Người đàn bà chỉ ao ước chồng mình có được 6 điềm này mà thôi: dũng cảm, thông minh, giàu có, hào phóng, biết vâng lời vợ và sống động trên giường’
Canada đã vào cuối thu. Thời gian đi nhanh quá. Quần áo mong manh mùa hè mới mặc mấy lần đang được giặt ủi và xếp lại, và quần áo mùa lạnh đã được lấy ra. Dân Canada có hai thứ áo ấm. Một loại nhẹ cho những ngày mùa thu và một loại nặng cho cả mùa đông. Dân làng An Lạc của tôi không ai bảo ai, gặp nhau thường nói tới cái hạnh phúc lớn mà mình đang hưởng, đó là nhà có sưởi ấm, chăn ấm và áo ấm. Chỉ có người Da Đỏ ở đây là chịu lạnh giỏi. Họ có mặt trên giải đất này dã mấy chục ngàn năm rồi, thế mà vẫn sống nếp cũ và sống rất mạnh. Sử còn ghi số ngươi da trắng đầu tiên trên con tàu Mayflower năm 1620 khi đã tới đất Bắc Mỹ này rồi, thế mà một số đã chết vì không chịu nổi cái lạnh của tuyết của gió ở đây.
Khi tôi viết những dòng này thi Canada mới bước vào mùa lạnh, chưa xôn xao vì băng tuyết đang tới nhưng cả nước đã xôn xao vì mấy biến cố do 2 tên khùng Martin Rouleau và Zehaf Bibeau tạo ra. Tôi gọi chúng là tên khùng tuy có hơi hám Hồi Giáo quá khích một chút nhưng không thuộc nhóm khủng bố nào. Thật còn may cho Canada. Theo rõi truyền thông chắc các cụ đã biết tên điên thứ nhất đã sát thương 2 binh sĩ Canada ở Montreal ngày 20 tháng Mười, và tên thứ hai đã sát thương một vệ binh danh dự đang gác đài Chiến Sĩ ngày 22 ở thủ đô Ottawa. Hai diễn biến chỉ cách nhau hai ngày. Biến cố thứ hai nghiêm trọng hơn vì nó diễn ra ngay tại thủ đô. May mà tên khùng này bị hạ ngay khi vừa tiến vào trong quốc hội, nơi mà thủ tướng Harper đang họp. Và may là hai tên khùng là người da trắng vì no cơm ấm cật nổi điên đã cải đạo chứ không phải là dân Hồi giáo da màu quá khích thứ thiệt. Thủ tướng Harper đã lên tiếng trấn an cả nước là Canada không sợ, nhưng đàng sau lời trấn an này thì ai cũng hiểu là hồi chuông báo động đã được rung lên. Ngoại trưởng John Kerry của Hoa Kỳ đã bay sang Canada vỗ về trấn an Canada, và tái cam kết hai nước sẽ chung sức chống bọn khủng bố chặt chẽ hơn. Một điều làm người dân cảm động là vệ sĩ Nathan Cirillo gác Đài Chiến Sĩ bị tên khùng bắn chết đã được chôn cất theo nghi lễ quốc tang trọng thể. Rất nhiều người đã đem hoa và kỷ vật đến đài nơi anh nằm xuống. Vòng hoa và kỷ vật nhiều đến nỗi không còn đủ chỗ để trưng bày. Ngày đầu tháng Mười Một vừa qua, chính quyền đã xin phép được thu dọn bớt những thứ này đi chỗ khác.Theo báo chí thì số người đem hoa và tặng vật đến lễ đài để tỏ lòng tôn kính chiến sĩ Nathan Cirillo lên tới mấy ngàn người. Các cụ đọc kỹ nha, con số lên tới mấy ngàn người. Thế mới biết người Canada yêu quê hương, yêu các chiến sĩ bảo vệ quê hương tha thiết chừng nào.
