất Tàu. Tàu ra hạn thời gian là 60 năm, qua 3 giai đoạn sau đây :
- Đợt 1 : tháng 7-2020 : VN là quốc gia tự trị
- Đợt 2 : tháng 7-2040 : VN là quốc gia thuộc trị
- Đợt 3 : tháng 7-2060 : VN thành tỉnh Âu Lạc thuộc địa phận Quảng Châu.
Tàu Cộng đã dặn Việt Cộng phải dùng chiến thuật hòa bình, hữu nghị, chầm chậm, êm ả, kín đáo, lặng lẽ, như tằm ăn dâu. Tiếng Tàu từ từ sẽ là ngôn ngữ chính, tiếng Việt là ngôn ngữ phụ. Vấn đề còn lại sẽ bàn về sau là khi VN đã sát nhập vào Quảng Châu thì VN sẽ là một tỉnh hay là một khu tự trị.
Nghe tới việc Đảng CSVN dâng nước cho Tàu Cộng thì mặt ông ODP tái đi. Ông bảo đã đến lúc tất cả chúng ta không thể ngồi yên được nữa. Phải cầm súng mà đánh quân Tàu và quân phản quốc. Bây giờ ở VN có 2 đoàn thể mang súng, một là công an, hai là quân đội. Sức mạnh của CSVN là lực lượng công an. Mục đích của công an không phải là bảo vệ lãnh thổ mà chỉ là để bảo vệ Đảng Công Sản mà thôi. Bây giờ chỉ còn quân đội. Chúng ta phải làm sao khơi dậy lòng yêu nước của quân đội.
Đồng bào ơi, khơi dậy nha, nổi lửa lòng yêu nước lên nha. Tôi mới đọc được một bài phú của thi sĩ Kha Tiệm Ly khá hay. Bài phú chửi quân Tàu xâm lăng đảo Trường Sa và lấn chiếm hải phận của chúng ta. Nghe xong mà thấy lửa bốc lên trong lòng. Tôi xin trích vài câu gần cuối bài nha :
………………
… Bọn ngươi quen nết xưa xấc láo, giở giọng hung tàn
Lậm thói cũ nghênh ngang, chơi trò bạo ngược
Nói cho ngươi biết dân tộc ta :
Từng đánh bọn ngươi chỉ với ngọn giáo dài
Từng đuổi bọn ngươi bằng thanh kiếm bạc
Đâu quản thây phơi trận mạc.
…
Bọn ngươi hãy liệu bảo nhau
Nhìn thây Gò Đống mà liệu thắng liệu thua
Thấy cọc Bạch Đằng mà nghĩ sau nghĩ trước
Đừng để Biển Đông như Đằng Giang máu nhuộm đỏ lòm
Chớ để Hoàng Sa là Đống Đa xương phơi trắng xác…
…
Ông H.O. từ đầu bữa tới giờ vẫn ngồi im nghe, nay mới mở miệng : Tôi thương đất nước Việt Nam của tôi quá. Không biết quê hương tôi qua thời chó đẻ, thời chó chết, rồi sẽ sang thời kỳ gì nữa đây.
Cô Cao Xuân bèn lên tiếng hỏi : Anh vừa nói tới ‘thời chó đẻ và thời chó chết’ là ý làm sao? Tôi sống ngoài Huế chưa hề nghe hai câu này. Ông H.O. cười hà hà. Đây là kiểu nói của dân Saigon sau 1975. Khi nói về thời trước 1975, tuy giặc giã triền miên nhưng dân còn có cơm ăn áo mặc, con chó cũng được ăn no. Vì nó dược ăn no và phây phả như vậy nên chó ở Miền Nam đẻ con dài dài. Sau 1975, khi các đỉnh cao Hà Lội vào thì cả Miền Nam đói rách, người cũng chả đủ cơm mà ăn, nói gì đến chó. Do đó, sau 1975, chó ở Miền Nam chết dài dài.
Nãy giờ nghe chuyện CSVN bán nước nên cả làng nín thở, nay nghe câu chuyện pha trò của ông H.O. thì cả làng cười ồ lên. Cụ B.95 bảo không ngờ người Miền Nam thâm thúy như vậy. Anh John xin kể một câu chuyện liên quan tới thời kỳ đói khổ ‘chó chết’. Tôi có đọc ở đâu đó một câu chuyện, nghe thoáng qua thì chả có gì hay, nhưng nghe rồi nghĩ một chút thì mới thấy cái thê thảm của thời sau 1975, thời CSVN cai trị. Chuyện kể về các thày giáo dạy học ở nhà trường, các thày được trả lương bằng khẩu phần gạo. Bữa đó có một ông giáo đến lãnh gạo, ông nói với cô cán bộ đang xúc gạo cho ông :
- Cán bộ ơi, cán bộ vui lòng để riêng hột cỏ và cát sạn ra một bên, xin đừng trộn vào gạo, vì lâu nay tôi lựa cả ngày mệt qúa.
Vì câu này, ông giáo Miền Nam bị mang ra hội đồng kỷ luật vì dám nói xấu chế độ.
Cũng ông giáo này một hôm đi xe đạp ở Saigon đụng phải một ông cán bộ vừa từ Hà Nội vào Nam. Ông cán bộ quắc mắt la : Mắt anh để đâu mà sao không tránh cán bộ? Ông giáo này có máu tếu bèn thưa : Xin lỗi cán bộ, chúng tôi đã hết sức tránh mà không nổi, chúng tôi tránh từ năm 1954 dến 1975, mà vẫn không kịp.