Nhân nói tới đài chiến sĩ, xin trình các cụ phương xa tin này: chính phủ Canada đã có chương trình xây một Đài Kỷ Niệm để kính nhớ các nạn nhân đã bị các chế độ Cộng Sản trên thế giới sát hại. Đài sẽ xây ở bên cạnh Tối Cao Pháp Viện tại thủ đô Ottawa, với ngân phí là 4 triệu đồng, và sẽ hoàn thành vào mùa thu sang năm. Hiện đã có 6 mẫu kiến trúc để chọn lựa. Có phóng viên đã gọi điện thoại phỏng vấn Tòa đại sứ Tàu Cộng và Việt Cộng về việc này nhưng 2 nơi này nín khe. Thật là mất mặt và bẽ bàng to.
Cùng ngày 22 tháng Mười này chúng tôi được tin vui mừng là Blogger Điếu Cày tới Mỹ. Ai cũng vui vì thấy ông này đĩnh đạc, ly luận sắc bén, ăn nói đâu ra đó.
Cũng ngày 22 tháng Mười, khôi nguyên Nobel Hòa Bình Malala Yousafzai 17 tuổi từ Pakistan tới Canada để nhận bảng Công Dân Danh Dự từ thủ tướng Harper. Canada yêu cô bé này quá vì cô là một tấm gương sáng cho toàn thế giới. Xưa nay Canada mới chỉ trao bảng Danh Dự này cho 5 người nổi danh mà thôi, đó là nhà Ngoại giao Raoul Wallenberg thời Thế Chiến Thứ Hai, Cựu Tổng Thống Nelson Mandela, Đức Đạt Lai Lạt Ma, Bà Aung San Suu Kyi, và lãnh tụ Aga Khan. Cô Malala là người thứ 6. Được biết chẳng riêng gì Canada nể phục và yêu mến cô bé 17 tuổi này, Viện đại học Edinburgh bên Anh cũng đã trao cho cô bằng Tiến Sĩ Danh Dự.
Tháng Mười năm nay có nhiều chuyện đáng ghi quá, phải không các cụ. Chưa hết đâu, tôi còn tin này cũng hấp dẫn lắm, là ngày 27 cuối tháng vừa qua là ngày bầu cử tại nhiều thành phố thuộc bang Ontario. Sôi nổi nhất là ở Toronto với cuộc bầu thị trưởng. Có 3 ứng viên nặng cân ghi danh cuộc đua. Và kết quả là ông John Tory về nhất, thứ hai là Doug Ford, thứ ba là Olivia Chow. Cách đây mấy tháng, khi John Tory chưa cổ động thì bà Chow này dẫn đầu, nhiều người đã nghĩ phen này Toronto sẽ có một bà thị trưởng gốc Á Châu. Ai ngờ gió xoay chiều. Nhưng bình tâm mà xét thì quả thực John Tory rất xứng đáng. Cách đây 10 năm ông đã từng ra tranh chức thị trưởng này với David Miller và Miller đã thắng. Tory là người có học, là luật sư, là thương gia, là chính trị gia uy tín. Dân Toronto đang mong một luồng gió mới.
Ngoài Toronto ra, còn có mấy tân thị trưởng khác quanh đây. Đó là Bà Bonnie Crombie ở Misissauga thay thế bà già Hazel McCaillion 90 tuổi đã làm thị trưởng 40 năm liền. Đó là bà Linda Jeffrey ở Brampton. Các cụ thấy chưa, kỳ này phái nữ đã lên ngôi nha.
Anh H.O. nghe tôi nói về ông Tory làm tân đô trưởng thì cười hì hì rồi phát biểu. Cái ông Tory giỏi, ông cho rằng Toronto là đất của ông ta. Cứ xem cái bảng quảng cáo của ông ta thì thấy rõ. Thật là hay. Trên các bảng vận động tranh cử, chữ ‘Tory’ được viết rất đặc biệt như thế này: chữ TO thì vừa lớn, vừa mầu xanh, còn chữ Ry thì chữ nhỏ và mầu đen. Một chữ Tory mà viết hai kiểu chữ và in 2 màu đủ thấy cái y của ông ta muốn nói với mọi người rằng trong cái tên của tôi đã ghi sẵn chức đô trưởng TOronto.
Và ngày 31 tháng Mười cũng là một ngày vui cuối tuần cho nhiều người. Đó là tối Ma Trơi Halloween. Bà cụ B.95 trong làng tôi sợ nhất tối này. Cụ cho biết là hai nhà hàng xóm là dân da trắng, năm nào họ cũng bày cảnh ma trơi trong sân trước nhà: nào là những tấm mộ bia như ngoài nghĩa trang, nào là những hình nộm người chết xương sọ xương sườn bày ra, nào là những quả bí ngô to đùng khoét mắt khoét miệng, trong để đèn chớp nháy, nào là âm thanh tiếng gió hú… Chưa hết, cả người lớn cả trẻ con đều mặc quần áo kỳ dị, đi ra đi vô, cười khanh khách, họ tiếp đón nhiều bầy trẻ đến gõ cửa xin kẹo. Cụ B.95 sợ những cảnh này nên cụ đã trốn đến nhà Chị Ba Biên Hòa xin ngủ qua đêm. Đây là một điều hãn hữu, xưa nay cụ B.95 có đi ngủ lang thế này đâu. Vì có khách qúy tới nhà, một điềm hên, Chị Ba Biên Hòa liền bác loa mời cả làng đến chung vui một đêm rất Canada này.
Thế là phe chúng tôi tới ngay lập tực. Chúng tôi không ngờ hai nữ tướng đã có chương trình từ trước, đã chuẩn bị bữa ăn sẵn sàng. Rất dã chiến nhưng ngon không chịu được. Các cụ đã đoán ra món gì chưa ? Thưa ngon lắm. Tôi không dám đố qúy vị mà xin trình ngay kẻo nó nguội mất. Thưa đó là món bánh xèo Chị Ba đứng chủ bếp và món bánh cuốn Thanh Trì do Cụ B.95 ngồi tráng. Có hai cô Tôn Nữ và Cao Xuân phụ tá hai bên. Bánh chín đến đâu thì làng được nhậu tới đó. Chúa ơi, ngon quên chết. Vừa ngon vì thức ăn, vừa ngon vì không khí ấm cúng và thân ái. Làng tôi thật có phước, phải khôntg các cụ.
Cuối bữa thì mới có diễn văn của chủ nhà. Anh John này thật giỏi và lịch lãm. Anh bảo trong khi mọi người ngửi mùi bánh xèo và bánh cuốn thơm lừng thì ai còn hồn trí nào nghe diễn văn. Xưa nay kinh nghiệm cho biết là đừng đọc diễn văn khi người ta đói. Hình như tiếng Pháp có câu rằng khi bụng đói thì nó không có tai. Câu Pháp văn này đã ăn cắp của tiếng VN: Bụng đói tai điếc. Cả làng vỗ tay ào ào về lời mở đầu của anh John. Anh biết trước sau gì thì Cụ B.95 sẽ hỏi anh về nguồn gốc ngày lễ Ma Trơi này. Cụ không nói được tiếng Halloween nên cụ gọi là lễ Ma Trơi. Nghe buồn cười nhưng xét kỹ ra thì bà cụ nói rất đúng y nghĩa.Thật đáng yêu quá bà cụ già Bắc Kỳ này. Anh bảo nguồn gốc lễ này là từ người Celtic xứ Ái Nhĩ Lan bên Anh, khi họ di cư sang Bắc Mỹ này đã đem theo. Lễ này là lễ nhớ các âm hồn, cụ B.95 gọi là lễ Ma Trơi thì không sai chút nào. Các âm hồn từ mồ mả chui lên và đi vào dương gian. Các mụ phù thủy thì cỡi cái chổi rồi bay đi khắp nơi. Sở dĩ nhiều người hóa trang thành hình ma trơi là để bọn ma trơi nghĩ rằng đây là bạn mình nên chúng không bắt nạt. Các gia đình mà không muốn ma trơi bắt nạt thì thường làm cái đèn bằng trái bí đỏ rồi đặt cây đèn bên trong và để trước nhà, chúng đi qua thì làm ngơ. Câu mà các trẻ em đi xin kẹo hay nói ‘ Treat or trick’ mang dấu vết hăm dọa của ma trơi ban đầu. Chúng dọa ‘ hãy khoản đãi bọn tôi không thì bọn tôi phá’ là thế. Rồi anh John xin hết. Anh nói rất âu yếm với cụ B.95: Xin cụ an lòng, không có ai dám phá cụ cả. Đêm nay bọn cháu rất sung sướng được mời cụ ngủ lại đây, sáng mai khi bọn hàng xóm đã dẹp hết những hình ma quỷ thì bọn cháu sẽ đưa cụ về nhà.