Cụ B.95 lên tiếng xin làng thôi nói về đề tài VC kẻo đêm nay cụ mất ngủ. Rồi chính cụ làm gương về việc chuyển đề tài. Cụ lên tiếng ca ngợi Cụ Chánh nói tiếng Anh nghe ngon lành qúa, lúc cụ cám ơn Cha Paolo và giáo xứ ở nhà thờ : Chả bù cho tôi. Tôi sang đây từ năm 1995 mà cho tới giờ tôi nghe tiếng Anh vẫn như vịt nghe sấm. Rồi cụ kể chuyện cụ học tiếng Anh năm xưa:
- Tôi đâu có đến trường. Mấy đứa cháu chúng nó dậy tôi ở nhà. Lão học trước quên sau. Tên 7 ngày trong tuần, học mãi mới thuộc, nghe lão nói mà lũ cháu bò ra cười. Lão đọc thế này : Mâm đây ( Monday), Tiêu đây ( Tuesday), Quét đây (Wednesday ), Thớt đây ( Thursday), Phay đây ( Friday), Xả tiêu đây ( Saturday ), Xương đây ( Sunday ).
Cả làng ầm lên tiếng cười vì lần đầu tiên nghe cụ B.95 nói tiếng Anh. Thấy mọi người có vẻ thích chuyện học tiếng Anh, cụ được hứng kể tiếp chuyện con heo và đứa cháu bé. Rằng bữa đó không biết làm sao mà con chó nó rượt con bé. Con bé vừa chạy vừa kêu ‘heo, heo’. Nghe nó kêu vậy lão liền bảo : Đó là con chó chứ không phải con heo. Con chị nó cười rồi bảo lão : Em cháu nó nói tiếng Anh ‘help help’ là cầu cứu mọi người giúp nó, chứ không phải nó kêu tên con heo!
Các bạn đã thấy cụ già B.95 hôm nay vui chưa. Không ngờ cụ già lây cái bệnh tếu của bọn chúng tôi từ lúc nào.
Ông ODP là người cười to tiếng và lâu nhất bữa nay. Rồi ông góp ý : Lúc nãy Cụ B.95 bảo khi nghe các chuyện về VC thì nhức đầu khó chịu, tôi xin mách một phương pháp chữa bệnh này. Là mỗi khi bị nhức đầu, thần kinh căng thẳng, thì bạn hãy mở đài xem chương trình văn nghệ của André Rieu. Bạn mở YouTube hay Google là có liền. Các bạn biết anh chàng nhạc sĩ đẹp trai người Hà Lan này chứ. Anh ta đã 63 tuổi mà vẫn tràn đầy sức sống và tài ba. Anh ta vừa kéo đàn vĩ cầm, vừa điều khiển dàn nhạc. Anh mang ban nhạc đi vòng quanh thế giới. Các xuất hát của anh bao giờ cũng đầy nghẹt người và ai cũng đắm chìm trong một bầu không khí hòa bình hạnh phúc, ai cũng vui vẻ, tươi cười, vừa vỗ tay, vừa lắc lư, vừa hát theo. Anh André vừa chơi đàn, vừa điều khiển ban nhạc hàng trăm người, lại kiêm luôn việc giới thiệu chương trình. Anh nói được rất nhiều thứ tiếng, và nói rất có duyên, rất trang trọng, lịch sự, thân ái. Hội trường ở đây thường là những công viên lớn. Một xuất hát của André Rieu thường dài 3 giờ. Bạn có mệt mỏi và nhức dầu cách mấy, xem xong chương trình, cam đoan bạn sẽ hết bệnh.
Cô Tôn Nữ ngồi bên Chị Ba Biên Hòa lên tiếng hỏi : Nhưng tôi không giỏi tiếng Anh và tiếng Pháp thì làm sao mà thưởng thức chương trình được? Ông ODP đáp ngay : Cô lầm lớn rồi, âm nhạc là một ngôn ngữ quốc tế. Tiếng cười và âm nhạc là hai ngôn ngữ không cần ai thông dịch cả. Nghe là hiểu liền.
Cụ Chánh góp thêm ý : bác nói tới tiếng cười làm lão nhớ Đức Đạt Lai Lat Ma. Ông là bậc đại thánh, thần tượng của lão. Nét mặt ông bao giờ cũng tươi và luôn có nụ cười. Tết năm ngoái một người bạn phương xa gửi cho lão một tấm thiệp, trên tấm thiệp này không in lời chúc tết mà in lời Ngài Đạt Lai Lạt Ma, lời như sau:
… Thế giới ngày nay chỉ chú trọng tới việc phát triển trí khôn mà quên phát triển trái tim. Chúng ta hãy phát triển trái tim, phát triển tấm lòng yêu thương. Hãy yêu và thương những người nghèo khổ và bệnh tật, hãy yêu và đem bình an tới cho mọi người…
Lời của Ngài sao giống lời Kinh Hòa Bình của Thánh Phanxicô mà người Công Giáo hay đọc và hát trong nhà thờ. Lời kinh đầy ắp tình người. Nhạc sĩ Kim Long đã phổ nhạc bài kinh này hay hết sức. Nhạc và lời có thần. Mai này Ngài Lạt Ma mà viên tịch thì chắc chắn ngài sẽ lên níết bàn rồi sang thiên đàng ngồi bên Thánh Phan Xi Cô.
Các cụ có biết bài ca ‘Kinh Hòa Bình’ này không cơ ?