Mọi người vỗ tay râm ran khen tấm lòng của Anh John và Chị Ba. Anh John dố mọi người rằng cái gì sẽ làm cho ta hết sợ ? Có mấy lời đáp: Đọc kinh cầu Chúa cầu Phật, nói lảng sang các chuyện khác, đi lên giường ngủ…Anh John đều lắc đầu: Các thứ đó lại càng tăng nỗi sợ. Chỉ có một thứ xóa tan được nỗi sợ là tiếng cười. Các bạn cứ nghiệm mà xem. Rồi anh thưa với cụ B.95: Bây giờ nếu cháu kể chuyện cười mà cụ cười to là hết sợ ma trơi ngay.
Rằng có hai anh con trai kia là bạn thân với nhau từ bé, sang bên Canada này họ mới gặp lại nhau. Một anh hỏi:
- Sao, việc vợ con đến đâu rồi, nàng ‘nai vàng ngơ ngác’ của mày ngày xưa đâu?
- Nó biến rồi
- Sao vậy?
- Tao lấy nó, bây giờ nó hết là con nai vàng ngơ ngác mà biến thành con sư tử !
Và phép lạ đã xảy ra, không phải chỉ có phe liền ông chúng tôi cười mà phe các bà và nhất là bà cụ B.95 cũng cười lớn tiếng.
Ông ODP thấy mọi người òa ra cười như thế thì biết đề tài ‘các bà vợ’ coi bộ ăn khách, ông liền ra câu đố như thế này:
- Muốn đo nhiệt độ thì người ta dùng nhiệt kế
- Muốn đo điện thế thì người ta dùng vôn kế
- Muốn đo cường độ dòng điện thì người ta dùng ampe kế
- Muốn đo lòng dạ người đàn ông thì người ta dùng mỹ nhân kế
- Xin hỏi mọi người: muốn đo sức khỏe của một người chồng thì người ta dùng cái gì?
Thấy không ai đáp được, ông ODP nói ngay: Vợ kế.
Mọi người cười bò ra và khen câu đố hay.
Anh H.O. cũng xin góp vui. Anh nói với anh John: Tôi biết tiếng Việt của anh rất giỏi, văn chương VN anh biết rất nhiều. Bữa nay xin đố anh về tục ngữ ca dao nha. Tôi gặp mấy câu đố này trên báo, thích qúa, hôm nay đem ra đố anh:
- Câu gì tả cảnh một người đàn ông khỏa thân cõng một người đàn ông khỏa thân khác trên lưng?
Câu hỏi qúa mông lung nên anh John xin chịu. Anh H.O. trả lời:
- Đó là câu ‘ Gậy ông đập lưng ông’
Xin dố tiếp: Câu tục ngữ gì tả cảnh cái ông khỏa thân nhảy ùm xuống ao cá ?
Anh John này đã hiểu lời đố nên anh đáp ngon lành:
- Đó là câu ‘ Chim sa cá lặn.
- Câu gì diễn tả cái anh khỏa thân kia leo lên bờ, ngồi bệt xuống một tảng đá?
- Đó là câu ‘ Trứng chọi đá’
Các cụ đã thấy cái anh John này giỏi tiếng Việt chưa! Làng tôi lại dược một phen
lăn ra cười. Mà người cười to tiếng nhất là cụ.B.95. Cụ nói lớn: Bây giờ thì lão hết sợ ma trơi rồi.
Làng tôi vui và tếu thế đấy các cụ ạ.
Anh John chủ nhà thấy không khí buổi họp làng ở nhà mình vui vẻ và đầm ấm qúa thì thích lắm. Anh xin được góp thêm một chuyện của thế giới nói tiếng Anh, chuyện ông tổ của tiếng Anh. Thời đó ngay trên đất nước Anh, tiếng Pháp mới là ngôn ngữ văn minh và chính thức của chính quyền, tiếng Anh bị coi là ngôn ngữ rẻ tiền của giai cấp bình dân, Ông Geoffrey Chaucer ( 1343- 1400 ) được coi là ông tổ đã đem tiếng Anh lên ngôi vị quốc ngữ. Giới văn học sử gọi ông là ‘ First Founder and Embellisher of Our English’/ Cha già tiền phong lập ra và làm đẹp ngôn ngữ Tiếng Anh. Ông tổ này được dân Anh muôn đời ghi nhớ. Ông được chôn giữa lòng Đại giáo đường Westminster Abbey ở thủ đô London. Ông là một nhà văn và nhà ngữ học lớn. Trong các tác phẩm đồ sộ của ông, có một câu nói mà giới đàn ông nước Anh ai cũng thuộc lòng:
- Women desire six things: They want their husbands to be brave, wise, rich, generous, obedient to wife, and lively in bed / Người đàn bà chỉ ao ước chồng mình có được 6 điềm này mà thôi: dũng cảm, thông minh, giàu có, hào phóng, biết vâng lời vợ và sống động trên giường’
Phe các bà vỗ tay râm ran. Cụ B.95 hỏi liền chị Ba Biên Hòa: Có đúng thế không, thưa cô Ba? Chị Ba mặt đỏ lên, rồi vỗ vai Anh John: Về đề tài ‘vợ chồng’, anh nói thế là đủ rồi. Chuyện VN đang vui, đầy tiếng cười, sao anh lại đem chuyện vợ chồng người Anh qúa nghiêm trang vào đây?
Ông ODP lên tiếng bênh anh John ngay: Xin chị để cho anh ấy nói. Chuyện anh ấy kể bổ ích và đúng sự thực lắm chứ. Chuyện bên Anh cơ mà. Phe các nhà quân tử chúng tôi thì cũng chỉ ao ước được 6 điều như vậy, chỉ xin phép cụ Chaucer sửa lại một chút xíu thế này cho công bằng: Đàn ông ai cũng chỉ ao ước vợ mình có 6 điều sau đây: dũng cảm, thông minh, giàu có, hào phóng, biết vâng lời chồng và sống động trên giường. Phe liền ông trong làng đã vỗ tay râm ran, miệng đấng nào cũng nói: đúng, đúng quá!. Mãi rồi phe liền ông mới thôi vỗ tay. Và ông ODP nói tiếp với Chị Ba:
- Theo tôi thì nhiều chuyện bên Anh hay lắm. Chẳng hạn chuyện bà già gân Margaret Thatcher, cái gân dễ nể, như trận Falklands năm xưa. Các bạn còn nhớ cuộc chiến thắng oanh liệt năm 1982 này không ? Falklands là một quần đảo nhỏ thuộc Anh ngày xưa, trên đảo chỉ còn mấy gia đình đánh cá. Nước Argentina gần đó thình lình cho quân đến chiếm đảo này. Bà thủ tướng ‘Iron Lady’ nổi giận bèn quyết chí lấy lại. Từ Anh quốc tới Falklands dài 12.000 cây số, trong khi từ Argentina tới Falklands chỉ có 200 cây số. Argentina vừa gần nhà vừa có Pháp và Nga hỗ trợ, ai cũng thấy Argentina sẽ thắng. Nhưng bà già gân Thatcher cương quyết đánh. Với sự hỗ trợ xăng dầu và sự yểm trợ của hạm đội Hoa Kỳ, hải quân của Anh đã vượt đại dương ngàn trùng, đã lâm trận và đã chiến thắng chiếm lại đảo. Bà già gân Thatcher đáng nể quá chứ.
Cụ B.95 không thích các thứ chuyện này, bà xin anh John nói chuyện thời sự.
Anh John kể ngay vì đây là nghề của chàng mà. Rằng từ đầu bữa ăn cụ đã nghe các chuyện mấy anh khùng Canada vừa cải qua đạo Hồi rồi xách súng đi bắn lung tung. Đó là những chuyện nhức đầu. Bây giờ cháu xin kể mấy chuyện khác không nhức đầu nha.
Chuyện thứ nhất là Canada đang chuẩn bị mừng 2 đại lễ vào năm 2017. Lễ thứ nhất là lễ quốc khánh Canada tròn 150 tuổi, và thành phố Montreal nói tiếng Pháp mừng lễ 375 tuổi. Quốc khánh Canada thì mừng hàng năm, riêng 2017 thì mừng lớn vì có con số tròn 150. Canada còn trẻ lắm nha, thưa các cụ. Riêng thành phố Montreal xứ nói tiếng Pháp lớn thứ 2 sau Paris thì đặc biệt. Theo sử thì năm 1642 Montreal chỉ là một thương điếm buôn bán và trao đổi long thú của người da trắng, thế mà 375 năm sau Montreal biến thành một thành phố đẹp và lớn thứ hai trên thế giới. Ban tổ chức đã có 2 chương trình vĩ đại cho năm 2017: Nơi đây sẽ tổ chức Đại hội Cảnh Sát trên toàn thế giới và Đại hội Lính Cứu Hỏa trên toàn thế giới. Đặc biệt quá chứ. Ngoài ra người ta cũng dự tính một Đại hội liên lục địa về môn Thể Thao Hockey/ Khúc Côn Cầu. Trên đây tôi nói tới sinh nhật 375 tức là nói từ khi có mặt người Da Trắng, chứ thực ra đất Montreal ngày xưa cách đây mấy chục ngàn năm là đất của người Da Đỏ gốc Algonquins và Huron. Những người Da Đỏ này đã từ Bắc Cực tiến xuống đây dựa theo dòng sông lịch sử St.Laurent. Mời các cụ phương xa chưa biết Canada nên đặt chương trình thăm Canada và thành phố Montreal nha. Bạn sẽ được nghe tiếng Pháp còn chút âm hưởng của thế kỷ 17 khi người Pháp ban đầu tới đây.
Tôi nhớ mãi một từ tiếng Pháp khi tôi mới tới Montreal năm 1975. Vì bơ vơ trắng tay nên cái việc mà tôi xin được là rửa chén cho một nhà hàng. Rửa chén, tiếng Anh gọi là dishwasher, còn tiếng Pháp ở Montreal gọi là ‘plongeur’. Lần đầu tôi nghe tiếng plongeur thì tôi sợ quá vì cái nghĩa ghi rõ trong tự điển plongeur là người bơi lặn ! Vậy tôi là plongeur thiệt ư? Nhưng không sao, đây là chuyện rất nhỏ kể cho vui thôi, các cụ tới Montreal sẽ được thưởng thức cái không khí Paris, cái hương vị thơm ngon của bánh croissant và cà phê Paris. Montreal là thành phố đông người Việt thứ hai sau Toronto. Các cụ muốn ăn phở, bún bò, chả giò, bún ốc thì ở đây rất sẵn rất nhiều và rất ngon.
Chuyện thời sự thứ hai là chuyện hội đồng giáo dục của thành phố Toronto vừa chấm dứt hợp tác với ‘ Các Học Viện Khổng Tử’. Các cụ có nghe về các học viện này không? Trung Cộng rao bán chính sách văn hóa này từ năm 2004 và có mặt ở rất nhiều trường của 40 quốc gia trên thế giới. Giới giáo dục Canada ở Toronto đã nhìn ra bộ mặt gian dối của Cộng Sản nên đã chấm dứt liên hệ.
Nhân nói tới cái gian dối của cộng sản, tôi liền nhớ tới Anh Đặng Chí Hùng. Đây là một thanh niên 32 tuổi gốc Bắc Kỳ đặc, được sinh ra giữa lòng cộng sản, được đào luyện cũng giữa lòng cộng sản, bố mẹ là đảng viên cộng sản. Anh được dạy dỗ rằng Bác Hồ là vị đại thánh và Đảng CSVN là số một. Nhưng anh đã mở mắt. Anh đã thấy mọi sự gian dối của CSVN. Anh đã trốn khỏi Hà Nội vào Saigon, và đã mở mắt thêm nữa. Anh lên tiếng tố cáo sự gian dối của con cháu Bác Hồ và anh bị săn đuổi. Anh trốn sang Cao Mên rồi tới Thái Lan. CSVN xin Thái Lan bắt anh nhưng anh may mắn được LHQ can thiệp kịp thời và cho anh quy chế tỵ nạn. Anh đã viết nhiều bài tố cáo CSVN gian trá và tố cáo âm mưu dâng nước VN cho Tầu Cộng. Các bài anh viết đã dược Nhà Xuất Bản Tiếng Quê Hương ở Nam Cali in. Tôi đang đọc cuốn thứ nhất. Hay và đúng qúa sức. Anh còn trẻ mà phương pháp nghiên cứu rất khoa học và tuyệt vời. Sách của anh xác nhận hùng hồn những gì Nguyễn Chí Thiện, Bùi Tín, Dương Thu Hương, Tô Hải đã viết. Sách có trích dẫn nguồn gốc đáng tin cậy với nhiều hình ảnh chứng minh. Cái việc CSVN dâng nước cho Tàu thật là hiển nhiên rõ ràng. Không cần phải đọc những văn kiện dâng nước, mà chỉ cần nhìn vào lá cờ của Tàu Cộng xưa nay chỉ có 5 ngôi sao, thế mà bây giờ trong sách giáo khoa ở VN có hình cờ Tàu 6 sao, các em học sinh cầm cờ 6 sao đi đón vua Tàu ở Hà Nội. Ngôi sao thứ 6 chỉ VN rõ ràng. Một tấm ảnh lần đầu tiên tôi mới thấy là trong đại hội thể thao các dân tộc thiểu số bên Tàu tổ chức tháng 9/2011 có hình một cô gái VN khăn đống ái dài. Chưa hết. Nhiều hình lãnh tụ Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng mặc áo bốn túi, y như áo Mao Trạch Đông và các lãnh tụ Tầu Cộng vẫn mặc.
Còn chuyện này mới ghê, chuyện đã ngày xưa mà bây giờ tôi mới biết. Thật không thể ngờ được. Đó là năm 1951, trong văn thư của Ủy Ban Kháng Chiến số 284/ LĐ, với tư cách là Tổng thư ky Đảng Lao Động VN, Trường Chinh đã hô hào bỏ chữ viết lối ABC mà trở về với chữ Hán và bỏ thuốc tây mà trở về với thuốc ta thuốc Tàu. Xin mời các cụ nghe sơ sơ mấy lời của Trường Chinh:
…Tại sao ta lại truyền bá trong dân chúng từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau cách viết chữ kỳ dị của tên thực dân Alexandre de Rhodes đã đem qua xứ mình như thế? Không, đồng bào nên loại hẳn cách viết theo lối Âu Tây ấy và ta hãy trở về với thứ chữ của ông bà ta ngày trước là thứ chữ Nho của Trung Quốc. Vả chăng, người Trung Hoa, bạn của ta, mà có lẽ là thày của chúng ta nữa, ta không hổ thẹn mà nhìn nhận như thế.
…Chúng ta hãy gạt bỏ cách chữa bệnh của bọn đế quốc phương tây đem qua xứ ta! Ta hãy bỏ nhà bảo sinh của chúng, bỏ bệnh viện của chúng. Hãy dùng thuốc dán của cha ông ta để lại, và nhất là dùng thuốc Tàu danh tiếng khắp hoàn cầu… ( sách đã dẫn trang 484)
Thì ra cái việc xin được nhập vào Tàu của CSVN đã có từ lâu rồi. Phục ông bạn trẻ Đặng Chí Hùng quá. Cuốn sách tôi đang đọc mang tên ‘ Những Sự Thật Cần Phải Biết’, bìa sách ghi là cuốn 1. Cuốn số 2 sẽ mang tên ‘ Những Sự Thực không thể Chối Bỏ’, chắc cuốn thứ hai này sẽ là trái bom nổ lớn hơn nữa.
Trước đây tôi đã từng bi quan vì nghĩ rằng CSVN đã gian dối và lừa bịp thành công bao nhiêu thế hệ. Thế hệ bi lừa bịp đầu tiên là lớp trẻ hăng say cầm súng tiến vào miền Nam để giải thoát đồng bào đang bị ‘Mỹ Ngụy cùm kẹp’. Lớp trẻ này đánh anh em Miền Nam tàn khốc vì họ tin chắc vào lời Bác và Đảng là chân ly. Rồi lớp trẻ kế tiếp cắp sách tới trường được dạy lời dối trá của Bác và Đảng mà đa số tin là sự thực. May mà có một số đã mở mắt nhìn ra chính tà, như anh bạn trẻ Đặng Chí Hùng trên đây. Đặng Chí Hùng là bút danh, tên thật là Phạm Mạnh Hùng, sinh quán ở Hà Sơn Bình.
Hiện nay ở hải ngoại này có rất nhiều người và nhiều tổ chức đang gửi tiền về VN giúp các thân nhân và người nghèo. Đây mới chỉ là giúp vật chất. Còn mặt tinh thần thì sao đây. Chúng ta cũng phải giúp chứ vì mặt này mới quan trọng. Chúng ta phải làm sao cho tất cả con em chúng ta mở mắt, các bạn có đồng y với tôi không?
Cụ Chánh lên tiếng: Bạn nói rất đúng, ta phải chuyển các sự thực về việc Hồ Chí Minh và Đảng CSVN dối trá và lừa gạt. Hiện đa số bọn chúng đã biết cái sai cái trái nhưng vì đang hưởng giàu sang nên chúng ngậm miệng và cố bám lấy Đảng. Bây giờ chúng được binh đoàn Công An bảo vệ. Ngành Công An của VC đã trở thành một lực lượng rất lớn, nghe nói có tới 200 ông tướng. Trên thế giới hiện nay có nước nào mà ngành công an nhiều tướng như vậy không? VC mở miệng thì một điều là đảng, hai điều là đảng, chứ không nói tới quốc gia, hay tổ quốc.
Tôi xin tạm ngưng chuyện này để nói chuyện khác. Xin được nói về buổi lễ giố Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm hôm mồng Hai tháng Mười Một vừa qua. Hôm đó tôi cầm que hương vái Cụ mà khóc trong lòng. Cụ là một nhà ái quốc chân chính đã bị chết một cách oan khiên. Chín năm cầm quyền của Cụ là 9 năm Miền Nam thanh bình và hạnh phúc nhất. Có một danh nhân ngoại quốc nào đó khi nghe tin Cụ bị hạ sát thì đã lên tiếng tiếc thương và phát biểu rằng: Đó là một ông Khổng Tử cuối cùng của Á Châu. Tôi già nên quên tên vị này. Chỉ nguyên câu viết trên hiệu kỳ của Cụ Diệm‘ Tiết Trực Tâm Hư’/ lòng ngay dạ thẳng ‘đủ cho ta thấy cái đức của một nhà quân tử.
Xin Ơn Trên ban mọi phước lành cho quê hương Việt Nam.